Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 8




Hôm nay đi làm hơi trễ nên tôi tranh thủ làm thật nhanh để về sớm nghỉ ngơi, tại hồi tối ngủ không ngon giấc nên đầu óc cứ lơ mơ mãi không chịu được. Mở cửa bước vào đã thấy Nhật Nam say quắc cần câu ngồi dưới nền, ba bốn chai rượu lăn khắp nền nhà. Tên này đúng là giờ nào cũng có thể say xỉn được, anh ta mà không có việc làm chắc đã sớm chết vì rượu rồi. Nhìn cảnh tượng này tôi đâm ra bực bội, thu dọn bãi chiến trường xong là mệt bở hơi tai, ngày nào cũng như vậy chắc nghỉ việc luôn quá.

Cái tật uống cho nhiều vào, để anh ta ngủ ở nền nhà tới sáng luôn cho biết mặt. Nhưng mà lỡ trúng gió thì làm sao, như vậy chẳng phải mình thấy chết không cứu sao. Thấy anh ta cũng tội tội nên tôi rủ lòng thương dìu lên lầu, xem như làm việc tốt tích đức cho con cái sau này.

-Này, tôi dìu anh lên phòng ngủ, uống gì say như chết vậy hả?

Anh ta vừa cao vừa nặng, còn tôi chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm nên đỡ anh ta đứng lên được là cả một vấn đề nan giải.

-Anh ăn cái gì mà nặng như cục đá vậy hả?

-Buông tôi ra.

Cảm thấy vướng tay vướng chân hay sao mà Nhật Nam cố đẩy tay tôi ra, lúc đó bực bội chỉ muốn quăng anh ta xuống nền, nhưng làm ơn thì làm cho trót, nên tôi cố gắng hết sức dìu lên phòng luôn. Chưa kịp đỡ anh ta nằm xuống giường thì một mùi chua kinh khủng xông lên, sao anh ta lại dám nôn lên người tôi chứ. Tức muốn khóc nhưng chẳng làm được gì lúc này, tôi đành ráng chịu đựng.

-Anh đúng là cái đồ đáng chết, đồ con sâu rượu, ước gì có thế cho anh mấy đấm.

Tôi vừa làm vừa làu bàu, đã vậy còn không chịu yên thân, tay anh ta cứ quơ loạng xạ, miệng lẩm bẩm mấy cái gì đâu không. Điên quá tôi dùng hết sức cắn vào tay anh ta một cái muốn chảy máu, trong người cũng thoải mái hơn.

Nhật Nam nhăn mặt kéo tôi té xuống giường.

-Anh làm cái trò gì vậy hả? Thả tôi ra coi đồ dê xồm.

Tôi dùng sức đánh bộp bộp vào người anh ta, chắc là đau quá nên anh ta giữ chặt tay tôi lại.

-Ồn ào quá, ngủ đi.

Trời ạ, ngủ ngáy gì ở đây, chắc tưởng tôi là mấy em chân dài mọi khi đây mà. Đúng là biến thái.

-Bỏ tay ra tôi đi về, đồ điên nhà anh.

-Đừng có nhúc nhích, yên lặng cho tôi ngủ coi.

Thế là anh ta tự nhiên biến tôi thành cái gối ôm, đưa tay đưa chân qua ôm cứng ngắt. Trời ơi có thấu nỗi cảnh này không, người gì mà nặng như heo, đẩy cỡ nào cũng không nhích được một xíu. Mệt quá, tôi ngủ quên lúc nào không hay luôn.

….

8h tối giật mình thức giấc, nhìn qua thấy tôi vẫn ngủ ngon lành trên giường, anh ta chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy mớ hỗn độn bốc mùi trên người tôi, cộng thêm mấy cái vết bầm trên tay chắc cũng đoán ra được vấn đề. Đang ngủ bỗng cảm thấy nhột nhột như có ai đang nhìn trộm, tôi mở mắt ra thì thấy nguyên khuôn mặt ấy đập vào mắt mình. Hoảng quá tôi ngồi bật dậy như cái lò xo.

-Tôi….anh…..

Tôi đơ người, không biết nói sao trước vụ án này, tự nhiên nằm ngủ ngon lành trên giường người ta, thiệt là xấu hổ chết mất.

-Cô dám lợi dụng lúc tôi say rượu mà kiếm chát hả? Anh ta đưa cái mặt hung dữ ra làm tôi tưởng thật.

-Hứ, tôi tốt bụng cứu anh, vậy mà anh còn dám sàm sỡ. Đồ dê xồm.

Mới ngủ dậy nên tinh thần bấn loạn hay sao mà tôi liều mạng dễ sợ, cũng đúng thôi, ai biểu anh ta vừa ăn cướp vừa la làng chi.

-Tôi thấy cô lợi dụng lúc tôi say rượu muốn quyến rũ tôi thì có, cũng may tôi không phải hạng đàn ông dễ dãi, nếu không là tàn đời rồi.

Nhìn vẻ mặt phách lối của anh ta mà tôi tức cúng họng không nói được lời nào, biết vậy đã bỏ mặc anh ta với đống rượu đó rồi.

-Anh đúng là quá đáng, tôi là con gái nhà lành đó biết không hả?

Điên tiết tôi đứng lên đi ra cửa. Chắc sợ tôi nghỉ việc hay sao mà anh ta hạ giọng không trêu chọc nữa.

-Cô hôi quá, tắm rửa đi rồi về.

-Tác phẩm của ai chứ? Không cần đâu tôi về.

Giờ này chưa về chắc mẹ ở nhà cũng bắt đầu lo rồi, phải tranh thủ về sớm mới được.

-Cảm ơn.

Tự nhiên nghe câu cảm ơn của anh ta mà tôi hết bực luôn, chẳng hiểu tại sao nữa. Còn Nhật Nam mỉm cười nhìn theo, cô đúng là khác người, nhưng cũng rất dễ thương đó.

……