Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 32: Tái sinh và cái chết (3)




Ăn tí cơm nên ta cũng có thêm chút sức lực, có thể do Cao Yển của ngày hôm nay quá mức ôn hòa, ta dứt khoát bày tỏ hết những điều trong lòng mình: “Hình như lúc trước ta có từng nghe nói, ngoại trừ mấy tiểu y quan chết vì nhiễm bệnh ra thì còn lại tất cả là nô tài của Đông cung, trong bụng cứ cảm thấy có gì bất bình thường.”

Ánh mắt Cao Yển từ khó hiểu dần dần chuyển sang nét thâm trầm, cuối cùng y khôi phục vẻ lạnh lùng: “Dịch bệnh đã qua đi, hiện giờ mọi mặt của Đông cung đều chịu đả kích nặng nề, ngày sau ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, đừng có nói năng lung tung rước phiền phức cho người khác.”

Giọng điệu y nghiêm khắc hơn bao giờ hết, dường như sợ ta phát ngôn bừa bãi gây thêm rắc rối cho Đông cung. Ta hơi cúi đầu không nói tiếng nào, vẫn còn vấn đề nữa muốn hỏi nhưng lại bị lời trách cứ của y ép ngược vào trong. Cao Yển thấy vậy thì đi ra ngoài, lúc tới cửa ta nghe tiếng bước chân y hơi khựng, giọng y vang lên, ngữ khí đã nhu hòa hơn vừa rồi ít nhiều, như là đang nhắc nhở: “Mai mốt trừ ở trước mặt ta, ngươi nên chú ý cách xưng hô của mình đi.”

Nghe y nói ta mới sực nhận ra, chẳng biết đầu mình bị hỏng hóc chỗ nào mà cả tối hôm nay đều xưng với người khác bằng “ta”.

Không đợi ta ngẩng đầu nhận sai Cao Yển đã bước nhanh ra ngoài. Lý Mậu Sơn đứng trong phòng nở nụ cười, mặc kệ ta liên tục từ chối, ông ta bưng phần thức ăn thừa còn lại của ta đi, nói: “Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cái này giao cho ta được rồi.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại, ta quay lên giường nằm tiếp. Lời cảnh cáo của Cao Yển hãy còn văng vẳng bên tai, y không cho ta xen vào chuyện của người khác cũng là ý tốt, nhưng ta không còn cách nào để mà an phận làm một tên nô tài bình thường được nữa, bởi vì nỗi băn khoăn cứ như những đợt sóng liên tiếp đánh vào lòng, chỉ một chút nữa thôi, ta sẽ có thể xâu chuỗi tất cả lại thành một.

Đủ mọi loại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, từng cái cứ nối tiếp nhau, chưa kịp tra kỹ việc trước thì việc sau đã ập tới ép con người ta rơi vào hoàn cảnh “mất trí nhớ”. Nhưng ta - một người đứng ngoài cuộc - lại có khả năng nhìn ra được chút ít manh mối.

Có lẽ do ăn quá no nên đêm nay đã có được giấc ngủ bình yên chưa từng có, hôm sau tỉnh lại cũng không còn thấy nặng đầu nữa. Hương thuốc thoang thoảng len lỏi vào khoang mũi làm người ngợm sảng khoái. Ta đứng lên lần theo mùi thì bỗng nhìn thấy trên đầu giường có đặt một chiếc túi hương màu đỏ khá lạ mắt.

Cái này ở đâu ra đây?

Cầm lấy dí sát vào mũi ngửi ngửi, nhất thời tâm trí tỉnh táo hơn rất nhiều, cả người cũng nhẹ nhõm hẳn. Trông có vẻ như là thuốc an thần. Lật trái lật phải chiếc túi nghía mấy lần, ngoại trừ hoa văn trắng bóng mặt ngoài thì không trang trí thêm gì nữa. Mà hoa văn màu trắng kia là được dán từ một miếng vải nhỏ, ta nhìn cả buổi mà chả mường tượng ra được hình dáng của nó, cũng không thấy túi hương này có điểm gì đặc biệt.

