Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 39-1: Vô hình




[ Tiếp

- À tôi quên mất.Vòng của cô đây- Anh lấy trong túi áo chiếc vòng bông tuyết đưa cho cô.

Nhận lại chiếc vòng từ tay anh cô có chút rung cảm nhưng cũng trở lại vẻ lạnh lùng.

- Cảm ơn cô vì đã cứu tôi lần thứ hai.- Anh.

-...- Im lặng.

- Thôi cô nghỉ ngơi đi.- Anh quay gót bước đi.

- Cảm ơn.- Cô.

Anh đứng lặng người vì câu nói của cô, một người con gái lạnh lùng đã nói lời cảm ơn với anh nhưng cảm ơn vì điều gì? Anh mới là người cảm ơn chứ?

- Cô không ghét tôi sao?- Anh

- Không.- Cô.

- Vậy là tôi vui rồi.Cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi tôi có việc phải về.- Anh bước ra khỏi phòng mà trong lòng cảm thấy vui.

Rời khỏi trụ sở chính của Snow Queen. Chiếc mô tô phân phối lớn lao đi trong dòng người tấp nập của thành phố để lại sau những khói bụi.Chiều tàn phủ trên vai anh ấm áp, sự ấm áp không chỉ bên ngoài mà cả trong trái tim nữa.

Những tia nắng tàn của buổi hoàng hôn đang còn vương trong phòng, mặt trời đang từ từ xuống phía cuối chân trời và biến mất để nhường chỗ cho màn đêm huyền bí và lạnh lùng.Cô vẫn ngồi trên giường ngắm nhìn ngày tàn mà trong lòng có chút tiếc muối, man mát buồn. Có lẽ cuộc đời luôn mang lại cho chúng ta niềm vui và nỗi buồn và có lẽ cô đã không còn niềm vui nữa sao? Sự đau đớn xót xa và thù hận đã làm cô trở nên lạnh lùng như ngày hôm nay.

Nắm chặt chiếc vòng bông tuyết trong tay, món kỉ vậy cuối cùng của mẹ cô, nó quý giá hơn cả tính mạng cô nếu mất nó cô cũng chẳng còn động lực nào mà sống tiếp.

Tạch.

Cô đang mải suy nghĩ thì chợt giật mình do tiếng mở cửa của Moon.

- Tiểu thư sao rồi? Em lo cho tiểu thư quá!- Moon.

- Không sao.- Cô.

- Em thấy anh ta về?- Moon

- Ừ!- Cô.

- Em lấy nước cam cho tiểu thư nhé!- Moon.

- Không. Lô vũ khí?- Cô.

- Anh Sky và Scorpio đã giao cho chính phủ rồi chị.- Moon.

- Về biệt thự đi không cô ta nghi ngờ.- Cô.

- Nhưng tiểu thư chưa khoẻ mà.- Moon.

- Về đi.- Cô.

- Vâng!- Moon.

Không khí lại trở nên nặng trĩu, cả hai đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Mặt trời như trái bóng tròn đỏ rực đang dần mất, vài đám mây ánh hồng lơ đãng di chuyển, hoàng hôn đang dần tắt nhường chỗ cho màn đêm.Anh dừng xe tại cầu Immortel, đứng trên thành cầu từng đợt gió nhẹ se se lạnh thổi tung mái tóc màu bạc. Anh thấy lòng có chút man mát buồn khi ngắm nhìn cảnh ngày tàn, có lẽ ai cũng có cảm giác buồn khi ngày đang tàn, rồi đây màn đêm sẽ ngự trị.

Đường phố bắt đầu lên đèn, dưới dòng nước đang chảy êm ả kia là hình ảnh thành phố in bóng như một thành phố ngầm dưới đáy dòng sông, từng dòng người tấp nập qua lại trên cầu, tiếng còi xe cùng gió se se lạnh thổi khiến cho con người ta có chút nao lòng trước màn đêm bao chùm.

Anh đang lạc vào những dòng suy nghĩ của riêng mình mặc cho màn đêm phủ khắp không gian và gió thổi. Màn sương phủ khắp mọi nơi, phủ lên vai anh khiến toàn thân anh lạnh ngắt như muốn đóng băng nhưng có lẽ trái tim anh thì có chút ấm áp.

