Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 35: Dự Châu (3)




Ta bắt đầu sắp xếp từ ngữ, nói: “Tuy nô tỳ chỉ là tên nô tài kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng biết theo lý thì những loài động vật có thể xuất hiện trong khu vực săn bắn của hoàng gia đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, thế nên động vật mang mầm độc… à… mang dịch bệnh vốn dĩ rất đáng nghi ngờ. Cho dù là cá lọt lưới, tuy nhiên sau khi con cáo non bị bắt, cũng không có mấy người chạm vào nó, vậy mà cuối cùng chỉ có mỗi mình tiểu điện hạ bị nhiễm bệnh. Lùi một bước để nói, dù là tiểu điện hạ còn nhỏ thể chất yếu ớt, vậy sau đó tất cả nô tài Đông cung từng hầu hạ ngài ấy cũng đều bị nhiễm, chứng minh bệnh tính của căn bệnh này rất mạnh, nhưng tại sao tổng số người bị nhiễm chỉ dừng ở con số hai mươi ba mươi? Trước khi tiểu y quan của thái y viện lâm vào hôn mê, không một ai biết đây là dịch bệnh, hoàng thành cũng không có lệnh giới nghiêm, không ai phòng ngừa, thế nhưng lại không khiến dịch bệnh nguy hiểm bùng phát trên diện rộng. Thực sự quá kỳ lạ.”

Đôi mắt Hồ Nguyên Ly càng lúc càng sáng, ngoài miệng vẫn nói: “Tuy ngươi đã cẩn thận hơn một chút, nhưng chỉ dựa vào mấy cái này đã to gan suy đoán chuyện Thừa An bị nhiễm bệnh ngày trước rồi ư?”

“Đương nhiên là còn hơn thế nữa.” Ta hơi dừng, tâm trí xoay vòng, rốt cuộc vẫn lựa chọn che giấu sự thật đằng sau tai nạn rơi xuống nước của Cao Thừa An. Mặc dù Hồ Nguyên Ly chẳng tỏ thái độ gay gắt với ta, ta cũng không dám lấy việc đó ta đánh cược. Trước đây nói dối là vì mục đích yên ổn nhất thời, bây giờ ta còn không xác định được mình có thể gánh vác nổi cái giá của lời nói dối hay không.

Thế là ta tiếp tục bổ sung: “Nhìn từ ngoài, đầu nguồn của dịch bệnh là tiểu điện hạ, ngài ấy lây cho Vương Trác mới dẫn đến một loạt người bị nhiễm theo. Vậy tại sao ngoại trừ tiểu điện hạ, người đầu tiên bị nhiễm bệnh qua đời lại là tiểu y quan bên cạnh Vương Trác? Về sau mười mấy nô tài của Đông cung đều đã chết nhưng Vương Trác vẫn trong tình trạng ‘bệnh nặng quấn thân’ như cũ, còn kéo theo thân bệnh không ngại cực khổ chế tạo ra thuốc giải trong vòng một tháng. Trừ phi y thuật của Vương Trác cao siêu đến nỗi trên đời có một không hai, nếu không nô tỳ dám đoán ông ta đã sớm có thuốc giải. Và cả người chết vì dịch bệnh, ngoài tiểu y quan cạnh Vương Trác ra thì cũng chỉ có đám nô tài Đông cung hầu cận tiểu điện hạ, xem có vẻ không được hợp lý. Như đang có kẻ mượn tay trừ khử… người nhìn ra manh mối.”

Thực tế, không tính tới người ra đi đầu tiên là tiểu y quan, cái chết của những nô tài Đông cung khác như là có người mượn thời cơ diệt trừ Cao Thừa An để rồi tiện thể diệt sạch luôn người gần gũi với thằng bé.

Mọi chuyện xảy ra vào khoảng thời gian Cao Thừa An vừa tìm được “người giúp đỡ” điều tra vụ rơi xuống nước, nên người chết toàn bộ đều là người thân cận với nó. Cũng trong thời gian đó, một chén thuốc chẳng rõ nguồn gốc ta mang về phòng đột nhiên biến mất.

