Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 61: Kí ức




My tiến đến chỗ bàn tiệc, gắp một ít đồ ăn cho vào đĩa rồi trở về chỗ ngồi

- Con ả đó hình như để ý đến chị_ Thư để ý rằng đôi lúc Trà Anh còn liếc nhìn My nên cô tiến đến đi kế bên My rồi nói nhỏ

- Mặc kệ cô ta, chị có chuyện cần em giúp_ My nhìn về phía Trà Anh đang nhếch môi cười khinh thường cô rồi quay lại kéo Thư ra một góc khác nói nhỏ

- Có chuyện gì chị nói đi_ Thư thấy bộ dạng hối hả của My mà đâm ra lo lắng

- Em biết việc EVIL chúng ta có gián điệp chứ?_ My nói nhỏ

- Em biết, sao ạ?

- Gián điệp là Rin nhưng việc đó không quan trọng

- Anh Rin ư? Tại sao lại...

- Suỵt, im lặng, kẻ đứng phía sau thao túng Rin là Trà Anh

- Tại sao chị biết?

- Chị bắt gặp bọn họ trong rừng, chúng ta phải trừ khử Trà Anh trước sau đó mới khôi phục lại EVIL được

- Vậy chị tính làm thế nào?

- Hai ngày nữa, trận chiến đó sẽ đến. Theo như Rin nói thì khi nhận hàng cũng sẽ có Trà Anh và cô ta không biết võ. Em biết mình phải làm gì rồi chứ?

- Em phải bắt được cô ta

- Tốt, chị tin tưởng vào khả năng của em

My khẽ gật đầu, đặt tay lên vai cô em gái nhỏ mà mỉm cười đầy tự hào, hai người nói chuyện một hồi thì một bồi bàn đi đến, cung kính hỏi 

- Xin hỏi trong hai người, ai là Lục Ân Bảo My ạ?

- Tôi. Có chuyện gì?

- Thưa cô Bảo My, có người nhờ tôi đưa cho cô một lá thư, tạm biệt

Tên bồi bàn đưa thư cho My rồi nhanh chóng rời đi ngay sau đó, My nhìn vào bức thư mà cảm thấy khó hiểu

- Tại sao cô tạ lại gửi thư cho chị?_ Thư thắc mắc hỏi

- Không biết_ My vừa nói vừa mở bức thư ra xem thì có một mùi hương lạ xộc thẳng vào mũi cô khiến cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng rồi cũng mở ra xem

" Hẹn lúc 21h00 tại vách đá gần khu rừng "

My đọc bức thư rồi cười nhạt nói

- Ai thế chị My?

- Không biết nhưng nhìn nét chữ thì có vẻ là con gái. hẹn chị đến vách núi, cô ta tính đẩy chị xuống vực chắc?

- Ai thì em cũng lo nhưng riêng chị thì không vì em biết rằng nếu đánh chị bất tỉnh thì cơ may còn ném chị xuống được, còn khi chị mà tỉnh thì hơi khó đấy_ Thư cười trêu chọc

- Thật không?_ My nhướn mày tỏ vẻ không tin

- Em chỉ đùa thôi, nhưng chị cũng phải cẩn thận vì em nghe nói ả ta nhiều chiêu trò lắm đấy_ Thư đang cười đùa thì bỗng chốc lại trở nên nghiêm túc

- Cũng phải, còn 10" nữa thì 21h00 có lẽ chị nên đi thôi_ My nói rồi nhanh chóng rời đi thấy thế thì Như cũng bám theo vì từ lúc mà My nhận được lá thư thì Như đã cảm thấy kì lạ nên đã theo dõi cô

Về phía My,cô đẩy cửa ra khỏi biệt thự bỗng dưng đầu cảm thấy hơi choáng sau khi đọc lá thư mà Trà Anh đưa tới, My cảm thấy có điều gì đó ko ổn nhưng cô vẫn cố đi về phía bìa rừng. Cố gắng đi từng bước, khoảng 5" sau thì My ra khỏi khu rừng. Nhìn về phía vách núi thì thấy Trà Anh đứng gần đó

- Người hẹn là cô à_ My nhìn thấy Trà Anh thì hơi khó chịu, chân mày se lại

- Ngạc nhiên không?_ Trà Anh cười mỉa mai

- Có chuyện gì sao?_ My đi đến, khoanh tay trước ngực rồi hỏi

- Chỉ là muốn lấy vài thứ thuộc về mình

- Thứ?

- Phải, như Bảo chẳng hạn

- Anh ấy không phải là một thứ đồ để dành giật và tôi cũng sẽ không nhường anh ta cho ai hết

- Thật sự vậy sao? Tôi đã từng giành được anh ấy, cô không sợ tôi sẽ giành lại anh ấy một lần nữa sao?

- Cứ thử xem, sao cô không thử hỏi anh ấy rằng, tôi và cô thì ai ở trong tim anh ấy nhiều hơn? Cô đã từng một lần có được anh ấy nhưng cô không biết trân trọng mà lại đẩy anh ấy đi. Vậy thì tự hỏi xem ấy ấy liệu còn để ý tới cô hay không?

Trà Anh tức giận, cô ta siết chặt hai tay rồi lại bỗng chốc nở nụ cười man rợ

- Khẩu khí tốt lắm.

- Cô nghĩ...Cái quái...

Đầu óc My bỗng trở nên mơ hồ, hình ảnh mờ nhạt, hai chân dường như còn chẳng trụ vững, cô ngã khuỵu xuống còn Trà Anh nhìn thấy mà bất giác cười lớn

- Bức thư mà tôi gửi đến đã được tẩm qua một loại thuốc dạng bột do tôi tự chế, nó khiến cho cơ thể suy nhược, đau đầu, chóng mặt như cô hiện giờ. Còn bây giờ thì tạm biệt

Trà Anh lao đến cố dùng sức để đẩy My xuống vách núi, còn lại chút sức lực trong ngườ, My cố gắng chống cự nhưng bất thành

- Cô nghĩ rằng bản thân cô hiện tại đủ sức chống lại tôi sao? Còn giờ thì tạm biệt Bảo My à

Trà Anh cười lớn rồi đẩy My xuống vách núi, My rơi xuống vực trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, cô dường như chẳng còn chút ý thức nào. Việc cuối cùng mà cô biết được đó chính là có ai đó gọi tên cô, thật to, thật dài nhưng My chẳng còn chút sức lực nào nữa để đáp lại.

Cơ thể cứ rơi xuống, trong phút chốc My nhớ lại được một vài hình ảnh như việc mẹ dạy cô nấu ăn, mẹ tết tóc cho cô, mẹ dẫn cô đi dạo phố, đây là nhớ lại một vài kỉ niệm trước khi chết mà người ta hay nói sao, nhớ thật đấy, cô muốn trở lại khoảng thời gian một lần nữa. Và trong phút chốc, My lại nhớ đến Bảo, nhớ đến hình ảnh mà anh cười, nhớ đến việc anh dùng bàn tay to lớn của mình xoa đầu cô, nhớ đến việc anh ôm cô vào lòng và còn nhớ đến việc anh hôn cô. Nhớ lại những kí ức đẹp khiến My bật khóc, hai từ cuối cùng thốt ra từ miệng My trước khi cô "chạm" đến nền đất lạnh lẽo là

Tạm biệt...