Đỗ Lương Dạ

Chương 10: Chương 10: Chương 5.1




Ôn Lương Thần theo sự chỉ dẫn của gã tiểu đồng đi vào trong viện.
Nàng vừa đi vừa thầm khen ngợi, xem như là nàng đang đi gặp người không quen biết, nhưng đối với bố cục của hoa viên này lại khen ngợi không ngớt. Vườn cây trong viện được bố trí hết sức độc đáo, hết sức khéo léo, người đi phải bước chầm chậm vào giữa như đi vào một bức tranh được cuộn tròn lại, một sự tao nhã không nói nên lời.
Đang đi, sự tán thưởng trong lòng nàng bỗng biến thành sự sợ hãi. Nàng kinh ngạc phát hiện ra năm tòa lầu các kia được bố trí dựa theo một loại trận pháp mà thành.
Sự phát hiện này khiến nàng càng trở nên thận trọng.
Nàng vừa mới bước đến Tây Giang Nguyệt, lại phát hiện ra toàn bộ cửa sổ đều rộng mở, gió thu buổi tối khá lớn thổi phần phật tới đập vào làm cửa sổ vang lên những tiếng động.
Đứng sau song cửa sổ là một người ngồi đó, hai tùy tùng đứng bên cạnh, đầu người đó khẽ nghiêng sang bên trái, mái tóc đen nhánh đổ xuống bên cạnh, mặc dù đã được vấn lại nhưng mái tóc đen rối tung hầu như vẫn chấm xuống mặt đất, nhẹ bay theo gió.
Ôn Lương Thần chưa từng gặp một người nam tử nào có mái tóc đẹp như vậy.
Nàng nghe người ta nói, Thiên Hạ Vô Song là một người rất kỳ quái. Bất kể người nào gặp hắn, nhất định phải chờ hắn chủ động nói chuyện. Cho dù lúc đó hắn đang làm cái gì, kể cả việc gì đáng sợ cũng đừng làm gì cả, chỉ yên lặng đứng chờ ở đó, cũng không được quấy rầy hắn.
Cho nên, nàng yên lặng đứng ở cửa không nói gì.
Thế nhưng trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc đằng sau bên ngoài cửa sổ có phong cảnh gì đẹp đến mê người mà có thể làm hắn ngồi si mê ở đó tròn một canh giờ liền.

Do đó, nàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đó chỉ là một bức tường đổ trơ trụi.
Nàng không hề biết, từ vị trí phía sau của Tây Giang Nguyệt, vừa lúc có thể thấy một hèm nhỏ phía Đông bắc của Túy hoa âm, trong ngõ nhỏ có hai người đang ôm nhau.
Nàng cũng không nhìn thấy, gương mặt của Thiên hạ vô song toát lên sự âm trầm lạnh lẽo như tuyết thiên ngàn năm, sát khí lạnh lùng tràn ngập.
Mặt trăng lặng lẽ di chuyển giữa trời cao, đem ánh sáng soi rõ các tòa lầu các. Sắc trời một mảnh tối sẫm, trong cao. Vô Song hơi ngẩng đầu, thấy sắc trời tinh khiết như làn nước xuân không ngừng tràn ngập vào trong mắt hắn, dần dần tràn đầy lồng ngực, nặng nề áp lấy hắn.
Hắn thở mạnh ra, khó khăn xoay người lại, đôi mắt buồn bã bỗng nhiên trở nên sắc bén như chim ưng, sáng quắc quan sát nữ tử đằng trước.
Ôn Lương Thần mặc một chiếc váy thêu một đóa mẫu đơn diễm lệ, vì vậy nàng dành được một tia khen ngợi từ Vô Song.
Thần sắc hắn trở lại bình thường, khẽ gật đầu nói: “Chiếc váy này rất đẹp.”
Ôn Lương Thần không nói gì, nàng chưa từng gặp một người nào giống như Thiên Hạ Vô Song, vì hắn có một gương mặt đẹp đến kinh người. Ngay cả nàng cũng không ngờ được, Thiên hạ Vô Song danh chấn võ lâm lại là một thiếu niên tao nhã xinh đẹp tuyệt trần. Nàng luôn tự hào về vẻ đẹp của mình, nhưng so với thiếu niên trước mặt cũng không thể sánh bằng.
“Ngươi…thật là Thiên Hạ Vô Song?”
“Nếu như người có thể tìm được một người, hơn nữa hắn nói hắn là Thiên Hạ Vô Song, như vậy thì sẽ không phải là ta.” Ngữ điệu của Vô Song lười biếng và hài hước.
‘Xin lỗi.” Nàng nhoẻn cười, chuyển vào chủ đề chính: “Ta đến là vì…”
“Hai vạn lượng bạc.”
“Ngươi thậm chí còn chưa biết là chuyện gì mà đã ra giá rồi ư?” Ôn Lương Thần chợt cao giọng lên.
“Từ khi Vô Song các xuất đạo cho đến này, có thể tiến thẳng vào Tây Giang Nguyệt, được trực tiếp bàn giá cả với ta, ngươi là người thứ hai. Điều này, chẳng lẽ không đáng giá hai vạn lượng ư? Ngươi phải biết rằng, giang hồ hiện này có thể gặp trực tiếp ta, thực sự không có mấy người.”
Vô Song nói xong thì cười rất tươi.
Ôn Lương Thần hoàn toàn hết chỗ nói.
Thiếu niên cẩm tú hoa phục, trâm tinh duệ nguyệt, tóc dài búi cao, cả người bị che khuất, ánh trăng sáng vằng vặc trái lại trở thành nền như phụ trợ cho người này tồn tại. Trên người hắn tỏa ra một loại khí thế khiến người khác có chút dè dặt khó hiểu, không dám làm càn, như đối mặt với một người vô cùng tôn kính cao quý, do đó tự đánh mất đi tư cách đối thoại.