Có thể về sau thấy ta không có gì bất thường, lại càng thêm thận trọng, nên kẻ đứng trong tối mới không hạ án tử với ta. Chỉ là chuyện dính dáng đến vụ Cao Thừa An rơi xuống nước, ngược lại biến thành gông cùm xiềng xích của ta, không thể tiết lộ với bất kỳ một ai.

“Lý do nghe quá khiên cưỡng, sao ta cứ cảm giác ngươi đang cố tình dẫn dắt ta suy nghĩ theo hướng này thế?” Hồ Nguyên Ly đương nhiên chả phải bị ngốc, tức thì đã nghe ra điểm khác thường.

Bị vạch trần nhưng ta cũng không hoang mang, từ ban đầu ta đã chuẩn bị sẵn sàng trăm phần trăm: “Nô tỳ chỉ nói ra suy nghĩ của mình cho vương gia tham khảo, nô tỳ không nghĩ nhiều, chỉ là thấy Vương Trác sinh ra ở Dự Châu nên tự dưng có hơi hoài nghi. Chung quy Dự Châu cũng là nơi chịu khô hạn suốt hơn mười năm, đến mùa đông bất ngờ xảy ra lũ lụt, người dân cả một làng chết đuối, điều này khiến một người hiểu rõ về Dự Châu như nô tỳ nghe mà có hơi khó tưởng tượng. Lũ lụt hết, ngay sau đó dịch bệnh xuất hiện ở hoàng thành, hai sự kiện như không liên quan gì đến nhau. Nhưng cuối cùng dịch bệnh lại được Vương Trác - người sinh ra ở Dự Châu - một tay giải quyết, trên đời này chẳng có trùng hợp nào lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.”

Vẻ mặt Hồ Nguyên Ly mỗi lúc một đông cứng, thấy hắn không nói năng gì, ta ổn định tinh thần rồi nói tiếp: “Vương gia vừa mới nói vì ngày xưa Vương Trác nhận được ơn tiến cử của quan Dự Châu, hơn nữa cha mẹ ông ta ở quê nhà cũng được viên quan nơi đó quan tâm chăm sóc nhiệt tình, nên quan hệ giữa bọn họ rất tốt, thường xuyên tặng quà qua lại. Nếu vô tình mấy món quà bị dính mấy thứ không sạch sẽ thì hỏng. Khi dịch bệnh lan ra ở phạm vi nhỏ, tiềm thức mỗi người đều cho rằng là do tiểu điện hạ bị thương mà ra, nhưng người những nô tài bị nhiễm bệnh đầu tiên tiếp xúc ngoài tiểu điện hạ thì còn thái y Vương Trác nữa.”

Rốt cuộc Hồ Nguyên Ly không còn chăm chăm nhằm vào tính hợp lý trong câu trả lời của ta, trái lại hỏi: “Vương Trác là viện phó của thái y viện, cũng được viện trưởng coi trọng, tương lai tươi sáng rộng mở. Nói như ngươi, tại sao ông ta phải hại hoàng trưởng tôn.”

Ta cúi đầu rũ mi: “Chuyện này vương gia phải điều tra rồi, nô tỳ cũng chỉ nói điểm mình không rõ, cũng đâu nói có người hãm hại.”

“Ngươi bảo ta tra kiểu gì?” Hồ Nguyên Ly khẽ nhíu mày, trông quả thực có hơi bối rối, “Thám tử lúc trước phái đi điều tra đều là người có kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn chưa tra được gì, ngươi cũng nói đây đều là suy đoán của ngươi, ta kiểm chứng thế nào bây giờ?”

Ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Vương gia có thể điều tra theo một cách khác, đừng chỉ tra xét nhóm người trưởng thành trên phố. Đôi lúc hãy dùng vài viên kẹo để thu thập tin từ mấy đứa nhỏ, lời chúng nói có khi còn đáng tin hơn người lớn nhiều. Bởi vì trẻ con luôn kể hết ra những chuyện mà chúng không rõ.”

