Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 24: Đại nạn không chết, tất có hậu phúc




Vị công công cao tuổi từ cung đến, ông ấy là Hạ công công hầu hạ cạnh hoàng đế, mặt mày hiền hậu chẳng có vẻ gì là tự cao tự đại.

Hồ Nguyên Ly nói ta bị thương nặng không thể xuống giường nên ta chỉ đành nửa nằm nói chuyện.

Hạ công công cũng không tra hỏi gì ghê gớm, ông ấy đứng bên giường gọi ta một tiếng “cô nương” rồi hỏi: “Xương cốt cô nương thế nào rồi?”

Người đi theo hoàng đế đã vài chục năm, mặc dù thái độ có hòa nhã bao nhiêu ta cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác, nhanh chóng xốc lại tinh thần trả lời: “Phiền công công phải lo rồi, thái y nói nô tỳ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, qua một thời gian ngắn nữa sức khỏe sẽ hồi phục như thường.”

Thấy vẻ khẩn trương của ta, Hạ công công cười thành tiếng: “Cô nương đừng căng thẳng, giờ cô chính là ân nhân cứu mạng của thái tử phi mà, hôm nay lão nô đến làm theo thủ tục hỏi đôi ba câu thôi.”

Ta chả có gan chối từ, Hạ công công đảo mắt qua Hồ Nguyên Ly ngồi cạnh bàn, thế nhưng người đằng sau vẫn hồn nhiên hoàn toàn không nhận ra vai diễn “bóng đèn” của mình.

Hạ công công không kiêng dè nữa, mở miệng nói thẳng: “Chuyện bị tập kích ngoài thành ngày hôm đó bệ hạ cũng đã nghe người khác kể lại nguyên nhân, tất cả mọi người đều ca ngợi không dứt miệng, khen cô nương khi ấy tỉnh táo dũng cảm, may nhờ có cô nương nên thái tử phi mới tránh được kiếp nạn này.”

Đối diện với ánh nhìn nhẹ nhàng không chút nao núng của Hạ công công, ta có hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn công công tán thưởng, nói ra thì nô tỳ cũng hổ thẹn về chuyện này, vì nô tỳ chỉ là hạ nhân, hiểu biết hạn hẹp lại còn nhát gan, ngày thường tay chân lóng nga lóng ngóng, làm việc gì cũng bị chê cười. Lần này may các thị vệ của Đông cung hỗ trợ nên nô tỳ mới có dũng khí chạy thoát thân. Chứ nếu là bình thường thì nô tỳ đã ngất xỉu từ lâu rồi.”

Hạ công công vẫn giữ nguyên nụ cười: “Cô nương không phải khiêm tốn, dù sao chính miệng thái tử phi cũng nói may mà có cô. Không biết ngày hôm đó cô nương có thấy rõ diện mạo của dân chạy nạn vây quanh xe ngựa ngoài thành không?”

“Ngày hôm đó nô tỳ và thái tử phi ngồi chung một xe, đương nhiên không dám tùy tiện xuất đầu lộ diện hay ngó ngang ngó dọc. Nhưng mà có vài lần nhìn qua khe hở trên cửa sổ thì thấy gần trăm người đông nghìn nghịt, còn về mặt mũi của bọn họ, nô tỳ thực sự không nhớ được.” Khi nói những điều này ta hết sức tự nhiên, có gì mà phải áy náy, dầu sao thì đó cũng là sự thật.

“Nói cũng phải, giờ này ngoài thành có năm, sáu trăm nạn dân lang thang. Muốn tìm được kẻ gây chuyện coi bộ khó khăn đây.”

Ta không lên tiếng, đây vốn nằm trong dự kiến của ta, dù sao trọng tâm cũng chẳng đặt ở tốp dân chạy nạn.

Quả nhiên Hạ công công nói tiếp: “Vậy sau khi đụng phải đám thích khách, cô nương có ấn tượng nào không?”

