Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 14




Vừa thấy chị phục vụ bưng nước ra, tôi nhanh tay lấy ly cà phê đen, còn đưa Nhật Nam ly sinh tố bơ của tôi trước con mắt hơi kỳ lạ của chị.-Anh ấy lúc nào cũng chỉ uống món này thôi, ảnh bảo vệ da còn kỹ hơn em nữa đó chị.

Tôi nói với chị phục vụ làm chị tò mò nhìn Nhật từ trên xuống dưới rồi mỉm cười đi vào, còn anh ta quê quá cốc đầu tôi cái bốp.-Ai cho cô ăn nói linh tinh vậy hả? Mất hết hình tượng soái ca của tôi.

-Kệ, đâu có liên quan gì đến tôi đâu.

Tôi bưng ly cà phê uống một hơi hết sạch làm Nhật Nam trợn tròn mắt nhìn.-Nhỏ lớn chưa bao giờ uống cà phê hay sao mà uống dữ vậy hả?

-Ừm, nhà nghèo không có tiền mua cà phê.

-Uống luôn cái này đi rồi trả tiền chầu này luôn.

Nhật Nam đẩy ly sinh tố qua tôi vội đẩy lại.-Tôi không uống được món này, cho dù uống hết cũng không trả tiền. Đáng lẽ còn phải phạt thêm vụ anh ép tôi vào đây đó chứ.

-Cô cũng miệng mồm thật. Con gái không nên uống cà phê nguyên chất như thế này, không tốt đâu.

Tự nhiên nghe Nhật Nam nói vậy tôi không còn ghét anh ta nữa, đúng là con gái lúc nóng lúc lạnh khó hiểu thật.-À, mà anh với anh Huy giống nhau thật, lúc đầu tôi còn tưởng….

-Ma chứ gì. Nhật xen vào, chắc là nghe Nhật Huy kể lại, quê thật.-Ai biểu anh không nói trước, cũng may tôi không bị yếu tim nếu không có án mạng ở nhà anh rồi đó.

-Vậy càng vui.

-Anh đúng là đáng ghét.

Tên này nói chuyện một hồi là muốn gây chuyện à, chắc tại tôi hiền quá nên anh ta mới vậy, nhất định tìm cơ hội trả thù cho anh ta bẽ mặt mới hả dạ được.

Từ trưa giờ trong người cứ cảm thấy hơi khó chịu, lại uống hết ly cà phê nguyên chất nên cảm thấy hơi chóng mặt, tôi chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho khỏe thôi.

-Tôi có việc nên về trước nha.

-Ừm, để tôi đưa cô về.

Nghĩ đến cảnh phải chạy về trường lấy xe là thấy mệt rồi, thôi tự cho mình sung sướng đi xe sang một bữa, ngày mai nhờ Khánh chở đi làm là được.

-Cũng được, tạo cơ hội cho anh chuộc lỗi đó.

Nhật Nam cười thật tươi trước câu nói của tôi, không biết tại sao hôm nay anh ta cười thân thiện như vậy nữa, tên này đúng là thay đổi nét mặt liên tục không đỡ kịp.

-Ờ mà sao mặt cô đỏ dữ vậy?

Tôi đưa tay lên rờ hai bên má, đúng là hơi nóng thật, chắc tại lúc nãy lang thang dưới nắng lâu quá.

-Cái này gọi là hồng hào biết chưa hả?

-Cô đúng là thích cãi, nói gì cũng cãi, cãi mọi lúc mọi nơi với tất cả mọi người. Lên xe thôi.

Mình hay cãi lắm hả ta? Thấy mình hiền khô vậy có gây gỗ với ai bao giờ đâu mà anh ta nói vậy chứ, thôi kệ, anh ta vốn dĩ không bình thường mà quan tâm làm gì cho mệt chứ.

-Ê Gia Ân, nhà cô là cái nhà nào thế?

Tôi chỉ đường cho Nhật Nam đưa về, nhìn vào căn hẻm ngoằng nghoèo mà anh ta chóng cả mặt.

-Anh thấy ngôi nhà màu tro to ơi là to đó không? Nhà tôi ở đó đó.

-Nhà cô to như vậy mà còn đi giúp việc hả?

Nhìn theo ngón tay tôi, Nhật Nam không khỏi ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà tôi chỉ vừa to vừa xinh đẹp.

-Không phải, nhà tôi là cái nhà nhỏ xíu đằng sau đó kìa, cảm ơn anh, tôi về đây.

Tôi xuống xe rồi mất hút trong hẻm, Nhật Nam nhìn theo lắc đầu, con nhỏ này đúng là trẻ con thật.

.....

Về đến nhà, người tôi rã rời hết ra, mẹ chưa về chẳng có ai nấu cơm cho mà ăn, tự nhiên tủi thân và nhớ mẹ kinh khủng. Nằm một mình trong nhà, người thì mệt, đầu thì đau, bên cạnh chẳng ai chăm sóc tôi tủi thân khóc một trận. Đã vậy tên Khánh đáng ghét còn không thèm trả lời tin nhắn của mình nữa mới ghê. Tôi trằn trọc mãi mới ngủ được một chút, chỉ mong sao trời sáng thật nhanh để không còn mệt mỏi như vậy nữa.