“Ý ngươi bảo là điều tra nguyên nhân thực sự khiến ngôi làng kia bị ngập lụt sao?” Rất nhanh Hồ Nguyên Ly đã tiêu hóa được lời của ta.

Ta không phủ nhận, còn mở miệng nhắc nhở: “Còn có sư đệ không ai chú ý kia của Vương Trác, vương gia có thể tập trung điều tra, hắn ta và Vương Trác đã ở cùng bao nhiêu năm, chắc chắn phải hiểu ông ta nhất.”

Qua một lúc lâu, Hồ Nguyên Ly cất bước, nháy mắt đã đứng trước mặt ta nghiêm túc nói: “Ban đầu ta còn thấy đã đủ hiểu ngươi, nhưng hiện giờ coi bộ, vốn dĩ ta không nhìn thấu được con người ngươi. Một tiểu nha đầu như ngươi mà tâm tư lại nhạy bén đến thế, thật đúng là khiến người khác bội phục.”

Lời này không giống như đang chê bai, ta đành gật đầu miễn cưỡng nói: “Vương gia quá khen.”

Chợt Hồ Nguyên Ly chuyển giọng, ngữ khí mơ hồ không rõ: “Nhưng ngươi vẫn còn có chuyện chưa nói cho ta biết.”

Tim ta thoắt nhảy dựng: ‘Nô tỳ không hiểu ý vương gia.”

Hồ Nguyên Ly cất tiếng thong dong bảo: “Người ngươi nghi ngờ vốn dĩ không phải Vương Trác, vì ông ta chỉ là một gã thái y không có thế lực sau lưng, tất cả những căn cứ ngươi đặt trên người ông ta còn quá gượng ép. Mà rất nhiều lần ngươi nhắc tới Dự Châu, chỉ sợ cũng chẳng phải nói về một mình Vương Trác.”

Ta nín thinh, người này thông minh quá đấy, ta đã cố gắng tránh đi chuyện Cao Thừa An rơi xuống nước nhưng vẫn bị hắn phát hiện.

Lũ lụt Dự Châu và Vương Trác chữa bệnh đương nhiên chưa bao giờ khiến ta hoài nghi, mà mối nghi thực sự trong lòng ta chính là Cao Hoằng Lãng từng được phái đến Dự Châu trị thủy. Từ trước tới nay, hắn ta luôn là đối tượng tình nghi số một trong vụ mưu tính đẩy Cao Thừa An rơi xuống nước. Mọi việc hắn ta tham gia ta đều lưu tâm suy nghĩ nhiều hơn. Tuy rằng thái độ của Cao Hoằng Lãng luôn có vẻ mâu thuẫn, nhưng mỗi một chuyện dường như đều có bóng dáng của hắn ta.

Cũng may Hồ Nguyên Ly không gặng hỏi, như thể hắn đã biết tỏng đáp án, lúc này lẩm bẩm tự nói: “Có điều Vương Trác bây giờ cũng khá là đáng nghi, ta phải đi tra kỹ. Ngươi nhớ kỹ, việc này không được phép nói ra đâu đấy.”

Ta vội vàng đáp ứng, thuận miệng bảo: “Nô tỳ biết những lời hôm nay hoang đường cỡ nào, mong vương gia đừng kể với ai.”

Hồ Nguyên Ly không từ chối, hắn nhìn xoáy sâu vào mắt ta rồi sau đó trèo tường rời đi, lòng ta lúc này thư thái hơn bao giờ hết.

Đương nhiên, Hồ Nguyên Ly không thể dựa vào vài câu đơn giản của ta mà dốc hết tâm sức đi điều tra, hơn nữa hắn thuộc kiểu người không dễ tin tưởng cũng như nghe lời người khác. Hôm nay lúc ta quyết định nói mấy lời này đã biết nguy hiểm trùng trùng, may mắn cuối cùng ta thành công rồi.

Từ vụ Cao Thừa An rơi xuống ao, sau là dịch bệnh, lại đến Tương Nhã Đồng bị tập kích, khó sinh… dường như tồn tại mối liên hệ rất chặt chẽ với Cao Hoằng lãng. Nếu một cái bị vạch trần thì chuyện phía sau sẽ tự nhiên trồi lên.