“Bữa đó tuy tình hình vô cùng cấp bách nhưng đám thích khách không hề che mặt, tất nhiên nô tỳ vẫn có tí ấn tượng, chẳng qua nhìn lạ mặt lắm, chưa gặp bao giờ.” Ta cẩn thận cân nhắc ngôn từ.

“Thế thì tốt quá, trong vòng mấy ngày này sẽ có người trong cung tới đây, đến lúc đấy sẽ mang theo chân dung nghi phạm được vẽ lại dựa trên miêu tả của người khác, làm phiền cô nương giúp xác định lại.” Hạ công công nói.

Ta vội vàng tiếp lời: “Đây là việc nô tỳ phải làm mà.”

Nếu đã vẽ cả chân dung nghi phạm thì có nghĩa chưa bắt được người, có điều ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao lũ giặc ngày đó lại tự tin đến nỗi không che mặt? Dường như bọn chúng… không sợ bị người khác nhận ra. Dù bọn chúng chẳng phải người trong hoàng thành, về sau cũng không ở lại hoàng thành, nhưng cũng đâu thể tới mức chả thèm e dè gì như thế chứ?

Hỏi đến đây, như cũng không còn gì để nói nữa, Hạ công công dặn dò vài câu tượng trưng bảo ta nghỉ ngơi, mai mốt chắc chắn sẽ không thiếu phần thưởng của ta. Ta cũng nhếch môi cười giả lả, khi ông ấy nâng bước chuẩn bị rời đi thì bỗng quay đầu nói với ta một câu vu vơ: “Hôm nay khi lão nô gần đi, bệ hạ tự dưng đùa bảo tuổi cô nương hãy nhỏ mà cứ như đã lường trước chuyến này sẽ gặp nạn vậy.”

Tim ta giật thót, khóe miệng cứng đờ lại: “Công công cứ đùa, sao nô tỳ biết trước được, nô tỳ nhát như thỏ đế lại còn sợ chết, đánh bậy đánh bạ mới qua được ải, may mà có ông trời phù hộ.”

“Ồ?” Hạ công công nói nửa đùa nửa thật, “Vậy chi bằng cô nương thử đoán xem thích khách lần này là kẻ nào? Nói không chừng cũng có thể đánh bậy đánh bạ tiếp đấy.”

Hạ công công vẫn mỉm cười hiền lành như chỉ thuận miệng nhắc, thế nhưng ta lại có cảm giác mồ hôi đang không ngừng túa ra sau lưng. Câu hỏi này có khác nào cái hố, trả lời kiểu gì cũng không ổn.

“Lời của công công có hơi buồn cười đấy, cô ta là nô tài chứ có phải thầy bói tiên tri đâu?” Hồ Nguyên Ly im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.

Hạ công công chuyển mắt từ ta sang Hồ Nguyên Ly, mặt vẫn không thay đổi: “Lão nô nhỡ miệng. Cũng đã trễ rồi, làm lỡ bao nhiêu thời gian của tiểu Yến vương, trở về lão nô sẽ báo cáo lại với bệ hạ.”

Hồ Nguyên Ly nói không chút khách sáo: “Công công đi thong thả, ta không tiễn nữa.”

Đến khi Hạ công công ra khỏi phòng, lòng ta mới hoàn toàn buông lỏng, đôi khi ơn cứu mạng cũng chưa chắc là một loại đặc ân.

“Nhát gan?” Hồ Nguyên Ly đứng dậy đi tới cạnh giường ta, khom lưng nói: “Trong kinh thành này, người dám gọi thẳng tên của ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ta thấy gan ngươi to lắm chứ đùa.”

Ta xấu hổ nhếch mép làm bộ như không hiểu hắn đang nói gì, cất giọng chuyển sang đề tài khác: “Vương gia, khi nào nô tỳ mới về Tần vương phủ được?”

Hồ Nguyên Ly nheo mắt từ từ đứng thẳng dậy nhìn từ trên cao xuống: “Sao hả? Phủ của ta bạc đãi ngươi chắc? Cứ phải vội vội vàng vàng đòi về thế?”

