Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 46




-Tôi..._Luống cuống đưa đôi mắt ẩn hiện sự non nớt không ngụy tạo đảo về phía kẻ đang tự dung tự tác, ép mình vào ngõ cụt kia, Giai Băng nhất thời gấp gáp không biết nên trả lời ra sao vì căn bản, cô chỉ nghĩ Đằng Dạ đang nói đùa, không ngờ, anh ta nói thật làm thật.

Cơ mà, tính đi tính lại cô chỉ học giỏi khối D, đi khối A khác nào tự trưng cái ngu dốt cho người đời chê cười, tự đào mộ chôn cái danh Giai Nhân Kỳ không phải muốn là có kia. Thôi thì đi khối D, tiền nong cô không tin không trả được, cùng lắm đi làm thêm, cúi đầu vay tiền Lãnh Kiên, xem cái tên trở chứng Đằng Dạ làm gì được cô.

Quyết tâm được ý chí kiên định dạt dào như phù sa bồi đắp, Giai Băng mở miệng nói vô cùng khí thế:

-Tôi chọn...

-Tiền nước 2 hôm nay 530k, tiền điện tiêu phí 268k, tiền đồ ăn thức uống 699k, tiền xà phòng dầu gội 20k..._Không để Giai Băng nói xong, Đằng Dạ đã rút chiếc Iphone mới cóng ra, vừa lẩm bẩm khá to đủ để cô nghe rõ, vừu đưa ngón trỏ linh hoạt lướt trên màn hình cảm ứng tính toán.

"Tiền", cái chữ mà Giai Băng dẫu ghét cay ghét đắng vẫn phải ra sức bòn rút, coi nó như mạng sống lần này hết lần khác đả thương vào khí khái nữ nhi vừa "dấy cờ khởi nghĩa" trong cô, khiến cô nghẹn lời, cứng họng. Cái tên khắc tinh họ Đằng này muốn cô suy tim mà chết à? Cô mới sống ở nhà anh ta có hai ngày, ăn pizza ngủ đệm đất, anh ta còn dám tính toàn nhiều khoản như vậy sao? Giá tiền còn cao hơn tiền thuê bên ngoài!

"Đùa à?"

Giai Băng cô sẽ kiện. Nhất định phải cho hắn đi tù vì tội trấn lột tài sản!

-Đằng Dạ, anh đùa cũng phải thực tế 1 chút? Anh không sợ tôi tố cáo anh tìm cách cướp bóc tiền của người khác đấy chứa? Hơn nữa nhà này đâu phải của anh, mẹ anh mua mà!_Giai Băng khinh khỉnh nói cứng.

-Mẹ tôi mua nhưng tôi trả tiền! Nếu em muốn kiện, cứ tự nhiên!_Đằng Dạ ma mị nhếch nhẹ khoé môi, đôi mắt ngọc thạch tà ác bén nhọn bắn lên khuôn mắt chấn động đến cứng đờ của Giai Băng_Tôi không ngại để Đằng Hy thay em trả nợ...nhưng tốt nhất, em nên bán thân trực tiếp cho tôi...hơn là anh ta nếu không muốn bị người ngoài dị nghị em có quan hệ bất chính với "anh chồng".

-Anh..._Giai Băng lần nữa cứng họng, mồ hôi lạnh chạy túa cả sống lưng cô.

-Giai Băng, tiền đối với anh chỉ là vật ngoài thân, không như người nào đó keo kiệt, bủn xỉn đến thâm đen cả da mặt đâu, em yên tâm_Lắc lắc nhẹ cốc cà phê như lắc rượu vang, Đằng Hy thẳng thắn trấn an_Anh còn có thể giúp em ôn luyện.

Trầm tư suy nghĩ, cân nhắc, mắt Giai Băng chợt loé lên luồng sáng gian tà. Cô đạp lên tình thế khó xử mình đang mắc phải, nở nụ cười xã giao quen thuộc, đáy giác mạc ngạo nghễ thu rõ biểu tình kinh ngạc lần khó hiểu của 2 kẻ đối diện.

-Cảm ơn thịnh ý của anh, Đằng Hy, em sẽ chọn khối A, theo nguyện ý sâu như biển của "chồng" em!_Thanh âm Giai Băng lúc này như cơn gió Nam thổi đến, mang hơi thở nóng ấm "tát" lên mặt người. Nhưng, như người ta nói, gió Nam...rất độc hại.

***

Từ khi chuyển mục tiêu sang khối A, Giai Băng liền được thầy Đằng Dạ thu nạp, ngày đêm chịu khó ngẩng đầu bất đắc dĩ "đắm đuối" ngắm anh ta cao ngạo giảng bài.

Để tiện cho việc Giai Băng nổi cơn lười biếng hoặc nghe theo lời bạn bè lén ôn luyện cùng lúc hai khối, Đằng Dạ lấy thân phận người thân xin nghỉ ôn luyện ở trường cho cô, công việc bận rộn chuẩn bị công tác coi thi và ra đề cho lớp 12 tuyển sinh vào trường của hội trưởng cũng được giao lại cho hội phó đảm nhận, cấp thiết mới đến chỉ đạo, còn lại chuyên tâm ngồi ở nhà dạy dỗ vợ "nên người".

