Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 41




Nhật Nam chở tôi đến một cánh đồng hoa hướng dương xinh đẹp, tuy không bát ngát như trên phim ảnh, nhưng nó còn đẹp hơn trong trí tưởng tượng của tôi. Dưới cái nắng buổi chiều vàng óng càng làm cho những bông hoa hướng dương thêm rực rõ, đứng giữa thiên nhiên tuyệt vời thế này tôi càng thấy mình thật nhỏ bé, tạo hóa đã tạo nên một loài hoa đẹp lại luôn hướng mình về phía mặt trời, một biểu tượng cho sự vươn lên với những ước mơ và hoài bão.

-Chúc mừng sinh nhật người yêu.

Tiếng nói của Nhật Nam vang lên từ đằng sau làm tôi quay lại nhìn, và càng bất ngờ hơn khi trên tay anh cầm một bó hoa hướng dương thật lớn, tay gãi gãi đầu trông thật dễ thương.

-Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho con gái, nên chẳng biết làm thế nào.

Cảm động quá, tôi chạy thật nhanh về phía người yêu để ôm một cái cảm ơn, thế nhưng vừa chạy được một bước thế nào lại đụng ngay cái chân đau không trụ được làm tôi ngã nhào về đằng trước, người yêu cũng hoảng quá chạy tới đỡ, thế là nguyên thân té xuống nằm trọn trên người của người yêu. Công nhận hai đứa té cũng có kỹ thuật ghê, người ngã xuống mà hai môi chạm nhau không rời, chớp lấy cơ hội, người yêu giữ nguyên tư thế hôn luôn, lần đầu tiên tôi cũng không phản ứng mà đáp lại nụ hôn ngọt ngào kia. Mãi một lúc sau hai đứa mới rời nhau ra, mặt tôi đỏ như quả gấc chín, thế mà người yêu cứ bảo xinh khủng khiếp mới ghê chứ.

-Người yêu anh dạo này dạn khiếp nhỉ, chủ động hôn anh mấy lần rồi đó.

-Em hối hận rồi, hôn anh chán ngắt chẳng có gì thú vị, để mai mốt em tìm anh đẹp trai nào hôn thử xem có khác biệt không.

-Khỏi thử, người yêu em là nhất rồi, không có ai qua đâu.

-Đúng rồi, người yêu em là nổ nhất mà.

-Dám nói xấu người yêu hả?

Hai đứa ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời, người yêu già rồi mà vẫn còn teen gớm, đã vậy còn rất dẻo miệng nữa. Tình hình này phải canh chừng, chứ nếu thả rông như vậy có cô nào cướp mất là tiêu.

-À quên, anh có quà sinh nhật tặng người yêu nè.

Người yêu lấy ra một cái hộp buộc nơ màu xanh lá rất xinh đẹp đưa cho tôi, đang vui mừng phấn khích bên trong có gì tôi chợt khựng lại, người yêu có bày trò gì không mà sao nhìn cái nụ cười gian gian thế kia.

-Mở ra xem đi người yêu.

-Hay anh mở ra giúp em đi.

Tôi đề phòng làm người yêu giận giựt lại.

-Không thích quà anh tặng thì thôi, đi về.

Thấy người yêu giận thiệt tôi vội lấy lại cái hộp, chắc là không có bày trò gì đâu, tại tính tôi đa nghi quá thôi. Tôi hồi hộp mở cái nơ ra, rồi đến cái nắp, vừa mở ra đập vào mắt tôi là nguyên một con sâu xanh khổng lồ đang ngoe nguẩy. Hoảng quá tôi làm rơi xuống hết luôn, nhưng khổ nỗi nó không rơi xuống đất mà nằm gọn trơn lên cái chân xinh đẹp của tôi, thế là tôi la hét inh ỏi, khóc lóc om sòm mà tên người yêu đáng ghét còn đứng đó ôm bụng cười không chịu lấy con sâu xấu xí đó xuống. Cuộc đời tôi chỉ sợ nhất loài sâu, vì vậy lúc nhỏ thường bị mấy người lớn hơn trong xóm bắt sâu dọa, không ngờ đến lớn vẫn không tránh khỏi. Thấy mặt tôi xanh lè, thương quá người yêu mới bắt đem vứt ra xa thật xa.

Vừa sợ vừa tức, tôi ngồi xuống đất khóc quá chừng, trong lòng tự nhủ sẽ giận tên đáng ghét đó thật lâu cho biết.

-Người yêu, anh xin lỗi. Anh không nghĩ nó sẽ nằm trên chân em.

Hối hận quá, tên đó ngồi xuống bên cạnh hối lỗi, tôi vội đẩy ra xa.

-Đồ đáng ghét, nếu người ta bị bệnh tim chẳng phải đã bị dọa chết rồi sao.

-Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nhen, hay là giờ em bắt con khác nhát lại anh nha.

-Anh còn dám nói nữa hả?

Tôi quay sang đánh mạnh thật mạnh vào ngực người yêu, thế mà vẫn ngồi im chịu trận, sao hôm nay anh hùng thế không biết.

-Hết giận nha người yêu.

-Ghét anh nhất trên đời, biết không hả?

Người yêu lấy tay lau nước mắt tèm nhem trên mặt cho tôi, rồi tự lấy tay mình vả vào mặt như thật.

-Anh sai rồi.

-Anh sai rồi.

-Anh sai rồi.

-….

Tôi bật cười trước hành động đáng yêu của người yêu, thương ơi là thương, tôi giữ tay người yêu lại.

-Anh có bị bệnh không mà tự đánh mình vậy hả?

-Người yêu cười một cái đi bệnh gì anh cũng chịu.

Thế là hết giận, người yêu đúng là đủ thứ trò trên đời. Đang ngồi nhìn ngắm trời trăng mây gió thì cảm thấy cái gì nhột nhột trên cổ, thì ra người yêu đang đeo sợi dây chuyền cho tôi.

-Đây mới là quà sinh nhật của anh, rất hợp với em.

Tôi hạnh phúc không nói nên lời, đúng là rất đẹp, tôi quay sang ôm người yêu nũng nịu.

-Cảm ơn người yêu.

Nhẹ nhàng vuốt mớ tóc rối như tổ quạ của tôi, người yêu mỉm cười.

-Người yêu anh đúng là rất dễ thương, anh sắp phát điên rồi đây.

-Anh có bao giờ bình thường đâu mà.

-Dám nói anh vậy hả?

Người yêu lại cúi xuống hôn tôi, tên này đúng là hôn mọi lúc mọi nơi, sau này phải dạy dỗ anh lại mới được. Thì ra khi yêu người ta có thể trở nên vui vẻ hạnh phúc như vậy, tôi cũng thế, tôi yêu anh và sẽ cố gắng gìn giữ thứ gọi là tình yêu này.