Ta nhanh trí dùng chiêu “người hầu cận trung thành”: “Tất nhiên vương gia chưa từng đối xử tệ với nô tỳ, tuy nhiên dù sao Tần vương phủ mới là nơi nô tỳ phải ở, cứ quấy rầy quý phủ của vương gia thế này, lòng nô tỳ thật sự là băn khoăn.”

“Chủ tử của ngươi cũng đâu cần ngươi nữa, sốt sắng làm gì?” Hồ Nguyên Ly khó chịu nói, “Chờ chủ tử của ngươi tới rồi đi cũng chưa muộn.”

Rõ ràng Cao Yển có tới nhưng lại bị hắn đuổi về! Có điều ta còn lâu mới dám nói, lúc đó ta còn đang giả bộ ngủ cơ đấy.

Thấy dáng vẻ hếch mũi lên tận trời của Hồ Nguyên Ly, đoán chừng cũng chẳng thể trông cậy vào việc hắn sẽ tìm người đưa ta đi, ta vẫn nên tập trung dưỡng bệnh, chờ tới khi xuống được giường sẽ tự thân về phủ.

Nằm bốn năm ngày, gắng gượng hết sức mới lết được hai bước. Không biết sao mà dạo gần đây Hồ Nguyên Ly rảnh rang lạ thường, hình như cũng không lên triều nốt, suốt ngày vờn qua vờn lại trước mặt ta. Mà Cao Yển lại chả hề thấy tới, y thực sự bận rộn đến mức đó luôn sao?

Không nghe tin gì của Cao Yển, thay vào đó lại ngóng được tin tức của một người chẳng ngờ đến - thái tử Cao Giới. Chuyện là từ sau khi Tương Nhã Đồng về thì Đông cung gỡ bỏ hết lệnh cấm, hiện Cao Giới đã trở lại triều, việc đi lại không bị hạn chế nữa, có lẽ đã dàn xếp ổn thỏa chuyện của cả Tương Nhã Đồng lẫn phía triều đình, nay còn bớt chút thời gian ra đến thăm ta.

Bấy giờ trông Cao Giới tràn đầy niềm hăng hái, đã cởi bỏ đi vẻ suy sút chán chường của trước kia, dường như hắn đã tỉnh táo hoàn toàn. Đi cùng với hắn là một người, chính là thị vệ trưởng cùng gặp nạn ngày hôm đó, hóa ra anh ta vẫn còn sống. Thị vệ trưởng đi đứng có hơi khập khiễng, máu bầm xanh tím trên mặt chưa tiêu hết, thương thế có vẻ chưa lành, vậy mà vẫn bất chấp theo chân Cao Giới, đúng là làm việc vô cùng chuyên nghiệp.

Cao Giới ân cần hỏi thăm vài câu rồi bảo mọi người lui ra hết, căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta. Dưới cái nhìn đầy khó hiểu của ta, hắn bỗng đứng dậy, chắp tay xoay người đối diện với ta hành đại lễ - ngoại trừ lễ quỳ lạy với trưởng bối ra, đó đã là nghi thức lễ cao nhất. Ta sợ tới mức tí thì lăn đùng xuống đất, hắn lanh lẹ vươn tay giữ lại.

“Cô đã từng cứu con ta khỏi ao nước, giờ lại cứu thê tử của ta ngay dưới lưỡi đao, ân tình này chắc chắn ta sẽ không bao giờ quên được.” Cao Giới nói, giọng điệu trịnh trọng như đang thề.

Ta đặt tay vào chỗ xương sườn đau buốt vì động tác bất cẩn vừa nãy, thở hổn hển cả buổi mới lấy được sức: “Đây vốn dĩ là chuyện nô tài phải làm, dù là đổi thành người khác thì cũng thế cả thôi, nô tỳ có tài đức thì đâu, thực sự không nhận nổi đại lễ của điện hạ.”

