Đúng! Chính là như vậy. Tình yêu của cô không phải loại tình yêu cao thượng biết nhường nhịn, rút lui. Đối với người luôn khao khát tình yêu, vọng tưởng được uống huyết mạch của tình yêu để tồn tại như cô, sao có thể để hạnh phúc ra đi. Vô liêm sỉ cũng được, xấu xa cũng không sao, cô phải đoạt lấy, phải chiếm được thứ cô muốn.
Đừng trách cô vô tình, có trách hãy trách lão nguyệt se duyên vô nợ. Yêu, là phải chiếm hữu.
Cùng lúc quyết tâm Giai Băng đang sôi trào, ô tô của Đằng Dạ đã lẳng lặng vào bãi đỗ. Ngay lập tức, cô nhắm mắt lại, duy trì trạng thái say không biết trời đất.
Xuống xe, Đằng Dạ nhanh chóng mở cửa bên Giai Băng, cánh tay như rắn mạnh mẽ cuộn quanh thắt lưng cô, lôi cô ra ngoài.
Để xứng với công lao vờ say của mình, Giai Băng nghiêng nhẹ người, mặc thân thể bị hấp dẫn bởi trọng lực, nhào về phía trước, thẳng tiến lồng ngực Đằng Dạ.
Đối diện với hành động này, Đằng Dạ dường như không có phản ứng xô đẩy, thuận tay ôm thân thể Giai Băng vào lòng.
Tuy không bị đẩy ra, nhưng Giai Băng biết, vì cô say nên anh mới làm vậy. Thế nên, cô muốn trả thù.
Người say không có tội, những cô làm cũng sẽ không được tính là tội.
Nghĩ vậy, trong tư thế say rượu sinh động, Giai Băng “tạo phản“. Cô đưa tay sờ mó loạn xạ khắp người Đằng Dạ, trở chứng thì tát má anh nghe tiếng chan chát vui tai, khi không lấy móng tay cào mặt anh, mạnh chút, hủy dung luôn càng tốt, đỡ lôi kéo hồ ly.
Cũng có lúc, răng cô ngứa ngáy, cô cũng không ngại há mồm nhe răng cặn da thịt anh. Nhiều lần cắn hoài thấy cứng không chịu nổi, nghĩ anh suy dinh dưỡng cô liền mở mắt ti hí xem xét, hóa ra, mình gặm trúng xương quai xanh nhà người ta. Ngượng!
Được một lúc, Đằng Dạ không chịu nổi bèn gầm nhẹ:
-Giai Băng! Tôi biết em đang tỉnh. Giả say tiếp thì đừng trách tôi vô tình.
-Coi như anh thông minh_Không cam lòng, Giai Băng rời chiến tuyến.
-Muốn làm gì? Nói đi.