Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 64




Mấy ngày sau tôi cũng quên bẵng luôn chuyện của Huy, lâu lâu Huy cũng ghé qua trường chở tôi đi ăn hay đi siêu thị gì đó. Huy nói không cần nói cho Nhật Nam biết vì Huy chỉ xem tôi là em gái, với lại đi chung như vậy có thể giúp anh hiểu thêm về tâm lý con gái sau này dễ có người yêu hơn. Sức khỏe mẹ cũng ổn định, vài ngày một lần tôi lại ghé về đó chơi, ăn cơm, trò chuyện với mọi người nên tình cảm cũng trở nên thân thiết, chỉ có Khánh mấy ngày nay không thấy đi học cũng không có nhà, mẹ nói Khánh dạo này cứ đi thâu đêm suốt sáng nên lo lắm.Hôm đó tôi và Nhật Nam đang ngồi xem tin tức, người yêu xem chăm chú khỏi phải nói còn tôi thì chẳng có hứng thú gì với mấy cái tin đó nên cứ ngồi chọc phá anh, chốc chốc lại cắn ngón tay anh, bứt tóc, nặn mụn… khổ nổi anh có cái mụn nào đâu thế là tôi phá tanh bành cái mặt anh luôn.

-Muốn có người yêu mới hay sao mà tàn phá nhan sắc anh vậy hả?

Nhật Nam chụp tay đẩy tôi ngã xuống ghế.-Ai biểu anh cứ chăm vô cái tivi không chịu chơi với em.

-Thế em muốn chơi trò gì? Trò người lớn chịu không?

Mặt người yêu gian ơi là gian làm tôi rụt người lại, gì mà trò người lớn với con nít ở đây chứ.

-Anh đúng là đáng ghét.

Người yêu cười hì hì rồi kéo tôi ngồi dậy, tắt tivi nhìn tôi âu yếm.

-Kêu anh đáng ghét mai mốt muốn thấy cũng không được đâu nhé.

-Anh ở chung nhà mà làm như xa xôi lắm vậy đó.

-Xa thật mà, hai ngày nữa anh đi công tác ngoài Hà Nội chắc một tuần mới về.

Tự nhiên nghe người yêu đi công tác tôi buồn kinh khủng, ngày nào cũng được gặp mặt anh bây giờ anh đi lâu như vậy làm sao chịu nổi.

-Anh đừng đi có được không?

Tôi ôm anh nài nỉ, mặc dù biết mình hơi vô lý làm cản chân Nhật Nam nhưng thật sự không muốn xa anh xíu nào. Nhật Nam xoa đầu tôi dỗ dành.

-Anh cũng không muốn đi nhưng công việc mà, chỉ có một tuần thôi nhanh lắm.

-Nhưng em nhớ anh không chịu được đâu.

-Mình có điện thoại mà, hàng ngày xong việc anh sẽ gọi cho em nhé. Lớn rồi không được nhõng nhẽo nữa biết chưa, mấy ngày anh không có nhà em về ở với mẹ chứ ở một mình anh không yên tâm.

Nghĩ đến cảnh sắp xa anh tôi buồn kinh khủng, rồi đâm ra giận dỗi, ngày mốt đi mà bây giờ mới nói cho người ta biết, tôi bực bội đứng lên bỏ lên lầu.

-Em biết rồi anh không cần lo đâu.

Người yêu quá hiểu cái tính trẻ con của tôi nên kéo tôi ngồi xuống chân mình, rồi cứ đè cái cổ hôn hít dụ dỗ.

-Đừng giận, ngày mai anh dẫn đi chơi biển được không?

-Thật sao?

-Tất nhiên là thật rồi.

Nghe nói tắm biển là tôi vui tít mắt rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà giận với dỗi nữa. Thấy tôi vui Nhật Nam cũng vui lây, anh bế tôi lên lầu mà cứ mỉm cười suốt, sao lại yêu anh đến mức này cơ chứ.……

Tôi ngủ một giấc ngon lành đến khi mơ màng tỉnh giấc đã thấy mình đang nằm trên xe rồi. Nhìn bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, người yêu đi đâu mà sớm dữ vậy không biết.

