Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 62: Mất trí nhớ rồi sao ?




Từ phía trên vách núi, Trà Anh mỉm cười man rợ, cô ta bỗng hét to lên

- Đây là cái giá mày phải trả, nếu anh Bảo đã là thứ tao muốn thì mất bao nhiêu tao cũng phải có được anh ấy. Chỉ tại mày quá cứng đầu, không chịu rút lui thì đừng trách sao tao ác

Giọng điệu man rợ cất lên, không tĩnh mịch một cách đáng sợ, khu rừng bỗng trở nên yên tịnh hơn trước, gió cũng nổi lớn hơn. Từ bụi cây cách chỗ Trà Anh vài mét, Như chạy đến, đẩy Trà Anh ra rồi nhìn xuống vách núi. Hai khóe mắt bắt đầu ứa lệ, cô gào lên thật to và chỉ mong được ai đó đáp lại 

- My... Bảo My....Làm ơn hãy trả lời tôi, Bảo My

Trà Anh khẽ nhíu mày rồi lại cười mỉa mai

- Cho dù cô có ở đây khàn giọng mà gào thét thì cô ta cũng chưa chắc đã sống lại

- Cô nói vậy là sao?

- Cô là đang giả ngốc sao? Rơi xuống vách núi cao như vậy không chết thì cũng bị thú tha mất xác thôi. Hahahaha

Trà Anh cười lớn, Như đứng hình khi nghe thấy điều đó, tay chân cô như muốn rụng rời. Nếu lúc đó cô lao đến nắm lấy tay My thì My đã không như vậy, Như ngồi đó gục xuống, cô chợt nổi chút hy vọng, nhanh chóng gọi xe cứu thương

- Alo.. lÀ bệnh viện XY phải không, làm ơn hãy cho 1 chiếc xe cứu thương đến bìa rừng ngay, có một người rơi khỏi vách núi. Làm ơn nhanh lên

- Gọi cứu thương đến thì có ích gì chứ? Để lâu như vậy có lẽ cô ta đã tắt thở lâu rồi

Trà Anh khoanh tay trước ngực cười mỉa mai

- Cô ấy là người kiên cường nhất mà tôi từng gặp, không hèn nhát như tôi. Vì vậy chắc chắn cô ấy vẫn còn sống

- Cứ tin tưởng vào cái hi vọng nhỏ nhoi đó đi

Trà Anh tiến đến lấy điện thoại của Như nhắn tin gì đó cho mình

- Cô tính làm gì?

Như quát rồi giựt lấy chiếc điện thoại

- Chuẩn bị cho một vở kịch mới

Trà Anh đưa tay lên xem, cô ta trông có vẻ rất thông thả. Từ phía sau bụi cây gần đó có vài tiếng đông, khiến hai người giật mình. Trà Anh lao đến kéo tay Như kề sát cổ mình rồi bước vài bước về phía vách núi trông như Như đang cố gắng đẩy Trà Anh xuống. Từ sau bụi cây gần đó, Bảo, Thư, Nhi với Khánh đi đến, thấy cảnh đó, Bảo gắt lên

- Như, cô tính làm gì mau buông Trà Anh ra

- Anh hiểu lầm rồi, em không có 

- Anh Bảo

Trà Anh thấy BẢo đến thì giả bộ khóc nức nở rồi tỏ vẻ sợ hãi

- Tôi quá hiểu con người cô rồi. My đâu?

- My...My cô ấy rơi xuống vực rồi

Nghe tin mà cả bọn như không tin được vào tai mình nhất là Bảo, anh còn bị chất động mạnh hơn

- Cô nói cái gì?_ Nhi hét lớn

- Nói rõ ràng ngay không thì cái mạng nhỏ của cô cũng không còn đâu_ Thư quát

- Hức...Hức...Ban nãy em... đến đây thì thấy hai người họ gây gỗ rồi... Như... đã đẩy My xuống vách núi...Hức

- Chuyện này là thật sao Như_ Bảo quăng ánh mắt tức giận về phía Như khiến cô trở nên sợ hãi, Như ngồi gục xuống đất mà gào lên

- Không phải em, mà là cô ta, là Trà Anh

*Chát* Như chưa nói hết câu đã bị Bảo tát một cái

- Uổng công tôi đã tin tưởng cô, uổng công tôi đã nghĩ cô thay đổi. Hóa ra cô vẫn như vậy, vẫn ích kỉ như trước_ Bảo quát lớn, còn Như thì ngồi gục xuống mà khóc. 

- Cô đừng lo, tôi đã gọi cứu thương rồi, chắc họ sẽ đến nhanh thôi_ Trà Anh tiến đến kế bên Thư rồi nói

- Ừ_ Thư khẽ gật và thứ mà Thư chú ý rằng trên người Trà Anh có một cái mùi rất giống với cái mùi của bức thư mà Ny đã nhận được trước đó. Chẳng lẽ?

Khoảng 4" sau đó thì xe cứu thương đến đưa My đi đến bệnh viện. Từng người một nhanh chóng đi đến, Bảo đứng lên, nắm lấy cổ áo của một y tá nam mà thét rằng

- Cô ấy là người rất quan trọng của tôi, cô ấy sống thì các người sống. Nhớ cho kĩ. Nếu phẫu thuật xong mà tôi không thấy cô ấy ra ngoài với một tin tốt thì tôi không ngại đến từng nhà rồi đưa các người xuống làm bạn với cô ấy đâu. Nghe rõ chưa

- V..Vâng

Một bác sĩ lắp bắp trả lời trong sự lo sợ. Cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, đèn báo hiệu vẫn còn đỏ, bên ngoài ai cũng mang một không khí u ám, sầu não, chẳng ai dám hó hé gì, nó yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy, tiếng đồng hồ kêu tích tắc, tiếng dao kéo trong phòng phẫu thuật, tiếng tim đập mạnh

Khoảng 40" sau thì một đám người từ phòng phẫu thuật đi ra và My trên trước giường bệnh cũng được đẩy đi về một phòng riêng

- Thế nào rồi_ Bảo lo lắng chạy đến hỏi

- Chị tôi không sao chứ?_ Thư lao đến

- Cô ấy bị chấn thương mạnh ở đầu. Tuy phẫu thuật đã thành công nhưng sau khi phục hồi lại sức khỏe có lẽ sẽ để lại vài di chứng_ Bs nói

- Ông nói như vậy là sao?_ Bảo tức giận nắm lấy cổ áo của tên Bs rồi quát

- Dừng lại đi Bảo, bình tĩnh đi_ Linh đi đến nói nhỏ

- Xin lỗi ông, chúng ta về phòng làm việc nói chuyện_ Nhi tiến đến cúi đầu xin lỗi rồi nói, sau đó cô cùng quân đi đến phòng làm việc của Bs. Khoảng 20" sau thì trở lại với khuôn mặt thất thần

- Chị Nhi, ông ấy nói sao_ Thư thấy Nhi quay lịa thì liền lập tức chạy đến

- Ông ấy nói My có thể bị chứng mất trí nhớ do chấn động. Nó có thể sẽ quên chúng ta trong thời gian ngắn hoặc có thể là mãi mãi không nhớ chúng ta là ai_ Nhi nói mà nước mắt tuôn rơi, cô gục xuống mà khóc

- Không thể nào_ Thư như vừa bị choáng, cô ngồi gục xuống ghế

Còn về Bảo, anh chẳng nói gì, ánh mắt lo sợ nghĩ về sau này khi tưởng tượng đến việc My nhìn anh như một người xa lạ như vậy thì còn gì đau khổ hơn...