Lẽ nào đêm qua thấy ta ngủ không ngon nên Cao Yển vào đây treo cái này lên cho ta ư? Tuy nhiên, xét theo tính tình của y thì chuyện này không thực thế cho lắm, thà rằng bảo Thanh Đại ở phòng giặt trộm mang cho ta còn khả thi hơn. Lại để sát vào mũi hít ngửi, thiếu điều muốn vùi cả mũi mình vào trong, ở khoảng cách gần mới biết mùi thuốc thực sự rất nồng.

Đến ngày thứ tư, bệnh của ta gần như đã khỏi hẳn, đúng dịp Cao Yển phải ra phủ tới Đông cung.

Lần này Cao Yển không ngó lơ ta nữa mà còn chủ động hỏi: “Ngươi muốn đi không?”

Cơ hồ là ta chẳng cần nghĩ ngợi đã gật đầu ngay tắp lự, nếu Cao Yển cảm thấy câu hỏi của ta chỉ là vấn đề nhỏ nhặt chả bõ đặt vào mắt, ta đây cũng chỉ đành tìm người khác thôi.

Vừa đến Đông cung, Cao Yển lập tức đi tìm thái tử, ta thì lại bảo muốn đi hỏi thăm Tống ma ma, Cao Yển không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.

Tống ma ma ở trong nhà tang lễ, thoạt trông già đi hơn chục tuổi, đầu lú nhú mấy cọng tóc bạc phơ. Mặt bà ta dại ra, bất động như bị hóa đá, mọi người lui tới không ai dám tới quấy rầy. Ta ghé sát vào thử gọi vài lần, bấy giờ thần hồn Tống ma ma mới về lại thân xác. Rồi ta cẩn thận đỡ bà ta ra ngoài, tìm chỗ hành lang râm mát không người ngồi nghỉ.

Dáng vẻ của Tống ma ma thực khiến người đối diện xót xa vô cùng, ta bèn khuyên nhủ: “Ma ma vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe, về sau tiểu điện hạ còn phải nhờ ma ma chăm nom đấy.”

“Chăm không nổi nữa rồi.” Tống ma ma mỉm cười, nụ cười khó coi hơn cả khóc, nói: “Cô không biết đâu, lúc trước ta từng hầu hạ phu nhân của tướng quân, sau đó phu nhân có tiểu chủ tử, thế là từ ấy ta đi theo tiểu chủ tử, sau đó nữa tiểu chủ tử lại có tiểu chủ tử nhỏ. Nhưng giờ đây… tiểu chủ tử nhỏ ra đi, tiểu chủ tử chẳng còn nữa, ta cũng mệt rồi.”

Đôi mắt Tống ma ma cạn khô giọt lệ, cũng không hiểu vì sao, hốc mắt ta lại ươn ướt. Ta dụi dụi mắt, phút chốc không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nắm tay bà ta thật chặt.

Rốt cuộc thì khoảng thời gian chung sống gắn bó bên nhau là có hạn, cố nén đau đớn trong lòng, ta hít một hơi sâu bẻ sang chuyện khác: “Thực ra hôm nay tôi có chuyện muốn hỏi Tống ma ma.”

Tống ma ma nhìn ta không nói, ta hỏi tiếp: “Ma ma có còn nhớ những nô tài trong Đông cung trước kia chết vì dịch bệnh là ai không?”

Tống ma ma sửng sốt, hồi lâu mới sực bừng tỉnh, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm, mấy nô tài của Đông cung qua đời đều là người thân cận với Thừa An tiểu điện hạ, vì nguyên nhân đó mà bị nhiễm bệnh.”

“Vậy ngoài những người đó ra, trong cung còn ai khác từng tiếp xúc với tiểu điện hạ không? Có người nào nhiễm bệnh chết nữa không?” Ta hơi sốt ruột hỏi.

Tống ma ma nghiêng đầu nhớ lại, cuối cùng lại lắc đầu nói: “Ta chỉ biết mấy người khác trong Đông cung không ai nhiễm bệnh chết cả, chuyện ở ngoài ta cũng không để ý.”

Trước đây ta chả quan tâm lắm, chỉ nghe nói tới mấy ca bệnh tử vong này rồi thôi, thế thì rốt cuộc trong hoàng thành có còn người nào khác chết vì dịch bệnh nữa hay không? Nếu những người chết không ai khác ngoài y quan và nô tài của Cao Thừa An, như vậy sẽ tìm ra được điểm khởi đầu cho tất cả mọi chuyện rồi.

Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi ra nghi vấn bấy lâu chưa đề cập với ai bao giờ: “Ma ma, cho tôi to gan hỏi một câu, đã có điều tra người xung quanh và những món đồ thái tử phi dùng ngày trước chưa?”

Ngoài dự kiến, Tống ma ma không có vẻ ngạc nhiên gì mấy, một nỗi bi thương hằn sâu lên gương mặt bà ta.

“Tra hay không cũng có nghĩa lý gì, dù cho thái y và bà đỡ đều đến thì thái tử phi cũng lành ít dữ nhiều, đây là chuyện từ lâu chúng ta đã đoán được.”

Ta ngẩn người, vô thức hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì sức khỏe thái tử phi…” Tống ma ma hơi dừng, lúc lâu mới tiếp lời: “Lúc bị tập kích ngồi xe ngựa xóc nảy, cộng thêm mắc mưa trong rừng… Thái y nói thai này vốn dĩ ngập tràn nguy cơ, nếu muốn sinh e là cũng… Tại thái tử phi cứ bỏ ngoài tai bao lời can ngăn, bất chấp hy sinh tính mạng mình sinh đứa nhỏ bằng được.”

Đây thực sự là đáp án ta chưa bao giờ nghĩ đến. Đầu choáng váng, ta nhớ tới bà đỡ xin nghỉ về nhà, thái y tụ hết lại Tề vương phủ, cả tin tức em trai Tương Nhã Đồng bị gãy tay đột ngột, đều là những sự kiện xảy ra liên tiếp. Nhưng hôm nay Tống ma ma lại nói với ta, dù không có chuyện này đi chăng nữa thì Tương Nhã Đồng cũng chẳng sống nổi.

Tất thảy đều là trùng hợp thôi sao? Xác suất phải lớn bao nhiêu để trùng hợp tạo nên tất thảy?

“Tại sao?” Ta không bỏ cuộc mà hỏi tiếp, “Thái tử phi còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội kia mà, tại sao cứ một mực…”

Chẳng biết do đau thương quá độ hay sao, miệng Tống ma ma run bần bật: “Thái y nói cơ thể thái tử phi đã bị tổn thương, ngày sau rất khó có thai. Ta cũng có khuyên ngày rộng tháng dài, nhưng thái tử phi nói hiện tại thái tử điện hạ cần một đứa con trai trưởng, còn em trai của người tuy là con vợ cả nhưng lại bị tướng quân hắt hủi, rất cần người làm chị là thái tử phi đứng vững trong Đông cung.”

Tâm trí trống rỗng, ta bất giác hỏi: “Thái tử biết việc này không?”

Tống ma ma phóng mắt nhìn về nơi xa xăm, giọng điệu mơ hồ: “Thái tử phi đã hạ tử lệnh cấm tiết lộ cho bất kỳ ai, nhưng mà giờ… cũng tới lúc thái tử điện hạ được biết rồi.”

Ta không nói nữa, dường như Tống ma ma cũng mệt mỏi nên không hỏi vì sao hôm nay ta lại hỏi nhiều thứ đến thế, bà ta quay đầu nhìn ta chân thành bảo: “Cô là người thiện tâm, tương lai nhất định sẽ may mắn.”

Sau đó bà ta đứng dậy khập khiễng đi về linh đường, ta đứng im tại chỗ không bước theo.

Trên đường trở về tìm Cao Yển, ta vẫn còn trong trạng thái hốt hoảng. Mọi thứ đều chỉ là trùng hợp thôi ư?

Đang mò mẫm đi tới tẩm điện của thái tử thì chợt thấy Cao Yển đang bước tới, Lý Mậu Sơn chạy đằng sau y. Khi đến gần hơn, thoáng thấy khóe miệng y có dấu bầm xanh tím, mơ hồ còn có cả vết máu, ta cả kinh, đến nỗi quên luôn hành lễ. Mặt Cao Yển lạnh tanh sải bước lướt ngang qua ta, Lý Mậu Sơn kéo một cái ta mới vội vàng đuổi theo.

Xảy ra chuyện gì đây? Sao Cao Yển trông như mới ẩu đả với ai thế này? Đây là Đông cung, y là vương gia, người có thể xuống tay với y…

Dưới ánh nhìn ám chỉ của Lý Mậu Sơn, ta câm bặt không dám hỏi nửa chữ.

