Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 37: Sư huynh sư đệ (2)




Dọc đường đi cứ rầy rà mãi, lúc đến Tần vương phủ thì trời đã tờ mờ sáng. Tiễn Hồ Nguyên Ly đi, ta đặt mông ngồi lại trên cỏ. Lớp sương mù phía trên thấm đẫm cả quần áo, ẩm ướt không chút nào dễ chịu. Nhưng tình trạng này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, vì ta mới ngồi được thời gian tầm một chén trà nhỏ đã thấy bóng dáng Cao Yển xuất hiện ở cuối con đường mòn. Vừa mừng thầm trong bụng may mà về kịp lúc, vừa khẽ cử động thay đổi tư thế ngồi ban đầu thành quỳ.

Cao Yển đi có một mình, bước thẳng đến chỗ ta. Khi tới gần hơn, ta mới phát hiện đáy mắt y đỏ lòm, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Ngươi quỳ suốt đêm?”

“Không ạ.” Ta đáp đúng sự thật, rồi bổ sung, “Có ngồi một lát.”

Bất thình lình Cao Yển cúi người ngồi xổm xuống, ta nhìn vạt áo xanh tím phủ lên lớp cỏ của y, vì thấm nước nên trông màu càng thêm sẫm.

“Vậy ngươi nhớ lời ta nói chưa?” Lúc này chỉ có hai người chúng ta, trong giọng của Cao Yển không còn ý trách móc nữa mà trái lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Ta hít một hơi thật sâu mở miệng: “Ngũ gia, bất luận ngài có tin hay không, nô tỳ chưa bao giờ có suy nghĩ chủ động gây chuyện thị phi, nhưng đôi khi nô tỳ cơ bản là không thể trốn tránh.”

Ánh mắt y trầm hẳn đi, cuối cùng thở dài, bảo: “Ta tin tất cả những gì ngươi nói, ngươi không muốn nói ta cũng không ép buộc ngươi, nhưng về sau ngươi có thể đừng để mình trở thành đề tài bàn tán nghị luận của kẻ khác không? Ít nhất đừng để ta phải làm đến mức công khai phạt ngươi chứ.”

Ta ngẩn người, ý của y là chỉ cần ngoài mặt ta biểu hiện thành thực, thì y sẽ dễ dàng tha thứ cho những hành vi vụng trộm sau lưng mà ta làm sao?

Từ từ… Cái gì gọi là công khai trách phạt?

Dường như Cao Yển đã nghĩ thông suốt, cất tiếng nói: “Mai mốt muốn làm gì, muốn biết gì, tới tìm ta trước, ta sẽ không tránh né hoặc ngăn cản ngươi, ngươi cũng không phải tự mình lén lút làm việc nữa.”

Ta hơi lúng túng, người này có khả năng đọc được suy nghĩ của đối phương à?

“Ta không thể nói quá nhiều với ngươi, giờ vẫn chưa đến lúc, nhưng ngươi là người của Tần vương phủ, ta ắt sẽ che chở cho người. Nhưng, trong Tần vương phủ không phải ai cũng là người của ta.”

Giọng Cao Yển trầm khàn, một thoáng ngắn ngủi, ta cảm giác được nỗi niềm bất đắc dĩ cùng sự vắng lạnh thê lương chất chứa sau từng câu chữ của y, mà ý nghĩa sâu trong lời nói ấy càng khiến người ta kinh ngạc.

Do dự hồi lâu, nhớ lại chuyện hôm qua đi với Hồ Nguyên Ly ra ngoài điều tra Tô Tử Thuần, ta ngập ngừng mở miệng: “À… tiểu Yến vương…”

Sắc mặt vốn đang ôn hòa của Cao Yển bỗng chốc tối sầm lại, y cứng nhắc nói: “Sau này ngươi ít tiếp xúc với đệ ấy đi, tên thị vệ của thái tử kia cũng thế.”

Rồi như nghĩ ra điều gì, y nói thêm: “Trong tối ngoài sáng gì cũng không được.”

Vậy là, chuyện hôm qua đã bị ta nuốt ngược vào bụng.