Tất nhiên, Giai Băng không ngu dốt gì chịu để Đằng Dạ trong quá trình giảng dạy có cơ hội mắng mỏ, hạ nhục lòng tự tôn của mình nên vừa ra sức lĩnh hội kiến thức, vừa ngấm ngầm xúi bậy Phong Tình.

Cô thừa nhận, trong lúc cấp bách đã đặc cách cho chị mình vào hàng ngũ quân tốt, 1 ngày 3 bữa gọi điện, nhắn tin không ngừng cung cấp thông tin mới nhất về Đằng Dạ như anh ta sắp đi đâu, làm gì, với ai...để "quân tốt" chớp thời cơ tiếp cận.

Có lẽ thế nên nhiều lúc ra khỏi nhà đến trường, Đằng Dạ thường rất lâu mới trở về, giải thoát Giai Băng khỏi tình trạng ức chế, được thoải mái cùng Đằng Hy đưa Jope-con chó nhỏ tròn mĩm anh ta mang về khi sau chuyến đi thăm ông bà ngoại 2 tuần liền ở Phan Thiết-ra ngoài phát tiết.

"Nhưng, nhiều lần, Giai Băng lại cảm thấy xao động và hối hận. Một cảm giác khó chịu pha lẫn tội lỗi đan xen như một đống hổ lốn hỗn tạp vướng víu lấy tâm hồn cô mỗi khi Đằng Dạ về nhà với gương mặt cáu bẩn mệt mỏi, cả người bốc lên mùi mồ hôi quyện với mùi nước hoa của Phong Tình đi thẳng vào phòng tắm...và thật lâu mới thấy anh trở ra ngoài.

Hôm nay, "hội chứng" quen thuộc kia phát tác. Đương lúc chờ đợi Đằng Dạ tắm rửa xong ra trả bài, Giai Băng ngây ngốc tự hỏi, công việc hội trưởng của Đằng Dạ thực sự bận rộn đến mức nào mà khiến con người phong thái lãnh đạm, cao ngạo như thế nhiều lần mệt mỏi, hay chính do cô đã đẩy anh đến bước đường này?

Và lại thấy xấu hổ. Cô quả thực là người không có lương tâm.

-Cạch!_Tiếng cửa nhà tắm khẽ vang lên, dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ làm gián đoạn suy nghĩ của Giai Băng.

Đưa đôi mắt tròn thương tâm nhìn Đằng Dạ bước ra ngoài, Giai Băng thin lặng quan sát biểu hiện lạnh lẽo ngự trị trên khuôn mặt tuyệt mĩ của anh, tay ép chặt góc váy ngủ.

Cô có nên xin lỗi anh không nhỉ?

Chuyên tâm cắn môi đắn đo một lúc, khi Giai Băng quyết định lên tiếng "đầu thú" thì đã bị một cánh tay to khoẻ ẩm nước lạnh từ phía sau quàng lên cổ. Sức nặng của ai đó cũng đột ngột đổ ập lên người.

Lúc này, lưng Giai Băng gần như dính chặt vào người Đằng Dạ, vì lẽ, làn da sau lưng cô cảm nhận được những đường cong nam tính của 1 người đàn ông.

Nghĩ từ tư thế ám muội này, thường xảy ra rất nhiều chuyện không hay, Giai Băng đỏ bừng mặt xấu hổ, theo phản xạ mà vùng người, cố thoát khỏi vòng tay trấn thủ không buông lơi kia.

-Yên đi, 5 phút thôi, tôi thực sự rất mệt!_Thanh âm trầm nhẹ, mang theo chút khàn khàn mê hoặc chảy vào tai Giai Băng cùng hơi thở ấm nóng gấp gáp.

Lòng Giai Băng bồn chồn dịu lại, thứ cảm giác tội lỗi như có nguồn khơi, dấy lên, trực trào đến tận họng khiến cô nghẹn ngào.

Xin lỗi! Cô là người có lương tâm. Cún con lưu lạc bên đường cũng phiền não rủ lòng thương hại thì Đằng Dạ...tại sao lại không thể?

-Đằng Dạ, xin lỗi!_Nhỏ giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu, Giai Băng thở nhẹ, tâm khảng như trút đi được chút gánh nặng.

-Về chuyện gì?_Nhắm nhiềm đôi mắt sâu thẳm tựa như đang hưởng thụ, Đằng Dạ lười biếng hỏi lại, vòng tay kia hơi siết chặt lại.

-Ờ thì vì tôi đã gây nhiều phiền toái cho anh_Giai Băng rụt rè nói, bõng thấy bản thân mình giờ đây thật quá nhu mì. Nhưng, cô không tài nào muốn đẩy Đằng Dạ ra. Có lẽ, đây là sự bù đắp nhỏ nhoi mà cô có thể làm cho cái tội to kủng của mình chăng?

-Phiền toái?

-Ừm! Vì tôi đã giúp chị mình theo đuổi anh_Nghe thấy giọng nói của Đằng Dạ có vẻ trầm ổn, Giai Băng không chút đề phòng khai toẹt mọi chuyện_Tôi đã cho chị ấy số điện thoại của anh, thông báo nơi anh đến hay đại loại những chuyện vớ vẩn như anh thích gì, dùng loại nước hoa nào, mặc áo hiệu...vân...vân...