Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 20




Nàng khẽ vươn vai, mắt nhắm lại rồi hít 1 hơi thật sâu và sau đó hét to lên

- Aaaa...

- Làm j vậy?_ Chàng nhăn mặt hỏi

- Hét

- Làm j hét?

- Mẹ từng nói với tôi rằng " Mỗi khi buồn hãy đến chỗ nào đó thật cao, hét thật to thì những buồn phiền theo lời nói của tôi hòa vào những cơn gió...mang chúng đi thật xa khiến tôi không còn buồn phiền nữa ". Mỗi khi làm vậy, tôi cảm thấy rất thoải mái, sao anh không thử xem?

Nàng nói, đôi mắt đen buồn nhìn về phía chàng, đôi mắt ấy thật đẹp nhưng sao lại buồn đến thế. đã có chuyện j khiến cho đôi mắt đẹp thế lại trở nên buồn bã như vậy

- Tôi cũng thử xem. Aaa..

Chàng nói rồi hét thật to, đúng như lời nàng nói, buồn phiền cũng đã vơi đi

- Hiệu nghiệm thật đấy_ Chàng cười nói

- Thật không?_ Nàng quay người về phía chàng

Mọi người đã từng nghe đến "đôi mắt biết cười" chưa? Đôi mắt nàng hiện giờ cũng như vậy, chỉ thoáng chốc thôi nhưng chàng tin chắc rằng đôi mắt buồn bã kia vừa..."cười". Chàng như bị mê hoặc bởi đôi mắt ấy, bất giác đưa tay lên đặt vào khuôn mặt nàng rồi từ từ tiến mặt lại, chỉ cách khoảng vài cemtimet thì chàng đã chạm vào môi nàng rồi

- Anh làm j vậy, buông ra_ nàng hất mạnh tay chàng ra

- Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi đưa cô về_ Chàng nói rồi bước đi trước, nàng đi theo sau

" Sao mình lại làm chuyện như vậy chứ?" chàng nghĩ thầm

Chàng đội nón bảo hiểm cho mình với nàng thì leo lên xe rồi nàng leo lên

- Ôm chặt vào, tôi đi nhanh lắm đấy_ Chàng nói

- Không sợ, anh cứ chạy đi_ Nàng vừa dứt lời thì cháng phóng xe đi, nàng bất giác ôm chặt vào eo chàng, miệng không thầm chửi rủa

Chiếc xe dừng lại, nàng bước xuống mỉn cười nhìn chàng

- Vậy tôi về nhé_ Chàng nói

- Bye

- Muốn biết một bí mật ko?

- Bí mật?

- Ừm

- Bí mật j?

- Cô cười rất dễ thương đấy. Chào nhé

Chàng nói rồi phóng xe đi, câu nói của chàng khiến nàng đỏ mặt, tim đập liên hồi. cảm giác kì quái này là sao?

Nàng đứng ngẫm 1 hồi lâu rồi mới bước vào nhà. Nhìn căn nhà nhỏ của mình rồi khẽ thở dài rồi bắt đầu dọn dẹp. Cùng lúc đó thì tại bệnh viện

- Chị My_ Thư khẽ gọi

- Hửm_ Nó quay mặt lại

- Chị vào đây làm j?

- Thăm 1 người

- Thăm ai?

- Mẹ Linh

- Mẹ của chị Linh á, bị j mà thăm?

- Im ngay, hỏi nhiều quá

Nó nhăn mặt nói, từ đó thì Thư chẳng dám hó hé gì. Đi bộ khoảng 10' thì tới nơi, nó khẻ đẩy cửa rồi cùng Thư bước vào

- hai cháu là.._ Bà Hòa-mẹ linh ấp úng nói

- Bọn cháu là bạn của Linh, cháu tên My, còn đây là em cháu tên Thư. Nghe nói bác bị bệnh nên lén LINH đến đây thăm bác_ Nó nở nụ cười thân thiện nói

- Con Linh có người như cháu thì tốt quá, hai cháu ngồi chơi_ Bà Hòa cười nói, ráng ngượng dậy để kéo ghế cho bọn nó ngồi

- bác cứ kệ bọn cháu_ thư cười nói, hai tay đỡ lấy tay bà Hòa

- Ừm. Hai cháu có chuyện gì tìm bác phải không?_ Bà Hòa nói

- Không dấu j bác, cháu muốn hỏi bác về cha của Linh_ Nó nói khiến bà Hòa như đứng hình

- Làm..làm..làm sao cháu pk?_ bà Hòa hỏi

- Cháu biết ba Linh đang nợ một số tiền lớn của một công ty. Cháu muốn biết đó có phải là công ty B&C ko _ Nó nghiêm túc nói

- Chuyện đó, bác không biết. Xin lỗi vì không giúp dược cháu_ Bà Hòa quay mặt đi, ánh mắt lo sợ

- Vậy cháu xin phép. Xin lỗi vì đã làm phiền_ Nó nói rồi cùng Thư bước đi

- Cháu chào bác_ Thư cười nói rồi bước ra ngoài

Ở bên ngoài, nó đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt nghi ngờ vì bà Hòa đang nói dối

- Sao chị lại hỏi bà ấy như vậy?_ Thư khó hiểu nhìn nó

- Trong hồ sơ thu nhập được từ máy tính của ông Chung ( ai không pk ông này thì đọc lại chương bữa tiệc nha)Có tên của chủ tịch tập đoàn B&C, công ty này thường cho vay nặng lãi. Có lần chị tìm được danh sách những người mượn của B&C thì chị thấy có tên của ba Linh nên chắc chắn ông ta có liên quan_ Nó nói

- Vậy sao

- Ừm. hoặc cũng có thể chị nghĩ nhiều. Thôi kệ, đi về thôi

- Vâng

Gây cấn còn dài, m.n từ từ hưởng thụ. Nhố ủng hộ truyện của mình nhá