Cao Yển vươn tay nâng ta dậy, sau khi đứng vững ta muốn rút khuỷu tay về, nhưng lại bị y nắm chặt chẳng buông. Một tay y cầm lấy cánh tay của ta, nhấc bước đi vào trong viện, tư thế hóa trông như đang dìu ta đi. Nhưng nom thực chẳng được tự nhiên, như là dìu ta, lại như giữ khoảng cách, ta nhịn không nói: “Ngũ gia, nô tỳ tự đi được.”

Hình như Cao Yển không nghe thấy, bàn tay cũng chưa lúc nào lơi lỏng.

Kinh thành năm nay sôi nổi lạ thường, đầu tiên là dịch bệnh, sau đến thái tử phi bệnh mất, sau nữa thì là Tề vương bị giặc tập kích. Những tin vỉa hè, tin lá cải thường xuyên được dân chúng truyền tai nhau, lơ ngơ một tí là sẽ bị người chung quanh kỳ thị - “Chuyện bao nhiêu lâu rồi, trời đất ơi, đến giờ vẫn có người không biết luôn ấy hả…”

Hai ngày nay, chủ đề chính trong những buổi tán dóc của dân chúng đã bị một tin tức mới chiếm đóng, liên quan đến Lệ tần đã qua đời nhiều năm - cũng là mẹ đẻ của Tần vương. Không biết lời đồn từ đâu mà ra, nói là Lệ tần nhiều năm trước lâm bệnh qua đời, nguyên nhân thật sự đằng sau cái chết kỳ thực không phải vì ốm bệnh, mà là bị… hoàng hậu đương triều giở thủ đoạn hại chết.

Thậm chí có cả căn cứ tin đồn sinh ra, nhiều năm trước hoàng hậu thấy Cao Yển càng lớn càng thiên tư thông minh, để bồi dưỡng nhân lực cho thái tử, hoàng hậu đã dựng lên cái chết của Lệ tần, mới giành được toàn quyền nuôi nấng Cao Yển, dạy y lớn lên đạt được mục đích lôi kéo lòng người.

Ngay cả người đã làm biếng trên giường mấy ngày như ta cũng nghe nói tới, chứng minh tin tức đã truyền khắp vương phủ… À không, phải nói là khắp kinh thành mới đúng.

Lần đầu tiên nghe, suýt chút nữa ta đã nhảy bật khỏi giường, từ trước đến nay Lệ tần luôn là điều cấm kỵ của Cao Yển, chưa từng có người nào trong quý phủ dám đề cập, giờ sao lại ra nông nỗi thế này rồi?

Chẳng màng những vết máu bầm trên chân, ta vội vàng đứng lên đi tìm Cao Yển, thì lại hay tin sáng sớm nay y đã ra ngoài. Lo sợ bất an đợi đến lúc hoàng hôn mới thấy Cao Yển trở về, mặt mày u ám cùng cực.

Vào phòng, sắc mặt y mới khấm khá hơn được một chút, ta hết sức cẩn thận thu dọn lau chùi đồ đạc trong phòng, thỉnh thoảng lén liếc sang nhìn y một cái.

Cao Yển day ấn đường, hỏi: “Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi à? Chân khỏi rồi sao?”

Nghe giọng điệu y vẫn như mọi khi, ta khéo léo trả lời: “Khỏi rồi ạ.”

Chắc là chưa bao giờ thấy bộ điệu nhiệt tình chịu khó say mê lao động đến vậy của ta, Cao Yển có phần ngạc nhiên nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đột nhiên hai mắt y chợt lóe lên như đã hiểu ra điều gì. Thế là sau đó y bắt đầu sai ta làm đủ thứ việc, bưng trà đưa nước, đấm vai bóp chân, thiếu điều kêu ta hát hò nhảy múa góp vui cho y. Sợ y khó chịu nên ta phục vụ rất tận tình, không một câu oán hờn. Mãi khi trời tối muộn, trải giường cho Cao Yển xong, ta kéo lê cả người rã rời, khập khiễng chuẩn bị ra về.

