Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 55: Lạm sát người vô tội (3)




Tần vương phủ vốn cũng không nhỏ, hôm nay lại chật kín là người, ngay cả xe ngựa của các quan viên tham dự tiệc cưới cũng chả có chỗ để mà đỗ.

Nếu chỉ có một mình Cao Yển, tất nhiên sẽ không làm tới mức rình rang thế này, ấy nhưng dưới những luân phiên đóng góp hết mình của phủ thái úy và Cao Hoằng Lãng, cơ hồ quan viên cả triều đều đi dự tiệc, không khác gì lễ thành hôn của thái tử nhiều năm trước.

Đó là lý do vì sao sau khi chứng kiến cảnh tượng này, dân chúng bên đường còn tấm tắc không ngớt.

Nghe trên đường bao lời bàn tán xôn xao, lòng ta lại vô cùng bình tĩnh. Lương Tú lén nhìn ta mấy lần nhưng không nói thêm gì.

Lúc tới cung điện của Thục phi thì trời đã xế chiều, cung nhân tiến ra nghênh đón Lương Tú rất nhiệt tình, nghĩ chắc cũng tại nàng ta hay đến đây thăm.

Thục phi trông thấy Lương Tú, thái độ cực kỳ gần gũi. Chẳng biết Lương Tú ghé sát vào tai Thục phi nói cái gì mà không nghe bà ta gặng hỏi vấn đề của ta.

Bọn họ vừa dùng bữa tối vừa tán gẫu về việc nhà, nhìn vào thì đúng là quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận bình thường. Tận khi trời tối hẳn, Thục phi mới sai người bưng đồ ăn xuống, đứng dậy kéo tay Lương Tú cười nói: “Không còn sớm nữa, cũng gần tới giờ rồi, vừa dịp bổn cung muốn đi một chuyến đến chỗ hoàng hậu nương nương. Bổn cung nhớ có lẽ lâu rồi con chưa bái kiến mẫu hậu con, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi.”

“Đều nghe mẫu phi ạ.” Lương Tú bấy giờ hệt cô con dâu thục lương kính cẩn và biết nghe lời.

Họ dắt díu nhau ra ngoài, lúc bước ngang qua người ta, Lương Tú thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, hàm ý trong ánh mắt như thể đang nói “goan ngoãn đi theo, đừng ép ta phải kéo cô”.

Ta thực sự không đoán ra kế hoạch của nàng ta, chỉ đành cắn răng đuổi theo, dù sao với quyền cước công phu của nàng ta, có ở lại trong cung này ta cũng không thể thoát được.

Trước khi tiến vào cung hoàng hậu, Lương Tú thả chậm bước, bỗng giơ tay vỗ vào sau gáy ta, nàng ta biết võ công, ta có tránh đằng trời. Cơn đau nhói bất thình lình ập đến, ta muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện không phát ra được tiếng nào.

Đang lúc hoảng sợ định cố thử lần nữa, Lương Tú ném cây ngân châm trong tay đi, nói với giọng chỉ hai người chúng ta mới nghe được: “Đây là tạm thời thôi, tốt hơn hết cô nên ngoan ngoãn xem đi. Giờ ta vẫn chưa có ý giết cô, có điều lát nữa nếu cô làm ra hành vi quá đáng gì, ngoài cô ra, ta dám cam đoan tất cả mọi người trong điện này đều sẽ bị hành vi của cô giết chết.”

Đã không nói được, những lời của nàng ta hoàn toàn đập tan ý mật báo cho người khác của ta. Sự tuyệt vọng khi người khác vì mình mà chết, trả qua rồi mới biết cảm giác ấy thực sự có thể bức ép một người đang sống bình thường trở nên điên loạn.

Bấy giờ Lương Tú mới nhấc chân duyên dáng bước vào.

Phải nói rằng, những đồ dùng trang trí được bày biện trong cung điện của hoàng hậu nương nương nhìn một phát là biết ngay nằm ở một đẳng cấp khác xa so với cung của Thục phi.

