Đố Liệt Thành Tính

Chương 96




Bên trong xe ngựa không hề thắp nến, Thẩm Diên bị ôm hôn rất lâu.

Khó khăn lắm y mới khống chế được nam nhân đang ngâm giấm, cố nhịn cười hỏi: "Sao ngươi về sớm thế?"

Vệ Toản hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Viện binh phái ra một đội kỵ binh đi trước, đã tới thành Tấn Dương, Bạch đại ca của ngươi cũng tới rồi."

"Hiện giờ trong thành Tấn Dương binh sĩ đóng quân dày đặc, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, e là nhất thời vẫn chưa đánh đâu. Trái lại, thành Khang Ninh bên này sau chiến tranh sự vụ phức tạp, chi bằng ta tạm thời trở về giúp ngươi, đỡ phải ở bên kia bị hắn làm cho tức giận."

Thẩm Diên nói: "Bạch đại ca sao lại chọc giận ngươi?"

Mặc dù Bạch Chấn Đạc thiên vị Thẩm Diên, nhưng hắn cũng rất kính trọng Tĩnh An Hầu, nhất là sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Vệ Toản, hắn vẫn luôn đối xử với Vệ Toản rất tốt.

Vệ Toản nghe vậy, nhướng mày tức giận nói: "Ngươi nghĩ xem tại sao? Hắn muốn tuyển ngươi làm em rể đấy."

Bạch Chấn Đạc trời sinh là người không có cảm giác xa cách, thấy Vệ Toản thân thiết với Thẩm Diên, liền coi Vệ Toản là người một nhà, liên tiếp mấy ngày đeo theo hỏi thăm tin tức, tất cả đều liên quan đến hôn sự của Thẩm Diên.

Vệ Toản ít nhiều cảnh giác, bị hỏi mấy lần, mới nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Bạch Chấn Đạc cười hắc hắc: "Không giấu gì ngươi, ta có một muội muội vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền, lại còn nấu ăn rất ngon, không phải ta khoe khoang, nhưng ở thành Khang Ninh, khó tìm được ai tốt hơn nó."

"Những năm qua tiểu công tử không nơi nương tựa, thân thể lại không tốt, bây giờ gọi ta một tiếng đại ca, ta thầm nghĩ, nếu thật sự trở thành người một nhà, về sau cũng có thể săn sóc hắn."

Quả nhiên, lại thêm một người nhìn trúng Thẩm Diên, muốn cưới thê tử cho y.

Vệ Toản lập tức đen mặt: "Hắn đã có người rồi."

Bạch Chấn Đạc cân nhắc nói: "Ta chưa từng nghe nói tiểu công tử đã đưa ai vào cửa?"

Một lúc sau, hắn lại nói: "Chẳng lẽ là tình nhân ngoại thất?"

Vệ Toản: "... Không phải."

Bạch Chấn Đạc nói thầm:

"Không cho vào cửa, vậy không phải tình nhân ngoại thất thì là gì? Tiểu công tử chắc không quan tâm lắm đâu."

Hai ba câu nói, Vệ tiểu Hầu gia liền trở thành tình nhân ngoại thất.

Sắc mặt Vệ Toản tối sầm lại: "Thẩm tướng quân đã định sẵn, còn chỉ phúc vi hôn."

Bạch Chấn Đạc căng thẳng hỏi: "Là con gái nhà ai, có tốt không? Đừng làm chậm trễ tiểu công tử nhà ta."

Vệ Toản cúi đầu nhìn bóng mình, nét mặt không đổi nói: "Xuất thân hiển hách, dung mạo xinh đẹp, thông thạo binh pháp, còn biết thêu thùa may vá, là một người rất tốt."

Bạch Chấn Đạc miễn cưỡng thở dài: "Đúng là rất xứng đôi."

Vệ Toản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Bạch Chấn Đạc vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không biết quý nhân trong kinh thành tính tình có tốt hay không, tiểu công tử mềm mỏng như vậy..."

Hắn chưa nói xong, Liễu quân sư đã chạy đến bịt miệng, không cho hắn nói nữa.

