Đỗ Lương Dạ

Chương 1: Chương 1: Chương 1.1




Suốt cả mùa thu, Mộ Dung Thu Thủy đều đi dạo loanh quanh đường phố lớn phía Tây gần thành Lạc Dương. Trong hẻm nhỏ đầu đường có một quán mì đêm của lão Trương rất quen thuộc với hắn, trước sau đều gọi Mộ Dung công tử. Mộ Dung Thu Thủy chỉ cười ôn hòa, gọi một bát mỳ, thỉnh thoảng mới ăn một miếng, rồi thỉnh thoảng mới nói chuyện vài câu, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Hội Xuân lâu phía đối diện.
Hội xuân lâu là rạp hát nổi tiếng ở thành Lạc Dương nhưng lại không hề có phong thái xa hoa, chỉ là bởi vì danh tiếng Ôn Lương Thần của sân khấu này.
Ba chữ Ôn Lương Thần cùng với Hoa mẫu đơn của Lạc Dương tiếng tăm nổi khắp thiên hạ, có rất nhiều vương tôn công tử cao quý cùng phú thương hiển quý như làn sóng tiến về thành Lạc Dương, không hề ngoại lệ là đều hướng về ba chữ Ôn Lương Thần kia, sau đó tiện đường nghé xem hoa mẫu đơn Lạc Dương một chút – nếu như kịp xem đúng kỳ nở hoa.
Vào ba ngày này cũng là ngày cửu trùng. Đến lúc đó, Ôn Lương Thần sẽ lên biểu diễn ở Hội Xuân Lâu.
Mấy ngày nay, khách điếm bình dân lẫn sang trọng tại thành Lạc Dương đều dọa chết người ta, khách điếm bình thường thì một gian phòng bình thường, nghỉ một đêm cũng đã hơn hai lượng bạc rồi, dù vậy, khách vẫn rất đông, đủ thấy sức hấp dẫn của Ôn Lương Thần.
Trong lúc Mộ Dung Thu Thủy nhìn chằm chằm vào Hội xuân lâu, lão Trương cũng trộm nhìn hắn, lão nhìn theo biểu hiện của Mộ Dung Thu Thủy như là lần đầu tiên thấy một người như này, cực kỳ chăm chú – cái trán đầy đặn, mũi thẳng, gương mặt thể hiện tuổi còn rất trẻ, nhưng trên gương mặt lại có một đôi mắt thâm sâm không tương xứng với gương mặt cùng tuổi tác, giống như vực sâu hàn đàm, trong đầm lạnh xinh đẹp đó toát lên làn sương mờ ảo không để người khác nhìn thấu.
Lão Trương cũng vậy không hề đọc được gì trong mắt Mộ Dung Thu Thủy, nhưng đương nhiên qua sắc vẻ đánh giá trong mắt lão ta toát lên sự ái mộ. Cũng đúng thôi, hành vi của lão ta thực sự quá rõ ràng mà…
Đêm càng muộn, quán cũng vắng dần, ánh trăng từ hướng Tây chiếu xuống Hội xuân lâu dần ngả xuống, chiếu vào con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Mộ Dung Thu Thủy ngồi ở chỗ ánh trăng sáng, hắn mặc trang phục bạch y hòa cùng với ánh trăng càng làm nổi bật lên…mái tóc đen mướt phất phơ giữa không trung, nhìn xa xa tạo nên một cảm giác vô cùng quỷ dị.
Lúc này Ôn Lương Thần cũng có cảm giác này.
Nàng thấy tóc dài của Mộ Dung Thu Thủy phất phơ bay trong gió, giống như một thác nước bất ngờ đổ ra, nàng thấy đôi mắt hắn đen sâu mà sáng rực, bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy cái tẩu trên tay ông lão đang đứng ngay bên cạnh.

