Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 21




-Ê, có khi nào cuối đời hai đứa mình gặp nhau không ta?

Cãi nhau mệt, hai đứa ngồi xuống tâm sự mỏng với nhau.

-Thôi tui không lấy ông đâu.

-Tại sao?

-Vì ông bị vô sinh lấy về làm gì chứ.

-Vậy cái này phải thử mới biết.

Nhìn cái mặt gian ơi là gian của Khánh tôi thấy rợn da gà, nơi vắng vẻ thế này làm sao mà kêu cứu bây giờ. Lỡ chọc cậu ta tức lên làm liều lúc đó tiêu đời.

-Khánh đẹp trai, dây giày ông bị tuột kìa.

Khánh bật cười với cái vẻ mặt này của tôi, người gì đâu được cái miệng anh hùng lắm, đến khi bị dọa lại là hoảng liền.

-Khỏi đánh trống lãng, tôi chẳng có hứng thú gì với bà đâu nên khỏi lo.

-Sao không nói sớm? Làm tôi nghĩ bậy nghĩ bạ mệt chết được.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chơi với Khánh được một thời gian, tôi biết Khánh không phải là người như vậy, chỉ là do tôi lo lắng thái quá mà thôi.

….

Về tới nhà, tôi cứ chốc chốc lại nhìn cái đập đá của mình xem Nhật Nam có gọi không, chẳng biết anh ta có bị gì nghiêm trọng không nữa, sao tự nhiên lại lo cho anh ta vậy nè, mày bị sao vậy hả Bi. Mãi đến khuya chuẩn bị leo lên giường đi ngủ mới nhận được tin nhắn của anh ta.

-Thông báo, tôi đã bị tàn phế, ngày mai cô sắp xếp qua sớm.

Gì mà tàn phế ghê vậy nè, bị té có xíu thôi mà, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

-Có nghiêm trọng không?

-Nghiêm trọng lắm, ngày mai tới rồi biết.

-Biết rồi.

Ở đây tôi thấy tội lỗi bao nhiêu thì ở bên kia tên Nhật Nam khoái chí bấy nhiêu, nghĩ đến ngày mai được hành hạ tôi là anh ta vui không ngủ được rồi.

……

Sáng, tôi chuẩn bị tinh thần thật tốt để qua nhà Nhật Nam, lỡ như có nhìn thấy anh ta bị cưa mất một chân thì cũng không được hoảng sợ, như vậy sẽ khiến anh ta càng thêm mặc cảm với những người xung quanh.

-Tôi chẳng phải nói là phải đến sớm rồi sao?

Mới sáng sớm đã muốn gây chuyện rồi, nhìn xuống thấy hai chân vẫn còn nguyên, chỉ là băng bó lại xíu. Chẳng có gì đáng ngại, tôi chỉ thấy tức tối trước cái kiểu nói chuyện láo cá đó thôi, chẳng phải đã đến sớm hơn mọi ngày rồi sao? Hôm nay tạm thời nhịn nhà ngươi một lần đó.

-Chân anh bị sao?

-Gãy rồi.

-Gãy sao không bó bột?

-Chứ bộ gãy là phải bó bột sao? Cô là bác sĩ à?

Tức muốn lộn ruột với anh ta, người gì đâu mà nhỏ nhen, cứ thích cãi tay đôi với con gái. Cái chân này mà nói bị gãy ai mà tin chứ, cùng lắm mà bị nứt xương hay trật khớp gì đó thôi.

-Rồi sao?

-Tạm thời tôi không di chuyển được, nên cô ngoài giờ học phải đến giúp đỡ tôi.

-Vô lý, tôi chỉ làm theo giờ thôi, anh đừng có mà bóc lột quá đáng.

-Là ai làm tôi ra nông nỗi này? Tôi có thể kiện cô đi tù đó biết chưa hả? Vả lại tôi thuê thì sẽ trả thêm lương chứ đâu có ác ôn đến nỗi đó.

Cũng may là anh ta còn có lương tâm trả thêm tiền, cứ coi như là làm thêm giờ kiếm thêm thu nhập vậy, lần sau nhất định không lắc xắc để tránh mang họa như thế này nữa.

-Tôi đồng ý, nhưng anh không được đòi hỏi quá đáng đó.

-Ừm. Bây giờ chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đi.

Làm thì làm, miễn sao đừng quỵt tiền của tôi là được rồi. Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, anh ta ăn sáng còn tôi thì lau nhà.

-Gia Ân, tôi muốn đi vệ sinh.

-Muốn thì đi đi, không cần phải xin phép đâu.

Tôi không thèm ngước mặt lên nhìn, người gì đâu mà vô duyên dễ sợ, đi vệ sinh mà cũng thông báo làm như tôi là bảo mẫu của anh ta không bằng.

-Cô không dìu sao tôi đi được?

-Chứ cái nạng để đó làm gì?

Tôi bắt đầu điên tiết, làm như người ta rảnh rỗi lắm hay sao mà cái gì cũng sai.

-Không thích, cô không dìu lát hồi dọn hậu quả còn mệt hơn.

-Xíu nữa đi chợ tôi mua cho anh cái bô để anh đi cho khỏe.

-Cảm ơn trước.

Nhìn gương mặt đắc thắng của anh ta mà tôi không chịu nổi, cuộc đời tôi xui xẻo nhất khi phải đụng trúng tên đáng ghét này.

Tôi dìu anh ta đi có một đoạn ngắn mà cứ ngỡ như đi cả cây số, dã man, người nặng ì như cục chì vậy đó. Đến khi dìu đi ra, do nhà vẫn còn hơi ướt, anh ta lại nặng, tôi thì đuối sức nên cả hai trượt té nằm một đống dưới sàn nhà.

…..