Vệ Toản bị chọc giận, vội vàng trở về ngay trong đêm Thất Tịch.

Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Diên đi dạo với Bạch cô nương, lại còn ngâm phong lộng nguyệt, cùng ngắm hoa lê.

Lập tức dấm chua vỡ đê, nhấn chìm Vệ tiểu Hầu gia không danh không phận.

Vệ Toản lúc này khoanh tay bực dọc, trách mắng Bạch tướng quân một trận.

Hắn không nhìn thấy Thẩm Diên đang quan tâm hắn thế nào, y nở nụ cười càng lúc càng tươi, nhẹ nhàng nói: "Đúng là Bạch đại ca không phải."

"Lúc trước ở kinh thành, hôn sự tốt đẹp gì đều phải nghĩ đến tiểu Hầu gia đầu tiên, thế mà bây giờ huynh ấy lại bỏ qua tiểu Hầu gia, đáng lẽ phải hỏi tiểu Hầu gia trước rồi mới đến phiên ta chứ."

"Hỏi ta trước như vậy, không phải chọc giận Vệ tiểu Hầu gia rồi sao?"

Vệ Toản cười lạnh: "Ngươi bớt làm màu đi."

"Ta mất hứng chuyện gì, trong lòng ngươi biết rõ."

Thẩm Diên cúi đầu cười rộ lên, làm bộ thờ ơ nói: "Ta biết rõ cái gì, ngươi nói thử xem."

— Hắn cảm thấy có quá nhiều người thích Thẩm Diên.

Quá nhiều người ngưỡng mộ tiểu công tử.

Nhiều đến mức dường như ngay cả vị trí của hắn cũng bị chiếm đi.

Từ trước đến nay, hắn luôn tự phụ, nhưng không hiểu sao, bây giờ lại thấy mình rất tầm thường.

Vệ Toản tính tình kiêu ngạo, không nói nên lời, chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Diên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, hắn cúi đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười chờ đợi của y.

Trong lòng hắn biết, tiểu bệnh tử rất thích nhìn hắn ghen tuông, lấy sự ghen tuông của hắn làm niềm vui. Hắn càng không có mặt mũi, tiểu bệnh tử càng không biết sẽ vui thành bộ dạng gì.

Hắn thấy vậy càng không muốn nói.

Thẩm Diên lại nhẹ giọng gọi: "Kinh Hàn."

Sau đó khẽ cọ ngón tay vào lòng bàn tay hắn.

Hắn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, phiền não nói: "Thời chiến... ta thậm chí không dám chạm vào ngươi."

"Ta vừa trở về, đã thấy ngươi đi cùng với người khác."

Thẩm Diên nhịn cười nói: "Còn gì nữa không?"

Vệ Toản bực bội nói: "Tên họ Bạch kia không biết điều, nói ta là tình nhân ngoại thất."

Hắn chửi thề một câu.

Thẩm Diên nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Vệ Toản bỗng dưng lạnh lùng hỏi: "Không phải ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?"

Thẩm Diên cười nghiêng cười ngả trong xe, một lúc sau mới nói: "Làm gì có ai nghĩ vậy chứ, ngươi với bốn chữ này làm sao liên quan với nhau được."

Vệ Toản nghe vậy mới yên tâm, môi mấp máy, nhẹ nhàng siết chặt cổ tay y hỏi: "Mấy ngày nay... ngươi có nhớ ta không?"

Lần này thần sắc của hắn không hề khó chịu hay đùa giỡn, trái lại vô cùng nghiêm túc, mặt mày tuấn dật như thiêu đốt trong màn đêm.

Thẩm Diên mấp máy khoé môi, nhất thời không nói ra lời.

Vệ Toản nói: "Không phải do Bạch tướng quân đâu, chỉ là ta xa ngươi mấy ngày, trong lòng thấp thỏm không yên."

"Gấp gáp trở về cũng không phải vì tức giận."

"Ta nhớ ngươi."

Hắn nhớ lại đêm Thất Tịch năm ngoái, nghĩ đến thần sắc của Thẩm Diên dưới ngân hà xa xôi.

