Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 14: Bữa Tiệc




Nó đi xe đến căn cứ. Dừng xe ngay dưới chân đồi, nó đi bộ lên. Vừa đến nơi, nó mở cửa ra thì 1 con dao găm bay đến nhanh như cắt nó né được

- Ám sát chị à?_ Nó cười

- Chị, bọn em chuẩn bị xong rồi_ Thư cười tự hào

- Sao họ lại ở đây_ Nó chỉ về phía hắn với Kin

- Cùng tham gia. Bọn tôi lấy tiền thưởng, các người lấy thứ mà các người cần_ Hắn nhún vai

- Được thôi, nếu các người thích_ Nó nhếch môi_ Còn đủ chứ, đưa bọn họ nữa_ Nó nhìn về phía Rin đang ôm một cái vali nhỏ màu đen

- Dư thừa_ Rin cười rồi đưa vali cho nó

- Thứ gì trong đó_ Kin hỏi

- Đồ chúng tôi thiết kế_ Nó nói rồi mở vali ra, trong đó có 10 chiếc mặt nạ màu đen kiểu dáng khác nhau được thiết kế rất đặc biệt dùng để phân tích người mà ta quan sát được qua mặt nạ và 10 chiếc khuyên tai đeo 1 bên cùng tông màu đen, được thiết kế rất tinh tế xem như bộ đàm để truyền tin_ Mỗi người một cái vào trong thay đồ rồi về nhà lấy thiệp mời đi_ Nó nói

- Thiệp mời?_ Kin khó hiểu

- Tôi đều biết thân phận thật của mọi người, đều là người có gia thế nên chắc chắn sẽ có thiệp mời gửi đến biệt thư của chúng ta. Dùng nó để đi vào như một khách mời chứ không phải là đi ăn trộm_ Thư cười nói

- Hiểu. Vậy bọn tôi về đây. Một lát gặp lại_ Hắn nói rồi bước đi

Cả bọn về nhà thay đồ, lấy thiệp, đeo trang bị rồi đi đến bữa tiệc cùng nhau. Khuôn mặt bí ẩn được che giấu bằng chiếc mặt nạ được thiết kế tinh tế, họ như thiên thần đang ẩn mình sau chiếc mặt nạ ấy. Sau chiếc mặt nạ, họ thực sự là ai?

Cả đám chia ra, ai làm việc nấy. Nó, Thư, Rin thì đi bắt ông Chung để lấy thông tin, cả bọn lại áp dụng chiêu mĩ nhân kế. Nó đứng nép vào một góc tường, đưa đôi chân trắng nõn thon dài ra ngoài với tư thế gọi khách. Ông Chung cho vệ sĩ ở đó rồi đi theo nó. Đến gần nó thì bị Thư đánh lén phái sau, tụi nó khiêng ông Chung đi ngoài sân nhưng không may bị Quân bắt gặp, Quân liền đi theo để xem truyện gì đang xảy ra

" Rào " Thư tạt xô nước vào mặt ông Chung

- Hơ...hơ...hơ...các người là ai? Sao bắt ta? Mau thả ra không tao sẽ kêu người đánh chết lũ chúng mày_ Ông Chung chưa dứt lời thì bị Rin nhét nùi giẻ vào miệng

- Nhiều lời_ Rin nhăn mặt

- Mở được rồi nhưng còn mã khác. Cho ông ta quét võng mạc rồi mở mới được_ Nó nhìn vào màn hình máy tính của ông Chung

- Ưm...ưm_ Ông Chung bị Rin kéo đến bắt quét võng mạc

- Bingo. Vào rồi kìa, mau sao hết vào USB cho chị_ Nó ném cái USB cho Thư

- Thất ra các ngươi là ai?_ Ông Chung hỏi khuôn mặt lo sợ

- Không nhận ra tôi sao. Ông mau quên thật_ Nó cười khinh bỉ

- Chẳng lẽ mày...._ Ông Chung ngắt quãng cả người run lên

- Phải. Tôi là con của người đã bị các người giết vào 10 năm trước_ Nó lại nở nụ cười đáng sợ ấy

- Chuyện...chuyện đã qua rồi mà...ngươi còn nhắc lại làm gì_ Cả người ông Chung run lên

- Đương nhiên chỉ có 2 từ đó là " T-R-Ả T-H-Ù " _ Nó nhấn mạnh

- Làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi của mình làm ơn tha cho tôi_ Ông Chung quỳ lạy dưới chân nó

" Alo..alo m.n có nghe thấy không?" Giỏng nói phái ra từ khuyên tai

- Có_ Rin nói

" Rút ngay, có người đang đi về phía đó. Hết " Kin nói rồi tắt nhanh

- Có người đang đến. Đi thôi_ Rin nói

- Ok. Các người cứ đợi đó. Chừng nào tôi còn sống trên cõi đời này thì các người không có một cuộc sống yên ổn đâu_ Nó nói rồi cung Thư với Rin rời đi.

Nhiệm vụ kết thúc, đối tượng 1 hoàn hảo. Về đến căn cứ, cả bọn tháo bỏ lớp mặt nạ, trở thành con người bình thường