Hoàng hậu không ở trong cung một mình, còn có cả Đức phi mặc y ngày ngồi bên cạnh. Nhìn thấy nhóm người chúng ta đi vào, hoàng hậu tức khắc nở một nụ cười tiêu chuẩn nhưng lại chẳng mấy nhiệt tình: “Trước kia muội có hay tới chỗ bổn cung đâu, sao hôm nay tự dưng nổi hứng đến thế?”

Thục phi cung kính hành lễ, rồi ra vẻ hờn dỗi mấy câu: “Trước kia muội sợ quấy rầy tỷ tỷ mới không dám lui tới thường xuyên, giờ tỷ tỷ lại trách ngược muội. Cả ngày hai người cứ dính lấy nhau, chỉ có muội là bị đẩy ra thôi.”

Hoàng hậu và Đức phi liếc nhìn nhau, sau đó thản nhiên cười nói: “Muội cả nghĩ rồi.”

Thục phi ngồi xuống, Đức phi nhìn chằm chằm ta nãy giờ mới cất giọng, ngữ khí hơi không vui: “Nha hoàn này sao lại đi theo vào đây?”

Khi ta đang nghĩ có nên liều một phen hay không, thì ánh mắt lạnh lùng của Lương Tú đã quét qua như thể nhìn thấy được suy nghĩ trong đầu ta, rồi còn cười nhạo ta ngây thơ non nớt, sau đó nàng ta mở miệng đáp: “Bẩm nương nương, trước đây lúc thần thiếp vừa gặp nha hoàn kia đã thấy rất thân thiết, cho nên mới đặc biệt muốn để hầu hạ bên người.”

Nhất thời, ta cảm giác như nét khinh thường trong ánh mắt Đức phi càng đậm thêm, bà ấy hừ lạnh một tiếng: “Cũng đúng, xuất thân các ngươi như nhau, thảo nào tính tình hợp.”

Lời nói chẳng chút nể nang, hẳn là đã coi ta giống kiểu nô tài luôn muốn trèo lên cao như Lương Tú.

Lương Tú chả buồn chả giận, ngược lại sắc mặt Thục phi đã hơi hơi không vui. Bà ta tiếp lời: “Đám thanh niên chơi chung với nhau cũng là lẽ đương nhiên, để ý làm gì đến thân phận địa vị. Nhìn mấy đứa nó thế này lại làm muội liên tưởng Tứ công chúa đã đi hòa thân mấy năm trước, thời gian đúng là trôi nhanh quá.”

Dứt lời, Thục phi còn làm bộ thương cảm lau viền mắt, Đức phi đằng kia thì mặt mày trắng bệch.

Tứ công chúa là đứa con duy nhất của Đức phi, mà công chúa được gả ra ngoài, cả đời này không còn cơ hội trở về lần nữa, người làm mẹ hiển nhiên là khó chịu nhất.

Hoàng hậu lặng lẽ vỗ vỗ mu bàn tay Đức phi mới nén xuống được lời mắng chửi đã lên tới tận miệng của bà ấy. Lúc này, hoàng hậu chậm rãi nói: “Tứ công chúa là đứa trẻ ngoan, bổn cung nghe tin bên nước láng giềng truyền về, ai ai cũng ca ngợi Tứ công chúa hết lời. Bởi vậy có thể thấy giáo dục vẫn rất quan trọng, đứa nhỏ được nuôi dạy mà không biết tí gì là tôn ti thể thống, người ngoài trông vào lại chê cười cho.”

Thục phi híp mắt, hồi lâu mới cười cười nói phải.

Mặc dù nhìn hoàng hậu và Đức phi không hoan nghênh Thục phi cho lắm, nhưng bà ta vẫn mặt dày ở lại.