Ngày hôm sau, trong hoàng thành lan truyền tin thái tử ra tay đánh Tần vương. Nghe nói ngay trước mặt mọi người, thái tử chỉ thẳng vào Cao Yển mà khiển trách: “Ta coi huynh đệ chúng ta như thể tay chân, đặt hết tin cậy vào ngươi nên mới an tâm giao an toàn của thái tử phi cho ngươi. Vậy mà ngươi thì sao, ngay cả việc đón người về bình an thôi cũng làm không được luôn ư?”

Vì lời đồn được kể lại rất tường tận nên càng dễ dàng khiến người khác tin tưởng. Tuy rằng trước kia Cao Giới vì chuyện Tương Nhã Đồng bị tập kích mà bắt đầu có bất hòa với Cao Yển, tuy nhiên chẳng nào ngờ được rằng sự việc đã đi đến nông nỗi đả thương lẫn nhau thế này rồi. Có lẽ là do hắn vừa mất con, nay lại mất đi thê tử kết tóc, nên mới cảm xúc bị mất kiểm soát. Đây cũng là thường tình, suy cho cùng, không phải ai cũng có thể giữ vững lý trí và sự minh mẫn khi đối mặt với hàng loạt cơn sóng dữ ồ ạt tấn công.

Sau khi trở về phủ Cao Yển càng lầm lì, ngay cả Lý Mậu Sơn theo y từ hồi bé tí cũng không dám tự tiện mở miệng khuyên giải, thay vào đó ông ta cứ quay sang giật dây ta đi qua chỗ y. Ta chả bị ngu, tất nhiên sẽ không làm con chim đầu đàn để gánh mọi hậu quả.

Qua ngày thứ hai, Hồ Nguyên Ly đã lâu không lai vãng rốt cuộc cũng lại cửa thăm hỏi một cách vô cùng quanh minh chính đại, chủ yếu là muốn khuyên Cao Yển đừng để bụng.

Hai người họ nói chuyện, cửa vẫn rộng mở không kiêng dè hạ nhân, chỉ có ta bị Cao Yển sai đi cho cá ăn.

Thức ăn cá trên tay chưa rải hết xuống ao thì bóng dáng Hồ Nguyên Ly đã xuất hiện bên cạnh nhà thủy tạ. Đoán chừng hắn cũng không quen làm người giảng hòa cho người khác nên mới nhanh nhanh chóng chóng kết thúc câu chuyện.

Ta nhìn bốn phía sau lưng hắn, không thấy nô tài nào, bấy giờ cất giọng ngạc nhiên: “Vương gia tự tìm đường tới đây à?”

Hồ Nguyên Ly gật gật đầu, có vẻ khá đắc chí vì nhớ được đường.

Ta không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Vương gia có việc tìm nô tỳ?”

Hồ Nguyên Ly chắp tay sau lưng, khẽ nâng cằm nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy lần trước ngươi bị dọa mất hồn mất vía nên đặc biệt chạy tới đây xem thử thôi. Có điều trông ngươi có vẻ khôi phục lại bình thường rồi đấy nhỉ, ngươi nói coi một tiểu cô nương chưa lấy chồng như ngươi ở trong phòng sinh của người ta làm gì hả?”

Suy nghĩ xoay chuyển, chả buồn để ý tới giọng điệu ghét bỏ của hắn, ta mở miệng hỏi: “Hôm đó tận khi nô tỳ về vẫn không thấy viện trưởng đại nhân đâu, lúc sau ông ấy có tới Đông cung không?”

“Ngươi nói Trịnh Thái Hòa?” Hồ Nguyên Ly bĩu môi, “Thái tử phi qua đời, hiển nhiên ông ta là người bị điểm danh đầu tiên. Ngươi nghĩ vì sao hôm qua thái tử tức giận với lão Ngũ như vậy? Còn không phải tại Trịnh Thái Hòa nói nguyên nhân thái tử phi khó sinh mà mất là vì tổn thương do bị tập kích.”

Nếu Cao Giới đã hỏi mà lại không hành động gì, thế thì chứng minh viện trưởng không có điểm nào bất thường.

“Sao ngươi có vẻ chẳng ngạc nhiên về tin tức này chút nào thế? Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết tình trạng sức khỏe của thái tử phi?” Thấy ta im lặng, Hồ Nguyên Ly đột nhiên hỏi.

