Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 91




Đáp lại sự hung dữ lộ liễu của người đối diện, Giai Băng chỉ biết ngây thơ nhíu mày, có chút tò mò không biết cô nàng sẽ làm gì với mình. Trông hành động "trượng nghĩa" của cô ta, hẳn hai người này có quan hệ ám muội.

-Thần! Anh sửa quần chưa vậy?_Chếch mặt một chút nhìn người sau lưng, cô nàng nhỏ nhắn nét mặt biến hoá như chớp, bộ dạng hung tợn ban nãy biến mất như bong bóng xà phòng, thay vào đó là biểu tình lưu manh và nụ cười vô cùng...dê già. Cô nàng thần thần bí bí thì thầm.

Nói là thì thầm nhưng Giai Băng lại nghe rõ mồn một. Cô hơi giật mình liếc nhìn soái ca. Eo! Mặt anh ta đen hẳn một mảng như cái mông nồi, tia mắt đằng đằng sát khí bẳn thẳng vào người cô gái kia.

Tuy vậy, người nào đó vẫn nhất mực làm ngơ, quay đâu hướng ánh hung quang về lại người Giai Băng. Không khí lại im ắng đáng sợ.

Được một lúc, cô nàng kia méo mặt, như khóc tỉ tê.

-Thần! Em cảm thấy tự ti! Người tuột quần anh đẹp hơn em, em không đấu nổi!

Lần này, Giai Băng chảy mồ hôi nhễ nhại. Có lẽ, cô nên giải thích một chút.

-Á! Chuyện lúc nãy...

-Cô đúng là vô sỉ!_Không để Giai Băng nói hết câu, cô nàng kia đã phùng mang trợn má.

-Này! Tôi cần cơ hội giải thích!_Đứng dậy khỏi chỗ cũ, Giai Băng nhíu mày vì cái chân tê dại, yếu ớt lên tiếng.

-Không cần!_Bướng bỉnh phủ quyết, cô nàng kia đưa tay túm lấy cổ áo soái ca, răng nghiên ken két_Thần! Em cần một sự công bằng!

-Được! Nói đi!_Trong mắt Giai Băng, đại soái ca tên Thần kia như thằng chập, bị người ta túm cổ áo hung hãn thế kia vẫn nở nụ cười yêu mị, tia mắt láy lên sự sủng nịnh đáng sợ.

-Để cho công bằng, dân chủ, văn minh, em cũng muốn tuột quần anh kiểu đó!_Cô nàng kia tuyên bố một cách rùng rợn.

Nụ cười Đại soái ca như có lớp băng bao phủ, cứng ngắc. Còn Giai Băng lại thông minh đưa ra một ý định trọng đại: Chẩu!

-Sao? Không đồng ý?_Đôi lông mày của cô nàng kia nâng cao.

-Chuyện này..._Thật khó mà chấp nhận. Giai Băng nán lại một chút, dành một phút mặc niệm cho phận đàn ông suy thoái, nhưng không ngờ, quyết định này lại làm hại chính cô_...về nhà anh sẽ cho em thử. Giờ, gọi cảnh sát đã.

Rồi, không để cho hai người giống cái trước mặt kịp tiêu hóa hết những gì mình nói, đại soái ca lấy Iphone, nhấn nhấn, áp lên tai và lạnh lùng nói.

-Lăng thiếu...

Bên kia chưa nói xong câu mở màn, một thanh âm chất chứa vô vàng nguy hiểm vang lên.

-Đưa cảnh sát đến nhà tôi! Tôi bị "quấy rối"!

Đại ca! Chú ý cách dùng từ.

Ngay lập tức, Giai Băng không cần ai nhắc đã xoay người, chân chuẩn bị vắt lên cổ chạy.

Nhưng, ai mà ngờ, trước mắt cô lúc này, là một cảnh tượng áp đảo về số lượng, vô hại về chất lượng: Một đống cún con đầy màu sắc phối hợp hỗn tạp phe phẩy cái đuôi đứng trước mặt Giai Băng, đâu đâu cũng phát ra tiếng grừ hết sức ngây thơ.

-Anh em! Vây địch!_Nhân lúc Giai Băng đang ngây người, cô nàng kia hét lớn rồi lao về phía cô, ôm chầm lấy.

Như có hình mẫu chỉ dẫn, đám cún thức thời kia đồng loạt trệ mông, mắt lộ sát khí rồi nhảy bổ vào người Giai Băng

Chính vì sự xuất hiện "rực rỡ sắc màu" của những chiến binh giống cún điển hình tình nguyện "xả thân" trước mặt kia, Giai Băng đặc biệt được hộ tống trọn vẹn đến đồn cảnh sát uống trà, lòng không cam, tình không nguyện phóng nước bọt giải thích "sự cố" "tuột quần" vừa rồi.

Hôm nay, Giai Băng phát hiện ra rằng, trên đời này, còn có cặp đôi vô sỉ như hai người mới chạm mặt kia. Dẫu cũng bị mời đến đồn "diễn tả" rõ ràng từng tình tiết, nhưng mặt họ vẫn tươi như hoa, thân mật dính vào nhau, thảng hoặc, chuyện mất mặt này hoàn toàn không nằm trong sự chú tâm của họ vậy.

Bị tra hỏi suốt, Giai Băng vẫn không ngừng lia mắt về cặp tình nhân ngồi đằng xa, đáy đồng tử loé lên tia nghi hoặc.

