Thoáng sững sờ trước đề nghị đầy ý châm chọc của đối phương, Giai Băng nhíu mày, cái nhíu mày nhẹ không rõ ý tức giận hay là phản xạ. Nhưng, cô tuyệt nhiên không hề có biểu hiện dẻo lưỡi phản bác lại hắn như thường ngày mà ngược lại, cô mím môi, lặng yên nhìn khuôn mặt tràn đầy ngông ngạo kia rồi quay người bỏ đi.
-Sao thế? Khó khăn lắm sao?_Đối phương hoàn toàn không có ý buông tha, chất giọng mỉa mai thêm phần trầm thấp.
Giai Băng vẫn không đáp lại, cước chân cô nhanh hơn trước, như đang gấp gáp bỏ chạy khỏi một thứ gì đó.
Nhìn theo dáng người hoảng loạn của Giai Băng, chàng trai kia không hề ngạc nhiên mà nghiêng đầu, những ngón tay chai sạn đưa lên cằm, vuốt vuốt vùng da nhẵn râu ra vẻ ngẫm ngợi. Rồi, hắn lại cười, nụ cười to cuồng giã đầy sảng khoái. Vô thanh vô tức, đáy mắt màu hổ phách của hắn loé lên một ánh sáng nguy hiểm và tàn nhẫn. Hắn búng tay, một người khác từ trong đám đông xuất hiện, kính cẩn cúi đầu chờ lệnh.
-Kế hoạch thay đổi. Lần này chúng ta sẽ không khiến hắn khốn đốn điều tra nữa mà triệt tiêu luôn ý định của hắn.
-Ngài muốn làm gì?_Đưa mắt nhìn về hướng chủ nhân đang nhìn, người vừa đến khó hiểu thắc mắc.
-Tất nhiên phải có thứ mà làm_Chàng trai mơ hồ nói rồi quay người, hướng về phía con tàu to lớn đang thả neo gần bờ.
Còn Giai Băng, sau khi hối hả bước dồn được nửa đường, đôi chân thon dài của cô bỗng dừng lại, khuôn mặt có chút tái nhợt như được nạp thêm sinh khí, dần lấy lại sắc hồng tươi tắn ban đầu. Cô quay người, đưa ánh nhìn phức tạp rọi về khoảng không ồn ào phía sau, khẽ thở một hơi dài.
Chừng khoảng 30 giây thất thần, khoé môi Giai Băng chợt nở nụ cười hồn nhiên như vẻ mặt kinh ngạc cùng sững sờ ban nãy chưa hề hiện hữu, nhanh chóng đem hai lon nước đã không còn mùi freon lạnh trở về bên cạnh Đằng Dạ.
-Của anh!_Thấy lông mày Đằng Dạ khẽ nhướn nhẹ lên cao, Giai Băng liền đưa lon bia cho anh, cố khiến anh không để ý đến thời gian mua nước lâu lắc của mình.
Đằng Dạ biết vậy cũng hạ lông mày xuống, đưa tay cầm lấy lon bia rồi hướng mắt về phía biển đang điên cuồng trong những đợt sóng trắng xoá, bâng quơ nói.
-Lon này không lạnh!
Giai Băng khẽ giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống mui xe bên cạnh anh nhún vai cười khổ.
-Biết sao được, tại em quá xuất chúng nên có nhiều người chặn đường hỏi thăm, không tiếp không đước.
-Vậy sao?_Tròng mắt Đằng Dạ di chuyển, lướt qua khuôn mặt không có giấu hiệu khả nghi của người bên cạnh rồi trở về vị trí cũ, chuyên tâm dõi mắt về phía xa. Anh mở nắp bia, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm. Vẻ đẹp cao ngạo, ngang tàn như được tô đậm, sáng chói đến mức khiến mọi thứ lu mờ.
Trái tim Giai Băng đã đập loạn lại tăng tốc, cô thẫn người nhìn ngắm anh, tay vô thức mở nắp lon sôcôla.
Một luồng nước từ nắp lon như đói khát mạnh mẽ phun về phía người Giai Băng khiến cô giật mình. Lúc đưa mắt nhìn lại đã thấy chiếc áo đỏ ướt súng một mảng lớn.
Giai Băng nhất thời cứng người. Đằng Dạ thấy thế, không những không giúp cô lau áo lại còn chậm rãi hé miệng vào tai cô, cắn nhẹ, để ai kia giật mình đỏ bừng mặt mũi cúi thấp đầu rồi mới nhẹ nhàng phả hơi thở nóng bỏng vào vùng da mẫn cảm, thanh âm mát lạnh đầy châm biếng theo đó nhẹ trôi ra ngoài.