Đã tới nước này, Hồ Nguyên Ly không thể tiếp tục bỏ mặc nữa, hiện tại ta chỉ chờ hắn tra ra kết quả để chứng thực. Xem xem rốt cuộc là ta đã đoán nhầm Cao Hoằng Lãng, hay hắn ta giấu giếm quá sâu.

Bên ngoài truyền tin tức, sức khỏe Cao Hoằng Lãng đã dần dần hồi phục sau khi điều dưỡng, hắn ta chẳng màng đặc chỉ của hoàng đế, kéo theo thân bệnh vào triều phục mệnh. Về đám người ám sát hắn ta, Đại lý tự* tra xét rất lâu, cũng chỉ đưa ra được duy nhất một kết quả “Những tên thổ phỉ còn lại cố ý trả thù”.

(*Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những vụ án nặng đã xử rồi, giữ vai trò quan trọng về tư pháp)

Nhưng lời này không thể làm mọi người tín phục, dù sao bọn cướp trong tòa núi đều bị quân của Cao Hoằng Lãng giết sạch, còn những kẻ thoát chết tại sao lại nhảy ra đả thương Cao Hoằng Lãng trên đường hắn ta trở về?

Dù mọi người đều nghi ngờ nhưng ngoài mặt vẫn ngầm thừa nhận công bố của Đại lý tự. Cùng lúc đó, một câu nói bỗng truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ…

Thái tử vô đức, khiến trời xanh giáng tội.

Đầu tiên là dịch bệnh hại dân, sau đó liên lụy đến người thân không bị thương thì cũng bỏ mạng.

Nói thì nghe có vẻ vô lý, nhưng lại chiếm được sự tán thành của vô số người. Dẫu sao ở nơi đây, mọi người thường thích quy cái được cái mất về theo lẽ tự nhiên, cho rằng đây là cảnh báo của ông trời.

Đúng như ta dự đoán, tính cảnh càng ngày càng khó khăn. Dù hoàng đế chưa lên tiếng, nhưng triều thần ở trên dân chúng ở dưới liên tục công khai lên án hắn.

Hồ Nguyên Ly đứng bên phái thái tử, hơn nữa bình thường hay dạo chơi khắp chốn nên cũng bị dính vào rất nhiều lời buộc tội. Nhưng không vì thế mà làm hắn bớt phóng túng hơn, vẫn trơ trơ ăn chơi đàng điếm không chút e dè, tựa như hoàn toàn không để bụng. Thế rồi mấy bấy hoàng đế gọi hắn vào cung ân cần dạy bảo, tuy nhiên cũng không quở trách gì hắn.

Mặc dù Hồ Nguyên Ly không có tin tức gì để báo cho ta, nhưng ta không quá sốt ruột, vì ta biết, người nóng lòng muốn điều tra tường tận sợi dây liên hệ cửa Vương Trác, Dự Châu, và dịch bệnh hẳn là hắn mới đúng. Đây là cơ hội rất lớn để hắn giúp Cao Giới xoay chuyển cục diện khốn cùng hiện giờ.

Cao Hoằng Lãng mới khỏe lại đã lập bức bắt tay vào tổ chức tiệc một trăm ngày cho trưởng tử Cao Tu Bình, trước đó vì thương thế của hắn ta nên tiệc một bị hoãn nửa tháng. Hoàng đế đích thân ban thưởng rất nhiều quà, khiến bữa đại tiệc tròn trăm ngày này thu hút vô số quan khách tham gia.

Cao Giới tặng quà mừng giá trị xa xỉ, Cao Hoằng Lãng đẩy đưa từ chối mấy câu rồi nhận luôn, đứng ngoài trông vào hai huynh đệ vẫn hòa thuận như cũ, khăng khít không một khoảng cách.

Lần này Cao Yển tới Tề vương phủ cũng đưa ta theo. Sau khi vào phủ gặp Cao Hoằng Lãng, vì hắn ta phải tiếp đãi khách khứa nên sai người dẫn Cao Yển vào nhập tiệc.