Cao Yển trong phòng bỗng gọi ta lại, ta đến gần, y không ngẩng đầu.

Cả buổi trời mới nghe y thản nhiên bảo: “Thực ra đã tám chín năm ta chưa gặp mẹ mình, lâu lắm rồi, cũng sắp quên mất dáng vẻ của bà ấy.”

Bấy giờ chỉ còn hai người chúng ta, tim ta thoắt nảy, nhìn sườn mặt thờ ơ lạnh nhạt của Cao Yển, như thể đang nói gì đó kiểu như “ta đói bụng” vậy.

Thấy ta cúi gằm mặt chẳng đáp, Cao Yển tiếp tục lẩm bẩm độc thoại: “Ngày nhỏ ta ở bên cạnh bà ấy, lúc nào bà ấy cũng xa lánh ta, chưa từng ôm ta vào lòng mà khích lệ, hoặc là đánh vào tay ta mỗi khi ta phạm lỗi như cách đối xử của mẫu hậu với thái tử. Có nhiều lúc ta nghi ngờ mình không phải con trai bà ấy, vì bà ấy luôn luôn khách sáo với ta. cứ như ta là con của người khác.”

Cao Yển chắc chắn chưa bao giờ kể những chuyện này với ai. Lòng trào lên nỗi chua xót, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ta thốt một câu: “Thiên hạ không cha mẹ nào là không thương con của mình, chỉ là cách biểu đạt của mỗi người khác nhau mà thôi.”

Cao Yển nghiêng đầu nhìn như không ngờ ta sẽ nói như vậy.

Nếu đã nói, ta dứt khoát lấy luôn bản thân mình làm ví dụ: “Trước kia nô tỳ cũng thấy cha mẹ mình… không như những người làm cha làm mẹ khác, bởi vì đâu có cha mẹ nào sinh mà không dưỡng, bỏ rơi con mình. Nhưng sau khi chứng kiến quá trình gian khổ thái tử phi chịu đựng để hạ sinh đứa nhỏ bình an, tự dưng nô tỳ không còn hận nữa. Ở nơi mà y thuật… thiếu hụt, ôm suy nghĩ muốn vứt bỏ nhưng cuối cùng vẫn sinh nô tỳ ra, dù cho sau đó bị hiện thực chèn ép, không thể tiếp tục nuôi nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không hận. Vì nô tỳ cảm thấy, những lúc người ấy đối xử tệ với nô tỳ, e là trong thâm tâm cũng đau khổ chẳng kém. Nghĩ thế, tâm trạng nô tỳ cũng sẽ tốt hơn.”

Đôi mắt Cao Yển lập lòe như ngập trong dòng nước, sau một lúc lâu y mới nói: “Ngươi độ lượng hơn ta nhiều.”

Ta há miệng, chưa kịp đáp thì đã nghe Cao Yển hỏi: “Vậy ngươi có nghĩ… bà ấy bị người hại chết không?”

Ta cả kinh, trong mắt Cao Yển không hề có vẻ gì là dò xét, bình ổn lại tinh thần, ta nói: “Nô tỳ chưa vào hoàng cung bao giờ, tất nhiên không thể đứng ở bất cứ góc độ nào để phán đoán về chuyện này. Nhưng nô tỳ nghe nói từ nhỏ thái tử đã lớn lên cạnh hoàng hậu nương nương, có thể dạy bảo được một đứa trẻ như thái tử thì cũng thấy rõ được tính cách cách của hoàng hậu nương nương.”

Cao Yển thu tầm mắt, hồi lâu mới bảo: “Ngươi đi xuống đi.”

Ngày thứ hai, hoàng hậu vốn có tiếng hiền lương thục đức bỗng phạt mấy tên nô tài lắm mồm trong cung, còn về đám nô tài đó nói gì… không phải nói cũng biết.