Cao Giới mỉm cười, đôi mắt chẳng che giấu vẻ tán thưởng: “Tuy nô tài hết lòng vì chủ là điều hiển nhiên, nhưng cô không phải nô tài của Đông cung mà lại gặp nguy hiểm vì người của Đông cung, ta ghi nhớ ơn cô cũng quy lẽ thường tình. Chẳng qua là sợ vàng bạc châu báu có cảm giác khinh nhờn ơn cô liều mình cứu giúp…”

Cao Giới vừa nói xong, hai mắt ta bỗng sáng bừng bừng, thô tục ư? Không hề gì, ta thích là được, xin cứ việc khinh nhờn.

Hắn buông bàn tay đang đè ta ra, chưa kịp ngồi thẳng dậy thì đã thấy hắn tháo chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón cái bên tay trái xuống, không để ta có cơ hội từ chối, hắn dúi cho ta, bảo: “Đây là phần thưởng lúc trước phụ hoàng tặng, ta đeo bao nhiêu năm rồi, vậy thì cứ giao cho cô giữ trước.”

Nhẫn ngọc bích nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay ta vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân nó, một chút ấm áp. Nhẫn độc một màu xanh biếc không có tí tạp chất nào, vừa nhìn là biết cực kỳ xa xỉ, đối lập với tâm trạng tồi tệ ngay lúc này của ta. Nhẫn ngọc bích đắt thì đắt thật, tuy nhiên không bán để đổi lấy tiền được, hắn có nói quý giá tới đâu thì với ta nó cũng chẳng có giá trị sử dụng.

Đang lúc định trả đồ về cho chủ, Cao Giới chợt mở miệng: “Chiếc nhẫn ngọc bích này cũng không phải tặng cho cô mà tạm để chỗ này thôi, nếu ngày sau cô muốn thứ gì thì có thể cầm nó tới đổi.”

Tay đưa ra được nửa đường thì cứng đơ lại, ta ngạc nhiên nhìn Cao Giới, nghi ngờ có phải tai mình xảy ra vấn đề rồi không. Nếu vừa rồi không nghe lầm, hắn nói, ta có thể cầm chiếc nhẫn bạch ngọc này xin hắn ban cho bất kỳ thứ gì. Lời hứa của thái tử, ngàn vàng cũng không đổi được.

Cánh tay ta khẽ run lên, nhất thời chẳng còn ý định trả lại đồ nữa. Tựa hồ Cao Giới cũng đoán được suy nghĩ của ta, hắn thấp giọng bật cười thành tiếng rồi đẩy tay ta về: “Cô cứ nhận đi, đây là… món đồ yêu quý của ta, nhớ đừng đánh mất đấy.”

Dứt lời hắn quay đầu gọi với ra ngoài: “Cố Dương.”

Người vừa lên tiếng đáp vừa đẩy cửa vào chính là thị vệ trưởng, lúc này ta mới sực nhớ ra vì sao trông anh ta lại quen quen, trước kia khi ta cứu Cao Thừa An lên bờ, anh ta là người đã đưa ta về phòng giặt.

Cao Giới ra hiệu với ta rồi đứng dậy rời đi luôn, Cố Dương đi sau hắn chợt dừng chân, quay đầu chu đáo gửi lời hỏi thăm: “Cô nương nghỉ ngơi cho khỏe.”

Ta lễ phép gật gật đầu, nắm chặt chiếc nhẫn ngọc bích trong tay áp vào ngực.

Sau khi Cao Giới đi, ta tìm hạ nhân mỗi ngày đưa đồ ăn xin một sợi chỉ đỏ, luồn vào nhẫn đeo lên cổ, giấu nó vào trong vạt áo. Mấy món đồ kiểu này tốt hơn hết là nên mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.

Mười ngày kế tiếp, ngoài Hồ Nguyên Ly và hạ nhân thì ta không còn gặp người nào khác, theo quan sát của ta, đã non nửa tháng hắn không vào triều. Tốt xấu gì cũng là vương gia mà lại ở lì trong quý phủ mấy ngày liền, đúng là nhàn rỗi vượt mức cho phép. Hồ Nguyên Ly không nói ta biết tin tức bên ngoài, mặc dù hỏi, hắn cũng sẽ chặn họng ta bằng một câu qua loa lấy lệ, rằng “nô tài quan tâm mấy cái đó làm gì”. Còn nếu nhắc chuyện muốn về phủ, hắn sẽ bật ngược ta bằng cách “bảo Cao Yển tới đón ngươi”.

