Đố Liệt Thành Tính

Chương 87




Thẩm Diên tỉnh ngủ lúc nửa đêm.

Y cưỡi ngựa cả ngày, lại làm loạn với Vệ Toản một lúc lâu, tiêu hao rất nhiều sức lực, mơ mơ màng màng đói bụng, nhưng thức ăn đã nguội lạnh từ lâu.

Vốn không muốn làm phiền Tri Tuyết Chiếu Sương, nào ngờ hai tiểu cô nương vẫn chưa ngủ, lúc hâm nóng đồ ăn bưng lên, trong phòng tổng cộng có bốn người.

Bọn họ nhìn nhau như một vòng lặp.

Tri Tuyết nhìn Chiếu Sương, trong lòng không khỏi bồn chồn, sợ Chiếu Sương rút kiếm chém tiểu Hầu gia.

Chiếu Sương nhìn Vệ Toản, ấn bội kiếm bên hông, không nói một tiếng nào.

Vệ Toản nhìn Thẩm Diên.

Thẩm Diên cúi đầu, lại nhìn lén Tri Tuyết - - y luôn cảm thấy tiểu nha đầu này đang nói thầm gì đó sau lưng mình.

Tri Tuyết là người lo sợ nhất trong căn phòng này, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Chiếu Sương để đọc biểu cảm.

Vệ Toản chậm rãi dùng chân chạm vào chân công tử.

Lông mày Chiếu Sương giật giật.

Vệ Toản đến gần, múc một muỗng cháo bằng thìa sứ, công khai dỗ công tử ăn.

Lông mày Chiếu Sương càng giật mạnh.

Lúc ăn, Vệ Toản gần như ôm cả người công tử vào lòng.

Tri Tuyết rõ ràng nghe thấy âm thanh kiếm rời khỏi vỏ.

Cúi đầu nhìn, quả nhiên Chiếu Sương đã rút ra một đoạn kiếm nhỏ như tuyết, Tri Tuyết cuống quít ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm từ phía sau Chiếu Sương.

Cẩn thận đóng lại cho nàng.

Chiếu Sương:...

Tri Tuyết điên cuồng chớp mắt.

Lúc này Chiếu Sương mới quay đầu đi, chịu đựng nhìn hai người kia ăn cơm, thiếu điều dính chặt lấy nhau.

Thẩm Diên cúi đầu nhìn ánh mắt của hai tiểu cô nương, sao có thể không biết chuyện của mình đã bị phát hiện, y rũ mắt nói: "Tri Tuyết, Chiếu Sương, các ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

Tri Tuyết nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Chiếu Sương nhàn nhạt đáp một tiếng "Vâng".

Thẩm Diên vô thức khép vạt áo lại.

Sợ dấu vết của mình lộ ra trước mặt Chiếu Sương.

- Y đặc biệt không dám đối mặt với Chiếu Sương.

Tri Tuyết còn đỡ, nàng vốn thông minh, cho dù không nói ra, nhưng cái gì cũng biết, dù y có muốn che giấu cũng không được.

Nhưng Chiếu Sương thì khác, từ trước đến nay, nàng giống như muội muội của y, y thường hay phàn nàn với Chiếu Sương về sự không cam lòng của mình, nói tại sao Vệ Toản sinh ra cái gì cũng có, nói gặp Vệ Toản là cảm thấy khó chịu.

Nói ước gì có thể tránh xa Vệ Toản, để khỏi phải phiền lòng.

Kết quả vừa ra khỏi kinh thành, y đã đi chơi với Vệ Toản.

Còn chạm vào d*c vọng của Vệ Toản.

Lần trước dùng chân giẫm lên, chỉ cảm thấy có chút hả hê.

Lần này ân ái vuốt v3 như vậy, giống như tự tát vào mặt mình, lúc này mặt mày nóng bừng.

Chợt nghe Chiếu Sương ngoài cửa nghiêm nghị nói: "Công tử."

Giống như bị người ta nắm thóp, y lập tức bừng tỉnh.

Chiếu Sương nói: "Ta ở phòng bên cạnh."

Thẩm Diên: "... Ờ."

Vệ Toản nghiêng người về phía y, cười muốn tắt thở.

Nhìn hắn như thế, Thẩm Diên vô cùng tức giận, y biết những hành động trên bàn cơm đều là cố ý, có đôi khi, Vệ Toản cực kỳ ấu trĩ, bởi vì ghen tuông, nên hắn nhất quyết phải để Chiếu Sương tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ thân mật.

Chiếu Sương nổi giận, hắn liền đắc ý, ném đi chụp lại quả cầu thỏ, chụp rồi lại ném, còn hôn lên quả cầu thỏ một cái "chụt".

Đáng giận nhất chính là bản thân y.

- Sao lại không bảo Chiếu Sương đâm hắn mấy lỗ chứ.

Thẩm Diên tức giận không nói nên lời, y mặc kệ hắn, tự mình tìm một cái bàn, trải bút mực ra, bắt đầu viết thư.

Đầu tiên là thư của dì.

Một lát sau, y tìm thêm mấy tờ giấy, ghi lại vài chuyện trên đường đi.

Vệ Toản không còn hứng thú nghịch quả cầu thỏ nữa, hắn đứng dậy, quang minh chính đại đọc thư Thẩm Diên viết cho Hầu phu nhân.

Chữ không nhiều lắm nhưng chân thành tha thiết, Trạng Nguyên lang viết thư báo bình an cảm động hơn người khác rất nhiều.

Hắn nói với Thẩm Diên: "Ngươi viết thêm một câu, nói ta cũng nhớ nhà."