Rốt cuộc, hoàng hậu không đóng kịch nữa, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương nói từ từ: “Hôm nay tới đây thôi, bổn cung hơi mệt, không giữ chân hai vị muội muội nữa. Đúng rồi, người đâu, qua Tần vương phủ hỏi xem khi nào thái tử về, chúc rượu thôi mà lâu thế không biết.”

Chỉ là hoàng hậu nói xong mà vẫn chẳng thấy ai tiền vào. Lòng ta chùng xuống, sợ là bắt đầu rồi đây.

Đại nha hoàn sau lưng hoàng hậu nhận được tín hiệu của bà, chuẩn bị ra ngoài xem thử, bỗng Thục phi cất giọng từ tốn: “Tỷ tỷ đừng tùy tiện sai người ra ngoài thế, miễn để cung này tăng thêm mấy mạng người.”

“Thục phi, ý muội là sao?” Hoàng hậu nhíu mi, ngữ khí cực kỳ uy nghiêm.

Vẻ cung kính trên khuôn mặt Thục phi đã bay biến sạch, trong giọng nói còn có phần miệt thị: “Tất nhiên là tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ.”

Rồi bà ta vỗ tay, bất thình lình không biết từ chỗ nào có mấy chục bóng người máu đỏ sậm lóe lên, xếp thành vòng bao vây chung quanh người trong phòng.

Đến khi nhìn rõ quần áo của một đám đội mặt ta, Đức phi nhất thời kinh hãi, đứng phắt dậy quát lên với Thục phi: “Ngươi làm gì Nguyên Ly?”

Ta giật mình, bấy giờ mới phản ứng lại, những người trước mắt này hẳn chính là binh lực trong tay Hồ Nguyên Ly, không ngờ rằng Đức phi có thể nhận ra. Xem ra Hồ Nguyên Ly với dì của hắn đúng là không giấu giếm nhau điều gì.

Thục phi rõ ràng cũng sửng sốt, cuối cùng mỉm cười khiêu khích: “Như những gì tỷ tỷ nghĩ đấy.”

Người Đức phi chao đảo như sắp ngã, hoàng hậu bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ, nhìn về phía Thục phi với vẻ mặt khó tưởng tượng: “Thục phi to gan dám gây ra chuyện tày trời như vậy, không muốn sống nữa có phải không?”

“Hôm nay ta đã vào đây, muốn sống hay không đã không còn là việc tỷ tỷ quyết định, ta khuyên tỷ tỷ nên ngoan ngoãn chờ đi. Chờ chuyện này hạ màn, nói không chừng ta có thể bảo với Hoằng Nhi tha cho các người một mạng.”

Thục phi buông lời thẳng thừng, làm hoàng hậu giận đến nỗi không thốt ra được lời.

Lương Tú thấy tình hình đó, lẳng lặng bước tới chỗ Thục phi nói vài câu, sau đó bà ta quay sang từ ái nhìn nàng ta bảo: “Đi thôi.”

Tức thì Lương Tú kéo ta theo, bỏ mặc đằng sau những người còn trong cung điện.

Vừa đi ra, mặc dù không thấy thi thể nhưng ta vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc ngoài điện khiến cả người sởn hết cả gai ốc, thực sự vô cùng ghê tởm.

Lương Tú dường như chẳng hề phát hiện, cứ chăm chăm đi thẳng về trước. Dằn nén cơn buồn nôn cuộn trào trong ngực, ta chỉ đi chậm mấy bước đã bị nàng ta kéo tới bên người.

Tay nàng ta khỏe cực kỳ, hoàn toàn không giống một nữ tử, đôi mắt nàng ta chứa đầy sự châm chọc, đâu còn vẻ thân mật như ngày trước: “Sao hả? Chưa tận mắt chứng kiến mà đã chịu không nổi nữa rồi à? Lát nữa còn đẫm máu hơn, cô tính làm sao bây giờ đây?’

Người này bị thần kinh đúng không? Tại sao mọi chuyện đều phải lôi ta vào cho bằng được?

“Cô điên sao?”