Thế là nửa tháng nay, cơ hồ mọi đường tiếp nhận thông tin của ta đều bị bịt kín hết. Thật ra thám thính tin tức chỉ là thứ yếu, kỳ thực thứ khiến ta vò đầu bứt tai mới chính là thái độ của Cao Yển. Nửa tháng chẳng thấy y xuất hiện, thậm chí không phái người đến dù chỉ một lần, như đã hoàn toàn cho ta đây trôi vào quên lãng. Tuy vậy, ngẫm nghĩ kỹ thì như thế cũng chả lạ, như Hồ Nguyên Ly luôn miệng nói đấy, ta chỉ là nô tài, đâu có chủ tử nào vì một nha hoàn mà chạy ngược chạy xuôi làm gì đâu?

Không phải là ta sốt ruột muốn về, mà bởi ở Yến vương phủ này ta cảm giác rất mất tự do. Yến vương phủ phân ra hai viện nam bắc, thông qua người trong phủ ta biết mình đang ở viện Nam, nghe nói cũng là nơi làm việc nghỉ ngơi bình thường của Hồ Nguyên Ly. Còn bên viện Bắc toàn là oanh oanh yến yến mà hắn dẫn về từ khắp mọi nơi. Có thể trước đó hắn đã lệnh, trừ hắn ra, không một ai khác được qua lại giữa hai viện nam bắc.

Sống trong viện Nam cũng chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu phòng ngủ ta đang ở là chỗ ngủ lúc trước của Hồ Nguyên Ly. Vô số lần ta đề cập việc đổi phòng nhưng hắn lại lấy lý do ta đi đứng khó khăn để từ chối, còn nói mình không thiếu phòng, bảo ta đừng để ý.

Ta thì không lo lắng cho nơi ở của hắn, dù sao cả vườn mỹ nhân bên viện Bắc lúc nào chả tranh nhau lôi kéo hắn đi. Chẳng qua ở trong phòng này bụng dạ ta bứt rứt khôn nguôi, một tên nô tài như ta lại nằm trên chiếc giường vương gia từng ngủ, để người khác biết cứ lạ lùng thế nào.

Nửa tháng cứ thế trôi qua, ta gần như có thể xuống giường đi lại thoải mái, chỉ cần không dùng quá nhiều sức thì sẽ không ảnh hướng đến xương sườn. Vậy là nhân cơ hội đó, một lần nữa ta nói chuyện về phủ với Hồ Nguyên Ly.

Bất ngờ thay, hắn đồng ý cực kỳ dứt khoát, thậm chí còn chủ động sai người chăn ngựa đưa ta về Tần vương phủ. Chẳng biết hắn lại có ý đồ quỷ quái gì, ngồi xe ngựa đi về mà lòng ta thấp thỏm hoài không yên.

Tận chiều mới về đến Tần vương phủ, đập vào mắt là bảng hiệu và cánh cổng quen thuộc, ta sải bước đi thẳng vào trong. Vừa tới cửa viện đã gặp Cao Yển, hình như y sắp đi đâu, nhìn thấy ta, y đứng tại chỗ, Lý Mậu Sơn phía sau thúc giục y mới nhấc chân bước ra ngoài. Lúc y đi ngang qua, theo uốn gối hành lễ như thường lệ, y chỉ giật gật đầu chứ không nói nhiều rồi cứ thế đi, Lý Mậu Sơn nối theo sát gót.

Dáng vẻ thái độ ấy như cho ta thấy ta chưa từng rời khỏi, như là người mà ta vẫn gặp hằng ngày. Chỉ là không biết có phải ảo giác của ta hay không, nhịp bước của y có hơi lộn xộn, nhanh hơn rất nhiều so với ngày thường.

(còn tiếp)