Ta vội vàng giải thích: “Hôm đó nô tỳ theo Ngũ gia tới Đông cung thì có nghe Tống ma ma nhắc.”

“Xem ra ngươi quan tâm chuyện của thái tử phi ghê đấy…” Cặp mắt hắn đảo vòng như con hồ ly, “Ngươi phát hiện ra có chỗ không ổn nên mới nhiệt tình với chuyện này thế đúng không?”

Ta nghẹn họng, hồi lâu không đáp. Quả thực ta cảm thấy rất nhiều chỗ không ổn, nhưng có thể nói với hắn sao?

Hồ Nguyên Ly như nhìn thấu được tâm tư của ta, tức khắc hắn đi đến cạnh ta thấp giọng nói: “Sao hả? Cho rằng ta không đáng tin tưởng ư? Lúc trước ta vào phòng ngươi bao nhiêu lần, xem xem, tới giờ đã có người nào phát hiện chưa?”

Tận sâu dưới đáy lòng ta âm thầm phỉ nhổ, sao mà đánh đồng hai chuyện được chứ?

Có điều… Lời của Hồ Nguyên Ly đúng là đã nhắc nhở ta, giữa ta và hắn quả đúng là có bí mật chung, nhiều hơn một chuyện chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Cao Yển đã tỏ rõ rằng không muốn nghe ta đề cập đến việc này, nếu ta muốn hỏi thì cũng chỉ có mỗi con đường duy nhất là Hồ Nguyên Ly. Dù sao thân phận của ta bị hạn chế ở rất nhiều mặt.

Hồ Nguyên Ly vẫn không nói gì, như là đang chờ ta tự cân nhắc. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bướng bỉnh của Cao Thừa An và dung nhan nhợt nhạt của Tương Nhã Đồng cứ mãi lởn vởn trong tâm trí, tim đập càng lúc càng nhanh, cuối cùng ta cắn răng, hạ quyết tâm hỏi: “Vương gia có nghe nói, ngày đó khi thái tử phi lâm bồn, đích tử của Tương gia bị gãy tay, toàn bộ thái y ở trong Tề vương phủ, còn cả bà đỡ hầu hạ cũng đúng lúc xin nghỉ về nhà…”

Nói tới đây ta lén liếc sang Hồ Nguyên Ly, hắn sửng sốt, nhưng trong mắt không hề có ý trách cứ.

Ta cuộn chặt nắm tay, một hơi nói ra tất cả: “Tuy sau đó biết tin sức khỏe thái tử phi vốn dĩ không được khả quan cho lắm, nhưng dù gì ngay từ đầu việc này đã rất ít người biết, cứ cho là nô tỳ kiến thức nông cạn đi, thì cũng cứ cảm giác ngày thái tử phi sinh, xuất hiện quá nhiều dấu vết cho thấy có kẻ đứng sau lên kế hoạch.”

Dứt lời, tim ta đập bịch bịch, bởi lẽ những lời này đã có thể cấu thành tội danh “phát ngôn ngông cuồng về chủ tử”, đủ để ta bị tha ra ngoài loạn côn đánh chết.

Khi lòng ta đang căng thẳng tột độ, Hồ Nguyên Ly cất tiếng, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Chuyện đích tử Tương gia bị gãy tay là do xảy ra tranh chấp với người khác ở trường, lũ nhóc ra tay không biết nặng nhẹ, sau đó thái y khám bệnh thì bảo mai mốt có thể khỏi hẳn. Mà Trịnh Thái Hòa tuy là thái y phụ trách điều dưỡng cho thái tử phi, nhưng Tề vương đột ngột bị thương, tất cả thái y có tiếng tăm trong thái y viện đều bị hoàng thượng điều qua Tề vương phủ. Về phần bà đỡ kia, bà ta là người thái tử phi tự tay chọn, gia thế cũng trong sạch.”

Không ngờ Hồ Nguyên Ly lại kiên nhẫn giải đạp cho ta như thế, não ta chạy hết công suất, sắp xếp lại một loạt tin tức.

Hai tay Hồ Nguyên Ly khoanh trước ngực, vẫn là dáng vẻ tận tâm hết mực: “Còn thắc mắc gì nữa không?”

(còn tiếp)