Diện tích của Tề vương phủ rất lớn, đi từ sảnh trước ra yến hội phía sau mà tốn thời gian bằng nửa chén trà nhỏ. Đi qua một chỗ rẽ, trước mặt có mấy bóng dáng thướt tha yêu kiều. Trong số đó có cả Ngô Vân Thiều, trừ nha hoàn của nàng thì chỉ có một vị phu nhân ăn mặc hơi lộng lẫy đứng đưa lưng về phía chúng ta.

Đi đến gần hơn, chợt nghe giọng hết sức thân thiết của Ngô Vân Thiều: “Trông ngươi ăn mặc thế này là biết ngay biểu ca không bạc đãi ngươi, coi như chẳng uổng tình cảm bao năm của chủ tớ ta, ta cũng yên tâm rồi.”

“Đa tạ tiểu thư quan tâm, vương gia nể mặt tiểu thư nên mới quan tâm nô tỳ hơn ít nhiều.” Vị phu nhân kia đáp, không có vẻ gì gọi là kiêu căng ngạo mạn.

Vừa dứt lời, Ngô Vân Thiều chắc đã thấy Cao Yển, phút chốc mặt mũi hưng phấn hẳn lên, cất bước thẳng tới chỗ chúng ta. Vị phu nhân kia nghe tiếng hành lễ cũng vội vàng xoay người hành lệ theo, sau đó cung kính cúi thấp đầu đứng sang ven đường chờ chúng ta đi quan. Cao Yển không để ý nàng ta lắm, bước qua Ngô Vân Thiều lịch sự gật đầu.

Ngô Vân Thiều niềm nở tiếp đón, như cố ý như vô tình đẩy ta về phía sau, còn mình thì sóng vai cùng Cao Yển. Ta lẳng lặng lui đến cạnh Lý Mậu Sơn đứng bên kia, nhận thấy hành động của ta, Lý Mậu Sơn nhướng mi liếc ta một cái rồi chợt nở nụ cười.

Vị phu nhân bị bỏ qua kia im thin thít, chỉ để chừa vầng trán đầy kính cẩn cho những người đi qua. Đến khi đoàn người chúng ta đi qua hết, nàng ta mới từ từ đứng thẳng xoay người đi theo một hướng khác. Ban nãy nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, hình như nàng ta từng là nha hoàn của Ngô Vân Thiều.

Xuất phát từ lòng tò mò, ta nhìn không được ngoái đầu thoáng nhìn, đúng lúc thấy phu nhân kia bước tới chỗ rẽ khi chúng ta đến. Bóng dáng nàng ta khẽ chuyển động, lộ ra nửa khuôn mặt trẻ trung mà bình thường. Ta khựng người, đứng bất động tại chỗ quên cả đi tiếp. Mãi khi bị người khác kéo mạnh một phát ta mới hồi hồn quay lại. Đôi mắt chớp chớp liên tục của Lý Mậu Sơn đập ngay vào mắt, mà sau lưng ông ta Cao Yển và Ngô Vân Thiều đứng cách xa mấy thước, khó hiểu nhìn như là đang đợi ta.

Lý Mậu Sơn vừa kéo ta đi vừa trách cứ: “Nha đầu nhà cô đang đi sao tự dưng đứng đơ như cột thế kia? Nãy vương gia còn tưởng lạc mất người rồi đấy.”

Chỉ một câu đã giải thích cho ta tình hình lúc này.

Đi đến cạnh Cao Yển, bỗng nghe y hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Nô tỳ thấy vị phu nhân kia khí độ bất phàm, nhất thời đi chậm vài bước, mong vương gia thứ tội.” Ta miễn cưỡng ổn định tinh thần, nói.

Mặc dù Cao Yển chẳng nói năng gì, nhưng ánh mắt y hiện rõ hai chữ “không tin”.

Bên tai vang lên tiếng cười của Ngô Vân Thiều, giọng điệu có phần ngạo mạn: “Đó là đương nhiên, Lương Tú là nha hoàn từ phủ thái úy, trước đây cô ấy đi theo ta, cử chỉ cách ăn nói không phải nô tài bình thường có thể so bì, nên mới được biểu ca ta ưu ái.”

