- À mà quên hỏi, anh muốn ăn món gì?
My lấy một lốc sữa chua đặt vào xe đẩy rồi quay sang hỏi Bảo thì thấy anh đang định đặt một lốc nước ngọt vào trong xe đẩy thì My ngạt tay ra
- Người bị cúm không nên uống nước ngọt, uống nhiều nước lọc với ăn sữa chua tốt cho anh hơn đấy
- Ok. Vậy làm món giống như lúc trước cô làm ấy
Bảo khẽ nhún vai, đưa tay đặt lốc nước vào chỗ cũ, hai tay đút túi quần rồi đi trước My
- Súp gà sao? Cũng được, vậy anh giúp tôi đi mua nguyên liệu đi
Sau một hồi lâu đi mua nguyên liệu thì cũng kết thúc, My tính tiền rồi xách đồ về. Bảo tiến đến giật hai túi đồ trong tay My rồi nói
- Đưa đây, con gái đừng nên cầm đồ nặng
- Không phải anh đang bệnh sao, đưa...
- Hãy để tôi giúp em
Bảo nói khiến cô hơi xao động một chút nên đứng đơ vài giây, cô ngẩn người nhưng được một tình tỉnh lại
- Ư...Ừm, anh muốn giúp cũng được
- Không phải là tôi nói khiến cô cảm động rồi chứ?
- Anh nói đùa gì thế, nhanh về thôi
Đứng trước cửa, My lấy chìa khóa ra mở cửa to ra để Bảo dễ bước vào. Bảo đi thẳng vào phòng bếp, đặt túi đồ xuống bàn
- Cần giúp gì không?_ Anh mỉm cười nói
- Không cần_ My đeo tạp dề vào rồi bắt đầu nấu ăn
Những động tác linh hoạt, ngay cả việc cô khuấy lòng đỏ trứng cũng rất sành sõi, cô bóc từng củ hành, thái nhỏ mình miếng thịt,...Ai cũng phải công nhận tài nấu ăn của cô
- Em có vẻ nấu ăn rất giỏi
- Em?
- Chỉ là một cách xưng hô thôi
- Phải, mẹ dạy cho tôi đấy
My vừa nói vừa múc một chén đầy, rắc ít tiêu lên trên, cho một chút hành ngò rồi đặt lên bàn cho Bảo
- Xong rồi này
- Có bí quyết gì không?
Mùi hương của chén súp tỏa ra khiến anh nhớ đến một vài kỉ niệm lúc nhỏ, bất giác hỏi My một câu, anh hơi tò mò về câu trả lời của My
- Bí quyết à? Tôi dùng dầu mè để xào thịt gà với nấm, không vừa miệng à?
"Mẹ dùng dầu mè để xào thịt, thế nào không ngon sao?"
- Ra vậy
Bảo cười nhạt, anh múc một muỗng rồi cho vào miệng. Mùi vị này không khác gì mùi vị năm ấy.
Anh còn nhớ lúc còn nhỏ, khi bị mấy đứa con nít trong xóm đánh, anh đi về nhà với toàn thân đầy vết trầy xước, hàm răng cắn chặt, đôi mắt tức giận đầy nước mắt. Người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt đôn hậu, nở cụ cười hiền từ đi đến ôm lấy anh vỗ về
" Ngoan, đừng khóc..."
"Bọn chúng nói con là đồ hèn, yếu đuối" Nước mắt chảy dài, ngữ khí đầy sự tức giận
"Gia Bảo ngoan, con không hèn nhát, bọn chúng mới hèn nhát khi một lũ nhóc đông như vậy mà cậy vào sức mạnh ăn hiếp con, bọn chúng mới là kẻ hèn nhát"
Người phụ nữ mỉm cười, đưa đôi bàn tay sớm đã không còn mịm màng như trước lên vuốt mái tóc đứa con bé bỏng
"Vâng" Cậu nhóc khẽ gật
"Gia Bảo ngoan, nào chúng ta vài ăn súp năng lượng nào, đi thôi"
Người phụ nữ mỉm cười hài lòng đứng lên dắt tay cậu bé vào trong bếp. Cậu nhóc nhanh chóng ngồi yên vị trên chiếc ghế rồi người phụ nữ bưng một chén súp đặt lên bàn
"Con ăn nhé" Cậu nhóc mỉm cười, nhanh chóng lấy muỗng múc cho vào miệng
"Ngon quá mẹ ơi, mẹ có bí quyết gì thế?" Cậu nhóc tò mò hỏi
"Mẹ dùng dầu mè để xào thịt, thế nào không ngon sao?"
"Không, ngon lắm ạ" Cậu nhóc cười tươi đáp
Quay trở về hiện tại, nơi My cũng hỏi anh câu hỏi đó, anh cũng trả lời một câu giống như lúc nhỏ
- Không, ngon lắm_ Bảo trả lời rồi mìm cười
- Anh thích là tốt rồi
My mỉm cười hài lòng nhưng trong khoảng khắc đó cô chợt nhận ra một ánh mắt buồn, một nỗi lòng không dám giải tỏa. My rất muốn biết rằng nỗi lòng của anh là gì? Nhưng có lẽ cũng trong khoảng khắc đó, My chợt nhận ra mình có một cảm giác rất lạ đối với anh vậy...liệu nó có phải là thích không nhỉ