Nàng để ý tới Mộ Dung Thu Thủy đã một hai ngày rồi
Hắn trời sinh là một nam tử khiến cho người khác luôn có ấn tượng sâu sắc, trẻ tuổi anh tuấn, dáng vẻ ung dung tạo cảm giác thoải mái. Ôn Lương Thần đã gặp rất nhiều nam nhân, nhưng người có thể để lại ấn tượng sâu sắc với nàng không nhiều. Nàng có chút không hiểu, hắn là môt người như thế, sao cả ngày chẳng có việc gì mà chỉ đi dạo loanh quanh?
Lúc này, nàng vốn phải chuẩn bị để ba ngày sau lên sân khấu biểu diễn, đến lúc đó nàng sẽ diễn vở Nhân diện đào hoa, đây là một vở diễn mới, tuy chỉ tập vài lần nhưng mỗi một tình tiết đều tập rất công phu. Nhưng nàng lại si ngốc đứng dưới hành lang yên tĩnh, hướng về hẻm nhỏ dưới ánh trăng ngóng nhìn, tựa hồ nhập thần như diễn kịch.
Nàng mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, khoanh tay đứng ở dưới hàng lang gấp khúc, nửa người phía trên giấu trong bóng tối, nửa người dưới lộ ra dưới ánh trăng, nhìn qua giống như bị ánh trăng cắt thành hai nửa, gió đêm thổi qua, quần áo bay phấp phới cũng tạo nên một cảm giác vô cùng quái dị.
Tỳ nữa Duyệt Ý đứng sau nàng, theo ánh mắt của nàng nhìn vào trong ngõ nhỏ thấy một bạch y nam tử – hàng lông mày đen dày dặn, đôi môi đỏ thắm càng tôn thêm gương mặt trắng nõn tuấn tú. Trong lòng Duyệt Ý vô cùng kinh ngạc: người đó đẹp như vậy, cho dù là Tiêu Thạch Dật…cũng không sánh bằng. Thuở nhỏ Duyệt Ý đã theo Ôn Lương Thần vào nam ra bắc nhiều năm, đã gặp qua không ít người, nhưng cũng không ai giống như vị nam tử này.
Đúng lúc, Ôn Lương Thần nói:
– Ngươi nghĩ mì của ông lão kia có ngon không?
Duyệt Ý chẳng hiểu vì sao đột nhiên nàng lại hỏi vậy, mỉm cười nói:
– Ta chưa từng tới đó, nhưng nhìn qua hình như cũng không có gì đặc biệt.
Ôn Lương Thần hơi nhếch khóe miệng lên:
Chúng ta ở Hội Xuân Lâu hơn hai tháng rồi, ông ta vẫn bày quán bán hàng ở đó, mà vị thiếu niên này hầu như buổi tối nào cũng phải đến để ăn một bát mì, ngươi không nghĩ là mỳ đó có gì đặc biệt hay sao? Ha hả… Tiếng cười của nàng đặc biệt có thâm ý.

Duyệt Ý mặt biến sắc, do dự một lúc mới nói:
Ý của bà chủ là…
Ôn Lương Thần không nói gì.
Duyệt Ý lại nói:
– Chẳng lẽ là vì chúng ta mà tới?
Ôn Lương Thần không khẳng định:
– Mọi việc cẩn thận một chút không không sai.
Duyệt Ý trầm ngâm một chút, bỗng nhiên bật cười:
– Không bằng ta đi mua một bát về để bà chủ nếm thử xem nhé?
Ôn Lương Thần mỉm cười không nói gì, đôi mắt trong trẻo thủy chúng vẫn nhìn chăm chú vào miệng Mộ Dung Thu Thủy.

Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này khiến cho trong cơ thể hắn sản sinh một sự rối loạn rất nhỏ, nhưng hắn không hề cử động, một chút cũng không.
Hắn bất động, nhưng lão Trương đã muốn dọn quán, liền đứng lên bận rộn dọn dẹp.
Đúng lúc này, cửa lớn của Hội xuân lâu bỗng nhiên mở.
Duyệt Ý đi ra, thanh tú đứng ở trước cánh cửa màu đỏ, cất giọng thánh thót:
– Này, bà chủ chúng tôi muốn ăn mỳ, còn không?
Lão Trương nhất thời không kịp phản ứng, một lát thì hiểu ra bà chủ là ý nói đến Ôn Lương Thần, liền bật người đáp liên tục:
– Có có, xin cô nương chờ một lát.
Miệng thì nói tay thì làm.
Duyệt Ý chậm rãi đi tới, tay khẽ vuốt bím tóc, mắt khẽ liếc nhìn Mộ Dung Thu Thủy.
Mộ Dung Thu Thủy biết Duyệt Ý đang quan sát mình, trên mặt không lộ thái độ gì, vẫn tỏ ra bình thàn ung dung, hiển nhiên đối với những ánh mắt như vậy đã trở thành thói quen. Đây là một người đã luyện bản lĩnh cho mình, giống như Ôn Lương Thần mỗi ngày trên sân khấu biểu diễn, không sợ người khác nhìn, chỉ sợ không có ai nhìn.
Chỉ trong chốc lát, lão Trương đã làm xong bát mỳ nóng hầm hập, trên mặt sợi mỳ trắng noãn trơn tuột được rắc thêm ít hành băm, một ít dầu mỡ sóng sánh trong nước sôi, dường như chỉ tìm cơ hội để sánh ra ngoài.
Duyệt ý cẩn thận nhận lấy, hai tay bưng bát mỳ xoay người quay về, như sợ nước trong bát mỳ sánh ra ngoài nên đi rất thận trọng.
Đúng lúc này, Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Duyệt Ý, nàng cảm nhận được, cũng nghiêng đầu nhìn lại, hắn liền nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn như gió xuân, trăm hoa cùng nở rộ. Duyệt Ý bỗng thấy tim đập mạnh, hai tay khẽ run lên, làn nước nóng hổi lập tức sánh ra ngoài rơi xuống tay nàng làm nàng đau rát, bát mỳ từ trong tay rơi xuống…

Nhưng nàng như không nghe tiếng vỡ vụn đó.
Bát mỳ vững vàng rơi vào tay Mộ Dung Thu Thủy, hắn bưng bát mỳ lên đứng trước Duyệt ý, mỉm cười nhìn nàng, khóe miệng tựa như lộ ra vẻ phong tình động lòng người.
Duyệt Ý bị hắn nhìn, tim đập nhanh như hươu chạy, khép mắt cúi đầu xuống.
Sau đó, Mộ Dung Thu Thủy làm một động tác vô cùng đặc biệt, vô cùng ngả ngớn – hắn cầm bàn tay nàng khẽ hôn vào đó, bàn tay nàng rất đẹp, da thịt trắng nõn hiện lên đường gân xanh lờ mờ, có chút quỷ dị.
Duyệt Ý ngây người, giật mình nhìn lại hắn, khuôn mặt đỏ bừng.
Hành động này không chỉ khiến nàng không ngờ tới, mà cũng khiến hai người khác không ngờ. Hai người kia, một người là lão Trương, một người là Ôn Lương Thần đang đứng trên lầu Hội Xuân lâu. Nhưng Mộ Dung Thu Thủy lại làm thêm một việc rất bình thường, là cầm bát đặt vào trong tay nàng, mỉm cười nói:
– Cẩn thận nhé.
Hắn nói xong câu đó thì quay người đi.
Áo choàng bạch y dưới ánh trăng sáng gợn sóng như làn nước. Hắn đi không hề nhanh, nhưng bỗng nhiên trong nháy mắt đã không thấy hình bóng.
Hèm nhỏ vắng vẻ mà kéo dài, trăng sáng di chuyển trong không gian, gió đêm mờ hồ mang đến mùi hương thơm ngát của hoa cúc.
Lão trương nhìn bóng dáng Mộ Dung Thu Thủy biến mất, trong ánh mắt vẩn đục toát lên vẻ kỳ quái khó tin. Lão nghĩ: “Vị thiếu niên này bản lĩnh quá, còn hơn cả ta khi đó.”