Lương Tú…

Đó là tên nàng ta sao?

Ta chẳng buồn để tâm tới thái độ chế giễu của Ngô Vân Thiều, cả tâm trí đặt hết lên người phụ nữ tên Lương Tú. Ánh mắt Cao Yển như gắn mũi nhọn, y nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thản nhiên nói: “Đi thôi, đừng nhập tiệc trễ.”

Lần này ta ngoan ngoãn theo sát không dám chậm nửa bước, mặt ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong lại như mới trải qua cơn bão quét kinh hãi. Trí nhớ của ta xưa nay rất tốt, nhất là những người và những chuyện dụng tâm ghi nhớ, tuyệt đối không thể sai.

Nửa khuôn mặt của Lương Tú kia, cực kỳ giống một người ta từng gặp hai lần. Lần đầu tiên là ở hậu viện Tần vương phủ, lần thứ hai là ở… hoàng cung.

Tiệc trăm ngày được tổ chức ngoài trời trong hoa viên. Sau khi chính thức bắt đầu, Cao Hoằng Lãng ngồi vào bàn tiệc, nom người đã ốm đi nhưng tinh thần không hề suy yếu chút nào. Đám quan viên tranh nhau nâng rượu chúc mừng, Cao Hoằng Lãng ngồi giữ thành thục xã giao.

Dù cũng ngồi ở ghế trên, chỗ Cao Giới lại có vẻ quạnh quẽ hơn hẳn. Chẳng hiểu sao hôm nay không thấy Hồ Nguyên Ly xuất hiện, nên vị trí cạnh Cao Giới luôn có cảm giác trống trải. Tuy Cao Yển cũng thử chủ động bắt chuyện với hắn, nhưng từ đầu chí cuối Cao Giới vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng xa cách. Hơn nữa Cao Yển vốn không giỏi tìm chủ đề rút ngắn khoảng cách, nên chả được mấy hồi hai người đã trở về trạng thái mạnh ai người nấy im.

Khi đám quan viên mải lượn vòng quanh Cao Hoằng Lãng, dường như không ai nhận ra bầu không khí ngượng nghịu giữa Cao Giới và Cao Yển, cũng chẳng ai tới hòa giải.

Ngồi cạnh Cao Hoằng Lãng là Tề vương phi và trắc phi - người phụ nữ đã hạ sinh trưởng tử. Hai người họ ở chung khá hòa hợp, chốc chốc lại châu đầu ghé tai. Trừ hai người các nàng thì cạnh Cao Hoằng lãng không còn nữ quyến nào nữa, trong những trường hợp thế này thì thiếp thất không được phép ngồi vào bàn.

Dẫu hiểu điều đó, nhưng ta vẫn nhịn không được lia mắt nhìn bốn bề xung quanh, nếu thấy được Lương Tú kia thì tốt quá, vừa rồi chỉ thấy nửa khuôn mặt, thực sự là rất giống.

“Rượu.” Giọng Cao Yển có chút bất mãn.

Giật mình sực tỉnh thì thấy y đang cầm chiếc chén bạch ngọc trên tay cau mày nhìn ta. Ta vội vàng tiến lên khom lưng nhấc bầu rượu rót đầy một chén cho y. Chưa kịp đứng hẳn hoi, ống tay áo dưới bàn bị y kéo xuống, mặt y vẫn dửng dưng, mắt không nhìn ta, nhưng bờ môi nhẹ mấp máy, hạ giọng thì thầm vào tai ta: “Đừng lộn xộn.”

Ngay sau đó y buông tay để ta đứng thẳng dậy. Chẳng biết có phải do bắt gặp hành vi ngó nghiêng vừa nãy của ta nên y mới nhắc nhở thế hay không. Chỉ là vừa nghe Ngô Vân Thiều nói, Lương Tú kia hẳn là thị thiếp của Cao Hoằng Lãng, vậy thì ngày thường nàng ta không được ra ngoài đi lại, ta cũng không thể thường xuyên đến Tề vương phủ. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, e là những nghi vấn sẽ mãi ghim chặt trong lòng ta mất thôi.

