-" Vậy ra đó là cô à?" Quân bước ra từ phía sau cánh cửa
-" Phải, là tôi " My quay người lại nhìn Quân nở nụ cười rợn người trên môi rồi nói tiếp
-" Anh không bất ngờ sao?"
-" Ban đầu thì có nhưng sau khi biết được người đó là cô thỉ lại không bất ngờ nữa " Quân nhún vai
-" Sao vậy? là tôi thì không bất ngờ à?" My nói, giọng hơi mất hứng và cùng lúc này Nhi lại đi ra nhưng đứng sau cánh cửa để nghe cuộc trò chuyện của cả bọn
-" Cô là người do chính Kingz huấn luyện, nếu nói tôi nghi ngờ cô thì chẳng khác nào tôi đang nghi ngờ Kingz sao " Quân nói rồi quay lưng đi
-" Chỉ vậy thôi sao?" My nói
-" Còn một việc " Quân nói, hai tay đút túi quần
-" Việc gì?" My nhìn bóng lưng của Quân rồi hỏi
-" Vốn không giao nhiệm vụ nhưng cô dám động vào người của tôi. Cô....không sợ sẽ gây thù với bọn tôi sao?" Nói đến đây, anh quay người lại, ánh mắt đe dọa nhìn My
-" Hahaha...Gây thù với các người ư? Nực cười, các người nghĩ bản thân mình có giá đến vậy sao? " My cười lớn
-" Nếu thế thì tại sao cô lại gây chuyện với bọn tôi?" Quân quay người lại
-" Một lí do duy nhất, đừng đụng vào bạn của tôi " My nói lần này là đến lượt My đe dọa Quân
-" Bạn? À hóa ra là nhỏ đó sao? Là Ngô Thảo Linh nhỉ?" Quân nói đến đây khiến Nhi lo sợ
" Bọn họ nhắc đến Linh sao? Linh đã làm gì sao?" Nhi tự hỏi
-" Bọn tôi chỉ đi đòi nợ thì mắc mớ gì đến cô?" Quân nói tiếp
-" Oa, vậy à. Hắc Long Bang các người trở thành lũ đòi nợ thuê từ bao giờ thế? Chức vụ mới à?" My cười khẩy
-" Cô..." Quân cứng họng
-" Hết vui, tôi đi " My nói rồi kéo tay Bảo rời đi nhưng lại bắt gặp vẻ mặt lo sợ của Nhi, My nhếch mép cười rồi bỏ đi
Quân đứng đó, ánh mắt tức giận nhìn bóng lưng của My bỗng anh có diện thoại
-" Alo" Quân trả lời
"..."đầu dây bên kia
-" Phải là cô ta "
"..."
-" Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý cô ta ngay "
Quân vừa dứt lời Nhi liền bịt miệng mình lại, ánh mặt sợ sệt. Cô vô tình đạp trúng cái vỏ lon khiến Quân nghe được
-" Ai?" Quân nói lớn
Sau cánh cửa, Nhi bước ra với vẻ mặt đầy lo lắng
-" Là em sao?" Quân hỏi
-" Là em " Nhi khẽ cười
-" Em nghe thấy hết rồi à?"
-" Cái đó...." Nhi ấp úng
-" Vẻ mặt đó tức là em nghe thấy hết rồi đúng không?" Quân đi đến nhưng anh cứ đến gần một bước thì Nhi lại rời xa anh một bước, anh chỉ nhìn Nhi từ xa rồi mỉm cười
-" Ừm " Nhi khẽ gật, cô không dám ngước mặt lên vì sợ sẽ chạm mắt với Quân
-" Sao em không ngẩng đầu lên? Em sợ anh sao?" Quân hỏi, vẻ mặt hơi buồn
-" Không, chỉ là..."
-" Em nói đi "
-" Anh vẫn làm công việc đó?"
-" Ừm "
-" Vậy sao? vậy mà em từng nghĩ rằng anh không làm công việc đó nữa, em từng nghĩ rằng anh đã sửa sai, em từng nghĩ rằng anh đã từ bỏ, em từng nghĩ rằng là mình hiểu lầm anh, em từng nghĩ rằng mình còn cơ hội, em từng nghĩ rằng... " Nhi nói, nước mắt cô bắt đầu rơi, một giọt...hai giọt rồi nhiều hơn
-" Đừng tin tưởng vào trực giác của em nữa " Quân hét
-" Em biết rồi " Nhi lau nước mắt rồi quay lưng đi vào trong nhưng rồi cô lại ngoảng lại, miệng nói điều gì đó khiến Quân đứng người
-" Em đã từng nghĩ rằng anh còn yêu em nên chỉ vì một chút tình cảm còn sót lại đó mà thay đổi nhưng lại không phải, là do em ngu muội, là do em ngộ nhận, lẽ ra ngay từ đầy em không nên tin tưởng cái tình cảm đó " Nhi nói
Nửa tiếng sau cả đám mới có mặt đầy đủ bên trong trung tâm mua sắm. Cả bọn chia nhau ra rồi đi mua đồ với nhau
-" Nhi..Nhi " Linh gọi đồng thời đưa tay lên vỗ vai Nhi
-" Hả?" Nhi trả lời
-" Làm gì mà như người mất hồn thế?" Vy đi đến khoác vai Nhi
-" À không có gì?" Nhi mỉm cười
-" Chị Nhi không khỏe hả? " Thư đi đến cùng với My, chạm mặt My, Nhi còn lo hơn
-" À..à chị không sao " Nhi lắp bắp
-" Nhìn mặt là biết ổn rồi mà " My nói
-" Ư..Ừm " Nhi khẽ gật
-" Tớ đi nghi điện thoại chút nhé " Linh nói rồi đi ra ngoài rồi cô lại chạy thật nhanh về chỗ bọn nó
-" Tớ cần đến bệnh viện ngay lập tức " Linh hốt hoảng
-" Được, tớ đưa đi " Nhi nói
-" Có chuyện gì thế?" Vy tò mò hỏi
-" Mẹ tớ..." Linh ấp úng
-" Đi nhanh thôi " Thư nói rồi cả bọn con gái chạy ra xe, đám con trai thấy vậy nên cũng ra theo rồi cả bọn cùng đến bệnh viện
[ Bệnh viện ]
-" Mẹ, mẹ không sao chứ?" Linh hốt hoảng chạy vào
-" Ừ, mẹ không sao " Bà Hòa mỉm cười hiền hậu
-" Mẹ không sao thì ổn rồi" Linh nói rồi lại nhìn chăm chú đến bó hoa hướng dương nằm trong bình bông
-" Mẹ bó hoa đó " Nàng đưa tay chỉ về bó hoa
-" Là ba tặng cho mẹ " Bà Hòa mỉm cười
-" Ba? Ông ta đang ở đây sao?" Linh tức giận
-" Không ông ấy về rồi, sao con không tha thứ cho ông ấy?" Bà Hòa nói
-" Đừng hòng, con sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta " Linh nói, tay siết thành nắm đấm
-" Mẹ hiển rồi " Bà hòa ôm chầm lấy Linh khuông mặt tươi cười
Hoa hướng dương là hoa mà mẹ Linh thích nhất, người hiểu rõ bà ấy như vậy chỉ có ba Linh