Ta hơi ngạc nhiên, bởi vì với loại chuyện không có cơ sở đáng tin cậy này thì nhắm mắt làm ngơ mới là biện pháp xử lý tốt nhất. Nhưng hành động hôm nay của hoàng hậu lại càng bóc trần sự việc với mọi người, lời đồn đại càng thêm sôi sục, rất nhiều người cho rằng hoàng hậu làm điều gian trá nên lương tâm cắn rứt.

Đứng trước chuyện này, Cao Giới và Cao Yển không ra mặt nói năng gì, dường như chả buồn quan tâm. Chỉ là người nào tinh ý sẽ nhận ra được, Cao Yển thỉnh thoảng sẽ tới Đông cung giờ đây không còn chủ động đến nữa. Đối lập là Tề vương Cao Hoằng Lãng luôn độc lai độc vãng lại thân thiết hơn với Cao Yển.

Cũng vì vậy mà ta liên tục ra vào Tề vương phủ, và tần suất bắt gặp Lương Tú thì tăng vọt lạ kỳ. Cô ta theo sau hầu hạ Cao Hoằng Lãng và Tề vương phi như nô tài bình hường, buông mi cụp mắt không xen mồm, hoàn toàn chả có phong thái một vị phu nhân. Tuy vậy nhưng lại rất hay được xuất hiện trước mặt khách ngoài, sợ là địa vị của cô ta trong Tề vương phủ không hề tầm thường.

Ta dám chắc, Lương Tú không phải nhân vật đơn giản, mà Cao Hoằng Lãng… càng không đơn giản. Chuyện của Cao Thừa An chắc chắn có vết tích tham gia của hắn ta, mà ta chỉ thiếu mỗi chứng cứ.

Cùng lúc đó, rốt cuộc ta cũng gặp được Vương Trác, ông ta tới tái khám cho Cao Hoằng Lãng. Thoạt trông, ông ta nhiều nhất chừng ba mươi tuổi, mặt mũi không hếch tận lên trời như Tô Tử Thuần, trên người ông ta đã có vẻ thong dong trấn định của một thái y sáu mươi tuổi, diện mạo ôn hòa tuấn tú, vừa nhìn là biết người dễ ở chung. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, mười người thì hết chín người sẽ nảy sinh cảm giác gần gũi với ông ta. Nhưng người mà, thường không thể nhìn tướng được.

Đợi mấy ngày, rốt cuộc cũng nhận được tin từ Hồ Nguyên Ly, Tô Tử Thuần đã chủ động tìm tới, cũng chỉ tên muốn gặp ta. Ta không muốn giấu giếm Cao Yển, nói thẳng là muốn đến y quán trong phủ, y cũng chẳng gặng hỏi nhiều.

Vì thế, ta định bụng sẽ tìm hiểu kỹ càng toàn bộ sự việc rồi sau đó mang kết quả cuối cùng về nói thật với Cao Yển. Giờ nói ra sợ là y sẽ cản ta, chuyện đến nước này, ta không muốn rút lui nữa.

Khi tới căn nhà nhỏ quen thuộc, trông Tô Tử Thuần như đã đợi lâu lắm rồi. Theo ý của ta nên Hồ Nguyên Ly không xuất hiện, chả biết là trốn chỗ nào.

Ta vào phòng, ngồi xuống mới mở lời: “Tô tiên sinh đã thông suốt được chuyện gì mà muốn gặp tôi thế?”

Tô Tử Thuần chưa đáp, tầm nhìn của hắn ta mơ hồ, mấy ngày không gặp nom sắc mặt tiều tụy rõ rệt.

Đột nhiên hắn ta hỏi câu không đầu không đuôi: “Ngươi có từng thấy hoa đồ mi nở rộ khắp núi Dự Châu không?”

Ta sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Từng thấy rồi, hoa đồ mi ưa khô, coi như là cảnh tượng có một không hai ở Dự Châu. Chính vì loài hoa này quá thường thấy nên phụ mẫu mới đặt cho tôi một cái tên giống như vậy.”

Tô Tử Thuần ngẩn người, chắc hắn ta cũng biết hàm nghĩa của hoa đồ mi nên nhất thời không biết tiếp lời ta thế nào, có điều ta cũng không để ý.