Nghĩ vậy, ta bèn làm vài động tác tay ra dấu cho Lý Mậu Sơn rồi âm thầm rời khỏi hoa viên.

Bấy giờ người ra vào Tề vương phủ toàn là hạ nhân từ các phủ tới tặng quà. Không ai chú ý, ta liền đi về nơi gặp Lương Tú lúc đến đây. Chạy càng lúc càng xa nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người ấy đâu. Lẽ nào Lương Tú đã về viện của mình rồi? Nếu muốn tìm nàng ta thì gay go đây.

Đang lúc định bụng quay về rồi tính, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên sau lưng: “Ngươi là ai? Sao lại chạy tới đây?”

Ta xoay người, hai mắt chợt sáng bừng, đúng là “đi mòn đế giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao”, người đứng trước mặt ta chính là Lương Tú.

Lúc này đối mặt với Lương Tú, cùng với khuôn mặt trong trí nhớ hoàn toàn trùng khớp… Quả nhiên là nàng ta.

Ta nhẹ thở ra một hơi, kìm nén trái tim đập điên cuồng, cười đáp: “Tôi là nô tài Tần vương phủ, mới nãy rời tiệc đi nhà xí, giờ đang tìm đường về.”

Khi nói ra ba chữ “Tần vương phủ”, ta cảm giác rõ ràng hai mắt Lương Tú hơi mở to, tức thì nàng ta lên tiếng khiển trách: “Nếu là nô tài của phủ khác thì ai cho ngươi lá gan dám chạy lung tung trong Tề vương phủ?”

Ta ra vẻ nơm nớp lo sợ, lí nhí nói: “Tôi không nhớ đường quay về hoa viên, vừa rồi đi đường cũng không tìm được ai hết nên mới một mình đi tìm. Nếu khiến chủ tử khó chịu, mong chủ tử thứ tội.”

Lương Tú nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, nàng ta không nói, tuy nhiên từ nét mặt, ta có thể nhận ra vẻ nghi ngờ hiện hữu. Nhất là cặp mắt đó, quá nổi bật so với một gương mặt bình thường, làm người khác không dám nhìn thẳng, lòng ớn lạnh. Lúc chúng ta đang trong thế căng thẳng, một người quen khác đúng lúc tới phá vỡ bầu không khí.

Cố Dương mặc đồng phục thị vệ màu vàng, kiếm đeo bên hông, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lại chỗ chúng ta, vừa đi vừa hô lên với ta: “Đồ Mi cô nương, sao cô ở đây?”

Ngữ khí mừng rỡ ngạc nhiên chẳng hề che giấu. Chắc Lương Tú biết thân phận của Cố Dương, thấy anh ta chủ động chào hỏi với ta mới thu về ánh nhìn xét nét.

Ta cũng làm ra vẻ vui mừng nói với Cố Dương: “Ban nãy tôi đi lạc tới đây, đang tìm đường quay lại hoa viên.”

Cố Dương nghe thế bật cười sang sảng, mở miệng bảo: “Khéo quá, ta vừa giao quà mừng của thái tử điện hạ xong, không thì cô đi với ta đi?”

“Vậy làm phiền Cố thị vệ trưởng dẫn đường.” Ta thuận thế đồng ý.

Cố Dương lịch sự chắp tay chào Lương Tú, nàng ta cũng đáp lễ lại, cả hai không nói gì, Cố Dương nghiêng người ý bảo cùng đi.

Đi được mấy mươi bước, ta vẫn cứ cảm giác đôi mắt đằng sau chưa hề chuyển dời. Lưng ta thẳng tắp, không dám ngoảnh đầu. Lương Tú này, có lẽ không phải nhân vật đơn giản đâu.

Đến khi đi được một đoạn xa, ta mới cất tiếng hỏi Cố Dương: “Cố thị vệ trưởng, phu nhân vừa nãy là ai thế?”