Những người ở đồn thường không dám lại gần họ, nhiều khi còn có người bị họ túm lại tỉnh bơ sai bảo. Quan sát ở góc độ nào cũng thấy không phải người tầm thường.

Có lẽ cảm nhận được luồng điện dò xét từ phương xa bắn tới, cô gái nhỏ nhắn đang được đại soái ca ấp trong lòng khẽ nhíu mày.

-Thần! Cô ta lại nhìn chúng ta, hình như tư thế này quá nổi bật. Anh thả em sang bên đi.

-Tử Di, gọi lại đàng hoàng đi! Cách gọi của em làm anh không nhịn được!_Hướng đôi môi mềm lên vành tai nóng như lò nung của Tử Di, Tử Thần trầm giọng nhắc nhở.

-Oki! Lúc nãy chỉ muốn cô ta biết rõ quan hệ thân thiết của chúng ta em mới nói thế. Giờ thì...ngươi thả tay ra cho lão nương ngồi đàng hoàng đi!_Đưa tay gỡ lấy vòng tay đang ngự ở eo, Tử Di nhân lúc Tử Thần choáng váng về cách xưng hô của mình mà ngồi ngay ngắn sang một bên, tiếp tục phóng loạn nước bọt, đánh đòn phủ đầu_Tử Thần, ngươi lạ nha! Sao lại tự vác mình đến nơi phiền phức này? Bình thường, như trường hợp vừa rồi, ngươi sẽ sai người đi, sao giờ đích thân làm. Không phải ngươi muốn hồng hạch vượt tường chứ (ngoại tình)?

-Tử Di, chú ý cách xưng hô!_Không thèm để ý đến bộ dạng bất mãn của Tử Di, Tử Thần dán chặt mắt vào màn hình Iphone xem chứng khoán.

-What? Ta nói suốt mà ngươi chỉ chú ý có chừng thôi sao?_Nhảy dựng lên, Tử Di nghiến răng hỏi. Cô cảm thấy tự kỉ rất mất mặt.

-Nếu em chịu gọi anh là chồng yêu, lão công hoặc ông xã gì đó, anh sẽ nói cho em biết kế hoạch của anh!_Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng u oán của Tử Di, Tử Thần mỉm cười chọc chọc ngón tay vào má mình ra hiệu.

-Chú mi được!_Dặn lòng nhất quyết phải nhẫn, Tử Di cúi đầu, chu đôi môi hồng nhuận tiến công về phía gò má của Tử Thần, thay vì đóng Kiss Mark, cô nàng thăng cấp tặng hẳn đấu hàm răng đều của mình mà cô gọi hoa mĩ là Tooth mark cho anh, sau đó cười ngọt_Ông xã, chia sẻ chút đi! Anh đã gả cho em rồi, thân thể cũng bị em...khụ...làm ô uế rồi, không nên giấu giếm, rất dễ mất hoà khí nhé!

Chẳng tức giận vì có người cắn mình cũng chẳng lau đi nước bọt của ai kia còn vương trên má, Tử Thần vỗ tay xuống ghế ra hiệu bảo Tử Di ngồi xuống rồi mới chậm rãi dẫn dắt vấn đề.

-Em biết Đằng Dạ không?

-Ừm! Có nghe qua! Nghe đồn rất rất rất đẹp trai, lạnh như băng với một nụ cười yêu nghiệt. Kì Như còn nói, anh ta cũng có cơ bụng 6 múi rất giống anh nhá, tâm tình cũng ngớ ngẩn như anh luôn, làm anh rất muốn gặp anh ta một lần. Hơhơ! Đến lúc đó, anh lo lấy sắc dụ dỗ em đi, em sẽ niệm tình anh là chồng mà giữ cho anh chút thể diện, ép anh đưa giấy li hôn trước, coi như anh đá em, hohohoho!_Thao thao bất tuyệt một đống thông tin, Tử Di che miệng, cười hết sức khả ố khiến điện trong đồn vụt tắt một nhoáng mới sáng lại.

-Tử Di! Ngoài chuyện đó! Em không biết gì nữa sao?_Thanh âm Tử Thần nặng nề, có vẻ như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

-Em còn biết anh ta một ngày thăm WC mấy lần nữa cơ_Đưa tay vỗ ngực đắc ý, Tử Di nếu không phải nhận được tay mình đang bị ai đó siết đến phát đau mới nói chuyện nghiêm túc, thì có lẽ, cô đã khai tiếp một cách mạch lạc_À! Đùa thôi! Nghe nói, anh ta là nhị thiếu gia của Đằng gia-một gia tộc trung lập lớn mạnh đến mức cả thế giới ngầm và chính phủ đều có kế hoạch bắt tay, bắt không được thì hủy hoại. Em hơi bất ngờ một chút đấy, Đằng gia luôn độc đinh, không ngờ giờ lại mọc thêm nhị thiếu gia, đám người hắc bang kia sắp phát khóc rồi. Giết những hai thánh thê rất lao lực nha!

-Xem ra! Để em ở lại nhà ngoại một thời gian thu thập không tồi!_Vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại của Tử Di, Tử Thần nở nụ cười ôn nhu.

-Cơ mà! Anh nhắc đến anh ta là có ý gì?

Ps: Đây là của tích góp của Su trog thời gian zing ngừng hđ, ửng hộ su nhá, thk nhìu các nàng.