Ta cắn đứt đầu lưỡi của mình, cơn đau đớn tột cùng khiến cổ họng ta miễn cưỡng phát ra vài tiếng khàn khàn. Lương Tú bỗng bật cười ha hả, kéo mạnh ta và bước đi rất nhanh, như thể chậm một chút thôi sẽ đến không kịp. Mà hướng chúng ta đang đi lại là…

Tẩm cung của hoàng đế.

Từ xa đã nhìn thấy một vòng người vây ngoài tẩm cung, trong đó cũng có binh lính mặc đồ đỏ sậm y hệt hồi nãy, còn có không ít tên mặc quần áo đen sì, chỉ sợ đều là người của Cao Hoằng Lãng.

Lương Tú không chút do dự nâng bước đi vào, chẳng ai bước ra ngăn nàng ta lại.

Chưa vào hẳn trong nội điện mà ta đã trông thấy vô số cung nữ thái giám hầu hạ ngồi chồm hổm ở góc ngoài điện, vì cạnh đó có binh cầm đao canh giữ nên người nào người nấy đều sợ hãi rụt rè không dám ho he.

Cảnh tượng ấy làm tay chân ta càng lúc càng buốt lạnh.

Ngay khi tới gần nội điện, chợt nghe thấy giọng nói già nua đầy mỏi mệt của hoàng đế truyền đến: “Ngươi muốn trẫm phế thái tử? Dựa vào đâu?”

Lương Tú hơi khựng bước rồi lại chậm rãi đi vào, ta chỉ biết bước theo sau.

Khung cảnh trong phòng khác xa so với những gì ta tưởng tượng, bầu không khí vẫn hết sức yên bình, không hề tồn tại dấu vết của sự uy hiếp.

Hoàng đế ngồi trên cao, Cao Hoằng Lãng quỳ gối ở dưới im lặng không nói.

Ta và Lương Tú đứng trong góc phòng, có lẽ hoàng đế không để ý, mà mấy công công nhìn thấy chúng ta cũng chả ai lên tiếng, chắc đã bị thay hết rồi, nhận ra Lương Tú là người phe mình nên cứ thế nhắm mắt làm ngơ.

Có điều hình như Cao Hoằng Lãng phát hiện, hắn ta đảo mắt qua góc ta và Lương Tú đứng, cuối cùng không quan tâm tới chúng ta mà nói với hoàng đế bằng nét mặt ưu sầu: “Không phải nhi thần cố ý nhắm vào thái tử điện hạ, kỳ thực là do lòng dạ hắn ta hẹp hòi không chịu dung tha ai, nên nhi thần mới không thể không bất chấp đến thỉnh cầu phụ hoàng.”

Lại đang xướng tuồng gì đây?

Chốc lát, đầu óc ta như đình trệ, không thể phản ứng lại được từ sự căng thẳng vừa rồi. Cao Hoằng Lãng đến dự tiệc cưới của Cao Yển nhưng giữa chừng đã rời khỏi, chẳng phải là thừa dịp trong cung không người để tới ép vua thoái vị ư?

Bên tai bỗng vang lên giọng thì thầm khe khẽ không rõ hàm ý của Lương Tú: “Thật vẫn thiếu quyết đoán như mọi khi.”

“Khụ khụ… nó… sao lại không bỏ qua cho ngươi?” Hoàng đế trên long ỷ ho khan mấy tiếng mới nói được bình thường, xem chừng sức khỏe đúng là không ổn định.

Cao Hoằng Lãng dập đầu một cái nặng nề, rồi bổ sung: “Vốn dĩ nhi thần không muốn nói đâu, nhưng thời gian trước sức khỏe phụ hoàng suy yếu ốm đau nằm trên giường, nhi thần gạt hết sự vụ trong tay sang bên, chỉ muốn hầu hạ cạnh phụ hoàng. Vậy mà lại hay tin thái tử giám đang thay mặt giám quốc nhân cơ hội ấy phái người đi Dự Châu điều tra dịch bệnh năm ngoái, lời nói như đang ám chỉ người khác, ai sáng suốt là có thể nhìn ra rõ ràng hắn ta muốn đổ hết tội lên đầu nhi thần. Nhưng nhi thần một lòng hầu hạ phụ hoàng, tất nhiên chỉ đành mặc hắn ta nói xấu, thậm chí vài vị đại nhân biện hộ cho nhi thần đều bị thái tử lấy tội danh “có lẽ có”* bắt bỏ tù.”