-Dậy rồi à, sao không ngủ thêm một chút?

-Anh đưa ra xe lúc nào sao em chẳng có tí ấn tượng gì hết, tình hình này nếu bị bắt cóc cũng chẳng biết nữa.

Tôi ngồi dậy vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, nhìn đồng hồ mới chỉ có 4h30 sáng, hình như người yêu đêm qua không ngủ thì phải.

-Anh sợ em ngủ không đủ giấc nên mới không gọi dậy.

-Mình đi đâu sớm vậy anh?

-Ra biển ngắm mặt trời mọc.

Không ngờ người yêu cũng có lúc lãng mạn thế này, tôi tỉnh ngủ ngay lập tức. Nghiêng người qua ôm eo anh tôi nịnh nọt.

-Yêu anh quá đi mất.

-Để yên anh lái xe cái coi, nhột quá.

-Ơ, nhưng mà có ai đi chơi lại mặc đồ ngủ bao giờ đâu, xấu hổ lắm.

Nhìn xuống bộ đồ trên người mới phát hiện là mình còn mặc nguyên bộ đồ bông hoa lòe loẹt, kiểu này ra đường chắc người ta cười chết luôn quá.

-Anh thích em mặc như thế này, ai mà dám nhìn anh móc mắt hết cho.

-Không chịu đâu, mặc như thế này mất hết hình tượng, người yêu ơi cứu em.

Tôi nài nỉ một hồi Nhật Nam mới chịu nói thật, yêu đương kiểu gì mà lúc nào cũng thích chọc người ta mới chịu được hay sao đó.-Đùa thôi, anh có mang quần áo để đằng sau đó, tới nơi tha hồ thay.

-Anh đúng là đáng ghét, suốt ngày chỉ biết ăn hiếp em.

Nói thì nói vậy thôi, chứ người yêu rất chu đáo lại rất chiều chuộng tôi, yêu anh tôi chưa từng phải lo lắng bất cứ điều gì cả.

….

Giữa thiên nhiên vắng lặng của một bãi biển không có nhiều người, từng cơn sóng nối tiếp mang theo những lời nhắn nhủ của biển cả xô vào bờ. Hai đứa ngồi bên cạnh nhau cùng ngắm mặt trời mọc, thật xinh đẹp, càng ngắm tôi càng ngưỡng mộ bàn tay tạo hóa đã làm nên thiên nhiên kỳ diệu này.

-Người yêu ơi, sau này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng không bỏ em chứ?

-Sao hôm nay lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn vậy hả?

-Không biết nữa, tự nhiên em sợ anh sẽ không còn yêu em nữa.

-Ngốc, em biết anh yêu em nhiều thế nào mà, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.

Tôi hạnh phúc ôm chặt lấy người yêu. Bên cạnh anh, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, tất cả mọi thứ từ những cái nhỏ nhặt nhất cho đến những việc lớn hơn anh đều một tay lo liệu hết. Những khi tôi buồn anh luôn ở bên để an ủi, khi tôi ốm anh lo lắng, ngay cả khi tôi giận dỗi như trẻ con anh lúc nào cũng là người làm lành. Tôi yêu anh nhiều hơn bản thân mình, những việc anh làm cho tôi từ khi mới quen biết cho đến bây giờ tôi đều ghi nhớ hết, ngay cả những hành động nhỏ nhoi nhất. Tôi yêu cái khuôn mặt lạnh lùng với những người xung quanh nhưng lại ấm áp đối với tôi, yêu cách anh mỉm cười khi tôi trêu chọc, những hành động trẻ con, những cử chỉ quan tâm dành cho tôi. Người ta thường nói yêu một người khác biệt về tuổi tác sẽ có những bất đồng quan điểm, yêu một người thành đạt sẽ rất khó nắm giữ trái tim họ, nhưng tôi tin vào sự lựa chọn của mình và tình yêu của anh. Tôi ước mình có thể gặp nhau sớm một chút để càng có thêm nhiều thời gian bên cạnh nhau nhiều hơn.

….