Tôi khụy xuống đất khóc như mưa, thì ra tôi vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương bị người dứt ruột sinh ra ruồng bỏ, thảo nào khi thấy những đứa trẻ vui đùa tại cô nhi tôi lại quen thuộc như vậy. Tại sao lại để tôi xuất hiện trên đời rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ đi chứ? Tôi có tội tình gì sao lại đối xử như vậy? Đây chắc chắn không phải là sự thật, ai cũng nói tôi giống mẹ cơ mà, sao mẹ lại giấu tôi gần 20 năm mà không nói sự thật cho tôi biết.
-Bi, bà làm sao vậy?
Khánh hốt hoảng đỡ tôi lên, lúc này hai người phụ nữ bên trong mới nhận ra sự có mặt của hai đứa. Họ chạy ra nhìn hai đứa tôi mà không nói nên lời, mẹ chạy tới nắm tay tôi.
-Bi, mẹ….
-Chuyện hai người nói đó có phải sự thật không?
Mẹ tôi không trả lời chỉ khóc và khóc mà thôi. Khánh cũng không kiềm được xúc động, cậu kéo tay bà ta ra, hai mắt rực lửa đầy tức giận.
-Mẹ nói đi, có phải con với Gia Ân là anh em ruột?
-Mẹ xin lỗi…..
Khánh gục xuống đau khổ, người con gái cậu yêu hóa ra lại là đứa em gái của mình. Tôi cũng đau đớn không kém, không chấp nhận được sự thật này tôi quay người lại cắm đầu chạy, lúc này thật sự chỉ muốn chạy đi đâu đó thật xa để có thể quên chuyện này đi. Thấy tôi chạy, mẹ cũng hốt hoảng chạy theo.
-Bi, nghe mẹ nói.
-…
-Đứng lại đi con, nguy hiểm lắm.
-….
Bỏ ngoài tai tiếng gọi của mẹ, tôi cứ chạy mãi, đến khi nghe tiếng xe thắng lại, tiếng người nhốn nháo đằng sau tôi mới giật mình dừng lại thì mẹ đã nằm trên vũng máu, thì ra trong lúc đuổi theo tôi, mẹ vội vàng băng qua đường không để ý xe đằng sau lao lên. Trời đất như quay cuồng, tôi lao tới ôm mẹ khóc nức nở.
-Mẹ, con xin lỗi, mẹ nhất định không được có chuyện gì..hức…
Dùng tất cả hơi thở cuối cùng, mẹ lắp bắp trong miệng vài chữ.
-Bà ấy…là…mẹ…con…tha…thứ…
Mẹ lịm đi trong tay tôi, đầu óc tôi bấn loạn chẳng biết làm gì lúc này chỉ biết ôm mẹ khóc, còn những người xung quanh nhìn với ánh mắt thương hại.
-Làm ơn cứu mẹ tôi với….Mẹ ơi tỉnh lại đi mẹ, đừng bỏ con….
Cho dù tôi có kêu la thế nào mẹ vẫn nằm bất động, cũng tại vì tôi nên mẹ mới ra nông nỗi này, tại sao tôi lúc nào cũng mang đến xui xẻo cho mẹ như thế chứ.
-Gia Ân, con đừng như vậy nữa, để cô ấy đi thanh thản đi con.
Bà ta ngồi xuống đặt tay lên vai tôi an ủi, tôi không cần sự thông cảm từ nơi người phụ nữ mà tôi hận đến thấu xương này.
-Bà tránh ra, tất cả là tại bà nên mẹ tôi mới bị tai nạn, tôi hận bà.
-Mẹ xin lỗi….
-Cút đi.
Hai hàng nước mắt chảy dài, bà ta đau khổ đứng lên, nhiều người đi đường hiếu kỳ dừng lại xem, chắc họ đang cảm thấy khinh thường con nhỏ không được giáo dục tốt như tôi lắm.
-Bi đừng như vậy nữa.
Vừa thấy Khánh, tôi kéo tay cậu khóc lóc, giờ phút này đây ngoại trừ Khánh ra tôi chẳng biết tin tưởng vào ai nữa.
-Khánh, cứu mẹ tôi với được không? Đưa mẹ tôi đến bệnh viện với.
Giọng tôi cũng yếu dần đi không còn hơi sức nữa.
-Không cứu được nữa rồi, bà bình tĩnh lại được không?
-Không đúng, làm ơn cứu mẹ đi Khánh, mẹ vẫn còn sống mà.
-Bi….
-Mẹ tôi không chết, các người chỉ toàn nói dối thôi.
Không kiểm soát lời nói của mình, tôi cứ lẩm bẩm như người mất trí, hai tay ôm chặt lấy mẹ không cho phép ai đụng đến. Rồi trời đất bỗng tối sầm, tôi ngất luôn không còn biết gì nữa.
….
Tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lúc nào bên cạnh cũng có người trông chừng. Không ăn uống gì, suốt ngày tôi chỉ ngồi bó gối trong phòng, ngay cả đám tang mẹ bên ngoài cũng có người giúp đỡ. Khánh và Nhật Nam không cho tôi ra ngoài vì với tình trạng hiện giờ sợ tôi không chịu nổi cú sốc này.
Thiếp đi một lát, tôi lại bị ác mộng đánh thức. Nước mắt cộng với mồ hôi mặn chát, tôi ngồi run rẩy khóc lóc, miệng không ngừng gọi mẹ. Cũng vì đuổi theo tôi mà mẹ mới chết, nếu như tôi không chạy đi, hay nghe lời mẹ dừng lại thì mọi chuyện giờ đây đã khác. Chính tôi khiến mẹ chịu đau đớn nên mới bỏ tôi ở lại một mình. Rồi sau này tôi phải sống sao khi không có mẹ bên cạnh?
-Mẹ ơi…đừng bỏ con…hức…hức….
Nhật Nam nhìn thấy tôi như vậy thì lo lắng lắm, anh cứ ở bên cạnh không rời chăm sóc cho tôi.
-Em mạnh mẽ lên được không, em cứ như vậy anh đau lòng lắm.
-Mẹ ơi…con xin lỗi…
-Đó không phải là lỗi của em, đừng như vậy nữa.
-Tại em mẹ mới bị xe đụng, chính em đã chứng kiến mẹ nằm trong vũng máu mà không làm gì được, sao mẹ lại đi một mình mà không dẫn em đi chứ.
-Gia Ân, tin anh, em không gây nên cái chết của mẹ, đó chỉ là một tai nạn thôi hiểu không? Làm ơn đừng làm anh sợ.
Anh càng an ủi tôi càng khóc, cú sốc này khiến tôi không còn đủ tỉnh táo nữa, người lúc nào cũng mơ mơ màng màng, ngủ thì ác mộng, còn tỉnh thì mê sảng. Tôi sợ tất cả mọi người, mấy ngày liền không ăn uống trông tôi như một xác chết, Khánh và Nhật vừa lo đám tang vừa lo cho tôi cũng gầy đi thấy rõ. Cứ mỗi lần bà ta bước vào tôi lại òa lên khóc, chẳng hiểu sao lại sợ hãi như vậy, riết rồi bà chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vô, hoặc đến gần khi tôi ngủ đi mà thôi.
…..