(*Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)

Ta nghe hắn ta nói một chặp mà nghẹn họng trân trối, hóa ra con người ta có thể đổi trắng thay đen tới mức này.

Hoàng đế vẫn chưa ý kiến gì, hai mắt Cao Hoằng Lãng đỏ hoe, mở miệng: “Nếu phụ hoàng không tin thì có thể hỏi Hạ công công này, trong khoảng thời gian phụ hoàng hôn mê, là ai luôn túc trực trước giường? Là ai ở trên triều gây thị phi lẫn lộn?”

Nghe thế, hoàng đế nhìn qua Hạ công công, người đứng sau cụp mắt nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thời gian đó quả thực là Tề vương gia ngày đêm săn sóc trước giường.”

Thủ đoạn của Cao Hoằng Lãng quả nhiên cao siêu, ngay cả lão nhân bên cạnh hoàng đế cũng bị hắn ta mua chuộc.

Hoàng đế liếc nhìn Hạ công công rồi thu mắt về, trên khuôn mặt già nua ốm yếu ấy, một cặp mắt tuy đã vẩn đục nhưng vẫn không giấu được sự sắc bén: “Trẫm tỉnh lại cũng được một tháng, sao giờ ngươi mới đến nói?”

Cao Hoằng Lãng mặt không đổi sắc, tiếp tục trả lời: “Lúc trước phụ hoàng bệnh nặng mới khỏi, nhi thần đương nhiên không dám để phụ hoàng vất vả quá độ. Hơn nữa bình thường trong cung nhiều tai mắt ngầm, nhi thần chỉ có thể chọn thời điểm thái tử vắng mặt để tìm đến phụ hoàng trần tình.”

Được lắm, lại gán cho thái tử một tội danh khác!

Ta nhìn quanh các cung nữ công công trong nội điện, cả đám người mặt dửng dưng như rối gỗ, e là họ đều đã bị tử sĩ thay thế hết cả rồi.

Vì vậy, hôm nay Cao Hoằng Lãng hạ quyết tâm, muốn lợi dụng lúc Cao Giới không có ở đây, trong cung thiếu người, rồi phế đi ngôi vị thái tử của hắn.

Ta phải mật báo thế nào, làm thế nào để Cao Giới vẫn còn ở Tần vương phủ trở về đây?

Đang suy nghĩ miên man, Lương Tú đột nhiên đưa tay xoay đầu ta lại, nhỏ giọng nói: “Nghiêm túc xem kịch đi.”

Sức từ cổ tay nàng ta quá lớn, ta buộc phải quay qua nhìn cuộc giằng co của hai người trong phòng kìa.

Giọng “cáo trạng” của Cao Hoằng Lãng càng lúc càng căm uất: “Nếu chỉ có một chuyện này, nhi thần cũng không tới mức thế. Phụ hoàng có còn nhớ trước kia nhi thần từng thập tử nhất sinh trấn áp bọn cướp, trên đường trở về lại bị tập kích không? Sau đó nhi thần điều tra mới phát hiện, là thái tử kiêng dè công nhi thần đã lập, mới thả sát thủ tấn công trước khi nhi thần hồi kinh.”

“Nhi thần đại nạn không chết, niệm tình huynh đệ không truy cứu. Nào ngờ hắn ta vẫn ngông cuồng, thậm chí càng chĩa mũi nhọn vào nhi thần hơn. Lúc trước vì nhi thần không muốn phụ hoàng phải bận tâm nên không đề cập tới. Nhưng hôm nay thái tử đã làm ra nông nỗi này, rõ ràng là không định bỏ qua cho nhi thần, muốn dồn nhi thần vào con đường chết!”