Trên đường trở về hắn suy nghĩ, lúc Thẩm Diên nhớ tới làn váy của cô nương cả thành này, trong khoảnh khắc nào đó, y có nhớ đến hắn giống như hắn nhớ y không.

Nghe hắn hỏi như vậy, Thẩm Diên dần dần đỏ mặt.

Môi y mấp máy, ngượng ngùng không thể nói ra miệng một chữ "Nhớ", chỉ cúi đầu mân mê chỉ thêu trên vạt áo hắn.

Cuối cùng, y thấp giọng nói: "Trước khi đi thành Tấn Dương...... không phải ngươi đã xin ta thưởng cho rồi sao."

......

Bên ngoài quan xá giăng đèn kết hoa, nhộn nhịp vô cùng, gánh hát trong thành cả ngày hát mấy vở kịch mà các cô nương yêu thích, biểu diễn mãi nghệ cũng luân phiên náo nhiệt, bên đường đèn đuốc sáng trưng, các cô nương váy áo muôn màu, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.

Đây là lẽ là ngày Thất Tịch sôi động nhất của thành Khang Ninh trong nhiều năm qua, nữ tử dạo khắp ngõ nhỏ phố phường, chạy từ đầu này sang đầu nọ, lại từ đầu khác cười khúc khích trở về.

Bên ngoài rực rỡ đèn hoa.

Người trong phòng, lại trầm bổng trôi nổi trong biển tình.

Thẩm  Duyên vẫn mặc xiêm y mùa hè lúc đưa váy khắp nơi, là cách ăn mặc của thế gia công tử khi gặp người ngoài, vạt áo thêu sóng tuyết ôn nhu, quy củ cẩn trọng, được người ôm chặt vào lòng, kỹ càng chăm sóc.

Hương thơm cao mỡ như có như không, hoà cùng mùi thuốc thoang thoảng trên người Thẩm Diên, tạo thành một mùi hương kiều diễm.

Ngón tay đã sớm dính mỡ thò vào vạt áo, lúc nhanh lúc chậm, gây ra sóng gió không ngừng.

Trong lúc hôn sâu, cổ tay xóc nảy, vang lên từng tiếng th ở dốc, tiểu công tử thích nhìn người khác ghen tuông miệng ngậm một sợi chỉ bạc, mặt mày khó nhịn cảnh xuân dạt dào.

Vệ Toản ngậm vành tai y, hỏi y nên gọi thế nào cho thân mật nhất.

Thẩm Diên không chịu nói.

Vạt áo càng thêm xóc nảy dữ dội, hắn từng tấc từng tấc lần theo nhược điểm của y khi dễ, Thẩm Diên đỏ mặt tía tai, vội nói: "Diên Diên."

Ngoại trừ trưởng bối, chưa từng có ai gọi y như vậy, tuổi tác dần lớn hơn, ngay cả Hầu phu nhân cũng hiếm khi gọi.

Vệ Toản lại vô pháp vô thiên, gọi từng tiếng một: "Diên Diên, Diên Diên."

Thẩm Diên mềm nhũn cả tai, toàn thân đều đỏ như tôm luộc, rõ ràng y phục chỉnh tề, lại bị hắn dùng một tay xốc đến mức không khép nổi đầu gối, vừa khuất nhục vừa trầm mê.

Ánh mắt y lạc đi, bất giác ôm chặt lấy hắn.

Đến khi thoáng phục hồi tinh thần lại, Thẩm Diên tự biết không thể chống đỡ nổi, mặt mày đỏ bừng muốn thoát khỏi hai đầu gối của hắn.

Lại bị hắn bắt trở về, mặt đối mặt vây khốn vào lòng, chân treo giữa không trung, từng chút từng chút lắc lư.

Quần áo đơn bạc chất đống bên hông, rơi trên mặt đất, cuối cùng lại bị chân trần giẫm lên, làm bẩn.

Ngoài cửa sổ y y a a hát nữ nhi ca, Thẩm Diên tràn ngập vẻ đ ộng tình bất cam trong đáy mắt, khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.

Hắn chợt hiểu ra một điều.

Hắn vốn không hề cao thượng.