Cố Dương trả lời không chút do dự: “Đó là Lương phu nhân của Tề vương, mới vào cửa năm ngoái.”

Lương phu nhân, vào cửa năm ngoái?

Ta sửng sốt, vậy là vừa vào cửa mới đây thôi ư? Nói thế thì năm ngoái lúc ta thấy nàng ta, nàng ta vẫn còn là nha hoàn của Ngô Vân Thiều. Như vậy khi ấy nàng ta xuống tay với Cao Thừa An, là ý của ai?

Trong đầu suy tính chuyện riêng, ta không nói gì nữa, Cố Dương lại cất giọng: “Hôm nay gặp Đồ Mi cô nương sao thấy cô gầy đi nhiều nhỉ?”

Vừa ngẩng lên đã thấy khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời của Cố Dương, anh ta lúng túng nhìn ta, tay phải liên tục kéo kéo thắt lưng của mình.

Ta vô thức sờ mặt, bối rối nói: “Đâu có…”

Ánh mắt Cố Dương như ẩn chứa tia sáng, nói hết sức nghiêm túc: “Chắc là tại lâu lắm không gặp nên ta mới có ảo giác đấy.”

Ta cười nhạt không đáp.

Tay Cố Dương vẫn đang mân mê thắt lưng của mình, nói: “Mấy ngày nữa là tiết Khất Xảo, buổi tối hôm đó hoàng thành sẽ cực kỳ náo nhiệt. Bữa ấy ta được nghỉ phép, Đồ Mi cô nương có muốn đi chơi quanh hoàng thành với ta không?”

Bụng dạ còn nhiều lăn tăn, ta chỉ đành lễ phép trả lời: “Bữa ấy tôi hơi bận, sợ không có thời gian dạo phố.”

Gương mặt Cố Dương ảm đạm hẳn, giữa lúc ngập ngừng thì chúng ta đã đến lối vào hoa viên, tiếng người ầm ĩ từ bên trong vọng ra tận ngoài. Cố Dương bỏ tay phải xuống bước vào cùng ta.

Sau khi tách khỏi Cố Dương, ta cẩn thận vòng từ sau đến vị trí của Cao Yển và vô tình đã đối mặt với Cao Hoằng Lãng. Ngay lập tức hắn ta đưa mắt sang chỗ khác, tiếp tục nâng ly cạn chén với các quan viên bên cạnh, dường như vừa rồi chỉ là tình cờ liếc qua ta.

Thấy ta về, Cao Yển vẫn làm thinh. Nhưng khi cúi xuống rót rượu cho y, y lại lườm một cái sắc lẹm, lạnh lẽo thấu xương. Ta thấp tha thấp thỏm hầu hạ nhưng y chả thèm nhìn ta nữa. Sau khi tiệc tàn, trên đường về Cao Yển chẳng nói một lời, ta và Lý Mậu Sơn nín thở câm như hến.

Đến vương phủ, lúc xuống xe Lý Mậu Sơn lặng lẽ nói vào tai ta một câu: “Cô coi chừng đấy.”

Rồi ông ta theo Cao Yển vào phủ, để lại ta đứng mà không hiểu nổi lời nhắc nhở bất ngờ của ông ta.

Cao Yển không về viện mà đi tới rừng mai trong phủ. Giờ không phải mùa hoa mai, rừng mai ngập một màu xanh biếc như những khu rừng bình thường. Đến trước rừng, bỗng Cao Yển dừng chân, gọi tên của ta mà đầu không xoay lại.

Ta vội vàng đi tới cạnh y, lúc này Cao Yển mới quay qua nhìn ta hỏi: “Hôm nay ở Tề vương phủ ta nói gì với ngươi.”

Ta dè dặt trả lời: “Ngũ gia dặn nô tỳ chú ý hành vi, không được làm bừa.”

Cao Yển hơi nghiêng người, nhất thời chắn đi ánh nắng, đổ xuống người ta một khoảng bóng lớn. Y nói: “Ngươi biết rồi, tại sao không nghe lời?”

(còn tiếp)