Lát sau hắn ta lại tự nói mình nghe: “Sư phụ ta thích uống rượu, nhưng ông ấy không ham gì mấy loại rượu quý báu hiếm có, mà thích ủ hoa đồ mi thành rượu. Nên hằng năm cứ vào độ tháng sáu tháng bảy, để sư phụ được vui vẻ, đám đồ đệ chúng ta sẽ cùng tranh nhau đi hái những đóa hoa tươi nhất, sau đó đem phơi khô rồi ủ, khi hết kỳ hoa nở vẫn còn rượu để uống.”

Những lời này nghe có vẻ chẳng đâu vào đâu, nhưng ta không hề lên tiếng cắt ngang, có vài lời phải đợi hắn ta nói hết thì mới đến được phần kế tiếp.

Tô Tử Thuần chìm vào dòng hồi tưởng, bỗng nở nụ cười, gương mặt với nét ngang ngược nhu hòa đi hẳn: “Từ nhỏ ta đã được nuông chiều, dưới cái nắng như thiêu như đốt ấy sao ta có thể làm mấy chuyện khổ cực vậy được, lần nào cũng trốn vào chỗ râm làm biếng, chờ người khác hái xong thì mặt dày xin một ít, nên họ cũng không thích ta lắm, tức là…”

Nói tới đây, mặt Tô Tử Thuần cứng lại. Căn phòng lặng như tờ, mặt trời bên ngoài vẫn tỏa nắng chói chang, nhưng phía trong lại âm u lạnh lẽo.

Tô Tử Thuần như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mộng, không lầm bầm nữa mà nhìn ta bảo: “Nếu ta nói, các người thật sự sẽ đồng ý mọi điều ta muốn?”

Hồ Nguyên Ly không ở đây, ta đành tự làm chủ trả lời thay hắn: “Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tiểu Yến vương, tuyệt không nuốt lời.”

Sắc mặt Tô Tử Thuần vẫn khó coi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tội danh mưu hại hoàng trữ sẽ có kết cục ra sao?”

(*Hoàng trữ: người được xác định thừa kế ngôi vua.”

Ngón tay chợt siết chặt, tim ta đập mỗi lúc một nhanh, nhưng giọng nói lại chẳng chút gợn sóng: “Giết người đương nhiên phải đền mạng, không liên quan tới thân phận.”

“Không một đường sống nào sao?” Tô Tử Thuần nhìn ta đăm đăm, hỏi.

Ta đối mặt với hắn ta không hề lảng tránh: “Lời này ngài nên hỏi những người đã chết, xem họ có cho ngài đáp án không.”

Mặt Tô Tử Thuần lúc sáng lúc tối, cả buổi trời mới nặn ra được một câu: “Vậy ban nãy ngươi đã hứa gì với ta? Nếu ta không nói thì các người lấy gì hỏi tội?”

Ta sửng sốt, hoàn toàn không ngờ hắn ta sẽ sử dụng nguyện vọng của mình theo cách này, tuy nhiên ta vẫn chưa chịu buông tha: “Nếu chúng tôi tìm được ngài, chứng minh rằng chúng tôi đã biết tỏng chuyện ngài muốn giấu, ngài nói hay không cũng không có ích lợi gì lớn, cùng lắm thì chúng tôi mạo hiểm hơn, bỏ ra nhiều thời gian hơn. Dù sao thái độ hiện giờ của Tô tiên sinh đã cho chúng tôi câu trả lời tốt nhất rồi.”

Sắc mặt Tô Từ Thuần thay đổi liên tục, ta cũng không thúc giục hay đe nẹt, vô cùng điềm tĩnh chờ hắn ta cân nhắc.

Cuối cùng Tô Tử Thuần thở dài một hơi, nói: “Vậy chí ít có thể nào giúp người đó ra đi vẻ vang một chút, được chứ?”

Ta gật gật đầu, đôi mắt Tô Tử Thuần phút chốc như ngập trong sương mù.

Ta biết, chắc hẳn hắn ta đã phải đấu tranh tư tưởng một thời gian rất dài.

(còn tiếp)