Nếu đổi thành một người không biết rõ sự việc, không chừng sẽ thực sự bị lời của Cao Hoằng Lãng tẩy não mà sinh lòng chán ghét với Cao Giới. Cao Hoằng Lãng cũng quả là toàn năng, ngoại trừ mưu lược, kỹ năng diễn xuất chẳng hề kém cạnh.

Một lúc sau giọng không chút cảm xúc của hoàng đế vang lên: “Tính tình của thái tử, không thể làm ra chuyện này.”

Động tác dập đầu của Cao Hoằng Lãng hơi cứng lại, hắn ta bỗng ngước lên nhìn hoàng đế chằm chằm: “Nhi thần thân là huynh trưởng, sao phải vô cớ nói xấu thái tử? Phụ hoàng cũng hay nói nhi thần là đứa con đầu tiên của người, từ nhỏ đã được một tay phụ hoàng dạy dỗ, phụ hoàng hẳn nên hiểu nhi thần.”

Nghe Cao Hoằng Lãng khóc lóc kể lể, hoàng đế chẳng mảy may dao động, giọng lành lạnh: “Vì trẫm hiểu ngươi, nếu không ngươi cho rằng dịch bệnh năm ngoái sẽ làm qua loa như vậy sao?”

Lời vừa nói ra, ngoài tử sĩ, mặt tất cả mọi người trong phòng đều hiện vẻ khiếp sợ. Hóa ra hoàng đế biết hết.

Sắc mặt Cao Hoằng Lãng hơi trầm xuống, hồi lâu sau còn mạnh miệng: “Nhi thần không hiểu phụ hoàng nói gì.”

Hoàng đế nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ngươi đúng là đứa con đầu tiên của trẫm, trong bao nhiêu đứa nhỏ, chỉ có ngươi là được trẫm bồng bế cho tới lớn. Dù về sau có thái tử, nhưng trẫm cũng chưa từng ôm nó một lần. Bởi vì không thể cho ngươi được vị trí này, sợ ngươi chịu thiệt thòi, nên mọi thứ khác trẫm luôn ưu tiên cho ngươi, để người lựa chọn đã đời, đồ còn thừa thì cho người khác. Kết quả thì sao, lại biến ngươi trở thành người cái gì cũng muốn tranh giành.”

“Nếu phụ hoàng đã muốn cho con nhiều thứ như thế, tại sao không thể cho con luôn vị trí kia chứ?” Rốt cuộc Cao Hoằng Lãng không vờ vịt nữa, dứt khoát nói ra mục đích của mình.

Hoàng đế sững sờ nhìn hắn ta, hồi lâu mới run run hỏi: “Ngươi thực sự muốn vị trí đó tới vậy ư?”

Chắc là thấy thái độ hoàng đế đã dần thả lỏng, Cao Hoằng Lãng lần nữa chơi bài tình cảm: “Chuyện đến nước này, sợ không phải do nhi thần không cần, nếu thái tử đăng cơ, thì cũng là ngày chết của nhi thần đã tới!”

Nói kiểu này có khác nào ép hoàng đế chọn một đứa con trai?

Ta hơi kinh hãi nhìn Cao Hoằng Lãng, mà hắn ta có phần khẩn trương nhìn hoàng đế chăm chăm. Ta giật giật người, mới phát hiện tay Lương Tú đã buông ra từ lúc nào.

Cả cung điện rơi chìm vào sự yên lặng chết chóc, mất một lúc sau hoàng đế mới mở lời, giọng nói ngập tràn uể oải: “Bỏ đi bỏ đi…”

So với Cao Hoằng Lãng nháy mắt vui sướng khôn xiết, trái tim ta như rơi xuống hầm tối.

Hoàng đế bất công, không ngờ đã tới nông nỗi này.

(còn tiếp)