19 giờ 32 phút.

Tại căn hầm bí mật dưới lòng đất của nhà họ Trần, nơi đây là khu chuyên lắp ráp, sửa chữa máy bay và các loại bom nhất là bom nguyên tử dưới lòng đất được xây dựng toàn bộ bằng những loại vậy liệu tốt nhất để tránh động đất,... có rất nhiều khu và được ngăn cách nhau bằng một loại kính chịu lực đặc biệt khiến cho nơi đây như một thành phố dưới lòng đất. Chiếc máy bay đáp xuống tại căn hầm, có rất nhiều máy bay có kích cỡ to và nhỏ được để tại đây. Phương bước xuống máy bay và rời khỏi phòng máy bay, bước trên dãy hành lang tiến đến thang máy ra khỏi căn hầm trở lên biệt thự.

Bà Kim đi đi lại lại giữa sảnh chính của biệt thự khuôn mặt đầy lo lắng chốc chốc lại nhìn đồng hồ, khi thấy Phương bước từ thang máy ra cơ mặt bà dãn ra chạy lại chỗ con gái.

- Con có sao không? Chuyện gì xảy ra vậy? Con nói cho mẹ biết đi!- Bà Kim.

- Con không sao mẹ à! Lô vũ khí bị cướp rồi mẹ à!- Phương.

- Con không sao thì may rồi! Khổ cho con quá! Mẹ có nghe ba con nói rồi. Ai đã cướp chứ?- Bà Kim.

- Con không rõ nữa. Đó là một cô gái.- Phương.

- Ừ! Con đã nói gì mà ba con trở nên lo lắng đến thế?- Bà Kim.

- Con có nói gì đâu mẹ. Ba hỏi gì con trả lời.- Phương.

- Thôi để lát mẹ lên xem ba con. Lần sau con phải cẩn thận đó. - Bà Kim.

- Mẹ ơi! Con sợ lắm! Ba sẽ giết con mất!- Phương.

- Để mẹ liệu tình hình xin ba con.- Bà Kim.

- Vâng!- Phương.

- Thôi con đi nghỉ đi không mệt đó.- Bà Kim.

- Vâng! Con lên phòng. Mẹ cũng nghỉ sớm đi mẹ nhé!- Phương.

- Ừ! Đi nghỉ đi con!- Bà Kim.

- Vâng!- Phương.

Phương bước vào thang máy và lên phòng, chỉ còn lại bà Kim giữa sảnh chính, một nụ cười tàn độc trên môi người phụ nữ có vẻ đẹp quý phái này khiến cho các cô hầu phải rùng mình sợ hãi.

- Quản gia đâu?- Bà Kim quát lớn.

Tiếng quát của bà Kim khiến cho các cô hầu đang đứng gần đó phải giật mình.Một người phụ nữ đã đứng tuổi lật đật chạy từ nhà ăn ra cúi đầu cung kính.

- Dạ! Thưa bà chủ!- Quản gia.

- Bà làm gì mà lâu vậy?- Bà Kim ghắt.

- Xin lỗi bà chủ vì tôi đang dở tay chút.- Quản gia.

- Thôi được rồi. Giờ bà làm cho tôi món súp mà ông ấy thích ăn nhất. Nhanh lên đó.- Bà Kim.

- Tôi sẽ làm ngay.- Quản gia.

- Xong hãy gọi tôi.- Bà Kim.

- Vâng! Thưa bà chủ!- Quản gia.

Bà Kim rời khỏi sảnh chính tới về phòng làm việc để lại sau bao nhiêu sự sợ hãi.

Phương bước ra khỏi thang máy, Đi trên dãy hành lang và dừng lại tại cửa một căn phòng nhưng không phải phòng Phương mà lại là phòng Thiên Duy, khẽ mở cửa bước vào.

Tạch.

Không khí trong phòng lạnh ngắt và yên ắng làm cho Phương phải rùng mình sợ hãi. Đôi mắt to tròn nhìn khắp căn phòng và dừng