-Tự nhiên! Tôi không ngại đuổi chó nhiều lần thì ngại gì đuổi anh_Những ngón tay nắm giữ khay đá và hộp thuốc của Đằng Dạ ngày thêm chặt.
-Ừ!_Ném một câu không liên quan gì đến đề tài nói chuyện, Đằng Hy lười biếng từ từ đứng dậy, nhích chân bước đi, dáng bộ như muốn trở về phòng.
Ai mà ngờ, khi Đằng Hy lướt qua người Đằng Dạ, động tác của anh ta chuyển biến nhanh đến khôn lường, một đòn tay chuẩn xác rơi vào gáy Đằng Dạ. Cơn đau chợt ùa đến cùng cơn sốt khiến Đằng Dạ không thể kiểm soát được lí trí của mình nữa, hay ho bất tỉnh.
Ngay sau đó, Đằng Hy thuận lợi túm lấy thân thể mất cân bằng của Đằng Dạ, đặt anh lên ghế sô fa cạnh đó rồi "cướp" lấy đồ trên tay anh, đi đến chỗ Giai Băng làm các thao tác giúp hạ sốt.
Thời gian trôi đi, sau khi tống Đằng Dạ sang phòng mình và thay đá cho Giai Băng, Đằng Hy ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, tạo lại dáng bộ thưởng thức lúc trước mà nhìn Giai Băng, tâm trí cũng miên mang rơi vào suy nghĩ của bản thân.
Đó là...chiều hôm nay...
-Xem ra, mẹ đã nhìn thấy số giấy tờ đó_Chiều hôm nay, như thường lệ, Đằng Hy anh đến uống trà cùng Đằng phu nhân. Mang tiếng là uống trà, nhưng thực chật lại muốn trưng cầu ý kiến của anh về chuyện của Đằng Dạ.
Về phần tại sao ý kiến của anh lại được chú trọng, thì có lẽ, tất cả là vì năm đó, anh xui xẻo bị bắt làm con tin thay Đằng Dạ, khiến 2 năm trời sống thực vật không biết trời đất, thế nên, thân phân của anh mới được nâng cao một bậc, và trở thành người thừa kế tương lai chăng?
-Con biết?_Nhìn biểu hiện dửng dưng của Đằng Hy, Đằng phu nhân nhíu mày, cốc trà kề miệng ngưng chuyển động.
-Có xem qua!_Liếc nhìn người đối diện, Đằng Hy cười nhạt, có chút hài lòng với vị đắng của trà.
-Vậy...
-Mẹ nên dùng biện pháp mạnh đuổi Giai Băng đi!_Đoán biết mẹ mình định nói gì, Đằng Hy trả lời ngay lập tức. Như thể sợ bà do dự, anh không ngại ném tiếp một câu_Sống với nhau khá lâu, chí ít sẽ có chút tình cảm. Mẹ không dứt khoát, Giai Băng sẽ lưu luyến, chi bằng thẳng thừng tàn nhẫn đuổi cô ấy đi, đỡ phải dây dưa. Muốn cứu Giai Băng, đó là cách tốt nhất.