Nàng lấy ra một tập ngân phiếu, đặt ở trên mặt bàn bằng gỗ lim phía bên trái.
“Ta muốn…”
“Từ từ đã, hãy để ta nhắc lại và giải thích một chút quy củ của Thiên hạ vô song các – tất cả những việc đêm nay người sẽ không được để người thứ ba biết, cho tận đến khi ngươi chết, nếu người không làm được, thì đi ra kia…” Vô Song hất tay áo rộng thùng thình lên hướng ra phía cửa.
Ôn Lương Thần nghẹn họng, đành phải gật đầu.
Mọi người đều biết quy củ của Thiên Hạ Vô Song các chưa từng bị ai phá vỡ. Cho nên, bọn họ tiếp tục nói chuyện, không có ai là người thứ ba trên đời này ngoài hai người họ biết được.
Chúng ta chỉ duy nhất biết là, sau một nén nhang, Ôn Lương Thần rời khỏi Tây Giang Nguyệt.
Lúc nàng rời đi, trên mặt không tỏ ra một biểu hiện gì là nhẹ nhõm, trái lại là biểu hiện vô cùng nghiêm trọng.
Khi nàng đi rồi, Vô Song một lần nữa trở lại vị trí ngồi trước cửa sổ. Lúc này hắn phát hiện trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Mộ Dung Thu Thủy đang lẳng lặng đứng đó. Gương mặt hắn đắm chìm trong ánh trăng sáng, hiện ra sự nhợt nhạt.
Vô Song suy nghĩ chốc lát, cả người bỗng nhiên như một mũi tên bay ra ngoài cửa sổ, tốc độ nhanh như tên bắn lao vút về phía Mộ Dung Thu Thủy ở trong ngõ nhỏ.
Mộ Dung Thu Thủy vẫn còn đứng yên bất động, nhìn thấy Vô Song sắp đụng vào mình liền hơi nghiêng người tránh, vươn cánh tay dài ra giữ lưng áo của hắn ta, vừa cười nói: “Haizz, ngươi nặng quá, thành thật nói mau, chuồng ngựa ở hậu viện ba năm qua bị ngươi ăn hết rồi phải không?”
Nói xong buông Vô Song ra, ôm vai hắn quan sát tỉ mỉ.
Vô Song lúc đầu thì mỉm cười, sau đó thấy khó đối diện với ánh mắt nóng bỏng như vậy liền giãy ra, ngược trở lại vỗ vỗ vai Mộ Dung Thu Thủy, trách cứ: “Ngươi quay về Lạc Dương lâu như vậy rồi sao không đến thăm chúng ta?”

Mộ Dung Thu Thủy than khẽ một câu: “Rất nhiều việc phải xử lý, ta muốn chờ giải quyết xong rồi mới tới chỗ các ngươi…” Thoáng thấy Vô Song há mồm định nói, hắn vội giải thích: ” Là chuyện riêng của ta, không muốn liên lụy mọi người. Huống hồ dính dáng đến các người, sự việc càng phiền phức hơn…”
Vô Song bật cười: “Phiền phức của chúng ta còn ít à? Cho tới bây giờ chỉ có phiền phức trốn chúng ta, chứ chúng ta chưa từng thoát khỏi phiền phức.”
Mộ Dung Thu Thủy giận tái mặt, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Sự việc trọng đại, ngươi ngàn vạn lần không nên xằng bậy. Ta biết bản tính ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, không coi thiên hoàng lão tử vào mắt, nhưng Vô Song, lúc này đây, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, tuyệt đối không nên nhúng tay vào chuyện này.”
Hắn dừng lại, nhìn chăm chú vào mắt Vô Song, trầm giọng nói: “Ngươi hãy hứa đi.”
Vô Song bị ép nhìn lại ánh mắt của Mộ Dung Thu Thủy, một đôi đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy.
Mộ Dung Thu Thủy nhíu chặt mày, gọi hắn một lần nữa, ngữ khí khuyên nhủ: “Chuyện này thực sự không phải trò đùa. Ngươi muốn giúp ta, ta hiểu. Nhưng chuyện này một ngày dính vào thì không thể gột sạch sẽ. Hơn nữa, ta tin tưởng mình có thể tự giải quyết. Ngươi hãy nghe ta một lần, đừng động vào chuyện này, được không?”
Vô Song trầm mặc giây lát, bỗng nhiên cười, gật đầu.
Mộ Dung Thu Thủy như trút được gánh nặng, cười tươi, nắm chặt bờ vai hắn ta, cười nói: “Đây mới là huynh đệ tốt. Đi, chúng ta đi uống rượu.”