Anh cũng thầm vui mừng khi Thẩm Diên ghen tị với mình, thưởng thức sự bất mãn của Thẩm Diên, chiếm cứ toàn bộ tâm trí và ánh mắt của y, cảm nhận một loại kh0ái cảm kỳ lạ.

Nếu không, tại sao hắn lại yêu thích sự không cam lòng của Thẩm Diên đến vậy chứ.

Hắn nâng Thẩm Diên lên, dường như cố ý tra tấn y, chậm rãi lấn sâu, khiến Thẩm Diên phải quấn chặt hắn hơn nữa, mới hài lòng ôm y tới bên giường.

Giữa nơi phủ đầy gấm vóc mềm mại, hắn giơ tay buông rèm xuống.

Ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài, để trong mắt Thẩm Diên chỉ còn lại khuôn mặt của hắn.

Hắn thì thào bên tai Thẩm Diên.

"Diên Diên, ngươi nhìn ta."

"Chỉ cho phép nhìn ta."

Cả thành trì giăng đèn kết hoa, váy áo diễm lệ.

Thẩm ca ca của hắn, ai cũng không được nhìn.

......

Đêm nay kéo dài thật lâu, mãi cho đến khi lễ hội bên ngoài kết thúc, Thẩm Diên mới mệt mỏi ngã người lên gấm vóc, nửa mê nửa tỉnh.

Vệ Toản dường như không hề hấn gì, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, sau đó còn pha một ấm trà nóng đặt trên bàn.

Ngồi ở bên giường, dỗ Thẩm Diên uống một ngụm.

Thẩm Diên ngay cả ngón tay cũng nhấc không nổi, vừa mở miệng, âm thanh đã trở nên khàn khàn.

Vệ Toản sờ vào trán y, thấy không nóng sốt, mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Thẩm Diên khàn giọng nói: "Chỗ nào cũng không thoải mái."

Chỗ nào cũng đau.

Thể lực của Vệ Toản giống như một con quái vật, cứ lăn qua lộn lại, không biết mệt mỏi là gì.

Nhưng thân thể y lại không rắn chắc được như vậy.

Vệ Toản cúi đầu mỉm cười, thấp giọng nói: "Ý ta là, ngươi có bị cảm không?"

Thẩm Diên uống trà, buồn bực nói: "Không có."

Vệ Toản hỏi: "Trên người đau ở đâu? Để ta xoa cho."

Thẩm Diên đáp: "Không cần."

Vệ Toản thật ra còn muốn hỏi thêm.

Nhưng Thẩm Diên không muốn trả lời nữa, sắc mặt đỏ bừng nằm trên giường, cuộn chăn hai ba vòng, lăn vào sát bên trong, đưa lưng về phía Vệ Toản, không thèm nhìn hắn.

Vệ Toản nhìn y như vậy, cảm thấy vô cùng đáng yêu, càng không thể nhịn được, liền nhào lên giường ôm chặt cuộn chăn vào lòng.

Ỷ vào việc Thẩm Diên nằm trong chăn không thể cử động, càn rỡ hôn môi hôn má y.

Lúc này Thẩm Diên mới nhận ra, thế nào là mua dây buộc mình.

Y nằm trong chăn, tay chân đều bị trói chặt, chỉ có thể đỏ bừng hai má, nghiêm mặt trừng hắn: "Ta muốn đi ngủ."

Vệ Toản nhất quyết không chịu buông tha cho y.

Hôn đi hôn lại nhiều lần.

Môi lưỡi triền miên, vùi đầu vào trong hõm cổ tràn ngập mùi thuốc, khóe miệng hắn lẳng lặng nhếch lên.

Trong lòng như nổi trống.

Tim đập dồn dập, kịch liệt khẩn trương.

Hắn không ngờ mình lại hạnh phúc đến như vậy.

Hắn gieo một con thỏ nhỏ mắt đỏ ở nơi đây.

Nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, Thẩm Diên đã hoá thành một cây hoa lê.

Rực rỡ sáng ngời, trăng trong mây, hoa trong lá.

Hắn giữ chặt y.

Không cho phép người khác chạm vào.