Thẩm Diên: "......"

Y ném cho hắn một cây bút, bực bội nói: "Tự mình viết đi."

Vệ Toản lười biếng viết vài dòng, lại đính kèm một câu chuyện cười mà hắn nhìn thấy trên đường.

Sau đó đặt sang một bên hong khô.

Lúc này, hắn tìm mọi cách để bớt buồn chán, cúi đầu nhìn Thẩm Diên viết gì đó, hình như là tình trạng đường xá dọc đường với tình hình dịch quán.

Dường như còn trống mấy chỗ chưa viết, có liên quan đến việc cần tu sửa gì, mua thêm ngựa ở đâu, hẳn là dự định trên đường sẽ ghi chép chi tiết.

Truyền báo quân tình, dịch quán là mấu chốt, dịch quán trên đường từ kinh thành đến thành Khang Ninh, chính là huyết mạch cho các báo cáo khẩn cấp biên cương.

Vệ Toản thấy vậy, cúi đầu nhìn một lúc, thấy hắn nắn nón từng nét, liền hỏi: "Ngươi định trình lên Thánh thượng?"

Thẩm Diên nói: "Ta còn chưa nghĩ tới, chỉ ghi lại thật kỹ, cho dù không trình lên thánh thượng, sau này cũng cần dùng."

Vệ Toản gật đầu nói: "Ngươi suy nghĩ tỉ mỉ hơn ta rất nhiều."

Thẩm Diên hờ hững liếc hắn: "Mấy thứ này thì có gì to tát, chỉ là vất vả một chút mà thôi, trăm việc cũng không sánh nổi với quân công của tiểu Hầu gia."

"Nếu tiểu Hầu gia muốn làm, lúc nào cũng có thể làm, ta còn phải cảm ơn tiểu Hầu gia đã để lại cho ta chút cơm ăn."

Vệ Toản không khỏi bật cười: "Sao ngươi vẫn chanh chua như vậy?"

Thẩm Diên đá nhẹ hắn một cước, nói: "Ngươi nói xem."

Một cước này, Vệ Toản không cảm thấy đau, thay vào đó, y lại ôm lấy vết thương của mình, hít một hơi lạnh.

Thẩm Diên trầm mặc một hồi, mới nói: "Ta không thể trở thành người như ngươi, lại không nỡ từ bỏ nghiệp binh gia, biết phải làm sao?"

"Trước kia ta cảm thấy, ta muốn làm tướng quân là vì cha ta."

"Nhưng đến khi thật sự buông tay, ta lại cảm thấy, cho dù không sánh bằng ngươi, một thiếu niên anh hùng."

"Thì bản thân ta cũng muốn tự tay bảo vệ quốc thái dân an."

"Còn ngươi...... Cứ như vậy đi."

Y b ắn ra một mũi tên, liền tiến về phía trước không chút do dự.

Về phần chua xót không cam lòng, y tự nhai nuốt xuống.

Cho dù ghen tị với hắn, y cũng phải ghen tị một cách thẳng thắn.

Vệ Toản hỏi: "Ta thì sao?"

Thẩm Diên không nói.

Vệ Toản có chút phức tạp nhìn y, nghịch nghịch mái tóc y. Một lúc sau, hắn khẽ lẩm bẩm.

"Kỳ thật ta cũng...... không phải anh hùng gì đâu."

Thẩm Diên nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, nói: "Ngứa."

Vệ Toản buông tay, khẽ cười.

Hắn cúi đầu hôn lên trán y.

......

Đi theo xa giá của Minh Du công chúa, không thể so với đơn thân độc mã xuất hành, hành trình đến thành Khang Ninh vô cùng lâu lắc, sau một quãng đường vất vả như vậy, đoàn người dần lộ vẻ mệt mỏi.

Không có sự kiện lớn nào trên đường đi, chỉ là khi đoàn người của Minh Du công chúa đến thành Khang Ninh, họ không thể đi thẳng vào thành, vì một số vấn đề cần phải trao đổi, do đó Vệ Toản phải dẫn Thẩm Diên và một nhóm người đến thành Khang Ninh trước.

Theo lệ, quan viên thành Khang Ninh chỉ cần ở trong thành đón tiếp.

Không ngờ vị tướng đứng đầu thành Khang Ninh - Bạch Chấn Đạc, lại là một nam nhi anh dũng phóng khoáng, đã ra khỏi thành hơn mười dặm để nghênh đón, nhìn thấy đoàn người của Vệ Toản từ xa, hắn chắp tay cười, cao giọng gọi: "Vệ đại nhân, Thẩm đại nhân."

Võ tướng khi nhìn thấy hậu duệ của Tĩnh An Hầu ít nhiều đều sẽ kích động, vị Bạch Chấn Đạc cũng không ngoại lệ, hắn phấn khích đến mức không biết đặt tay vào đâu, lúc thì sờ tay áo, lúc thì sờ bàn tay của mình.

Thẩm Diên theo sau Vệ Toản đáp lễ.

Bạch Chấn Đạc tuy là võ nhân, nhưng dọc đường luôn mồm nói chuyện với Vệ Toản: "Nghe nói hai vị từ kinh thành đến? Trong kinh khí hậu thế nào?"

"Đi đường vất vả lắm không? Có chỗ nào khó chịu không? Dịch quán gần đây vắng vẻ, ủy khuất cho các người rồi."

Thẩm Diên cảm thấy người này tuy rằng phóng khoáng, nhưng chỉ lấy lòng Vệ Toản, đối với những người khác lại lạnh nhạt.

Dọc đường có rất nhiều quan viên như vậy, nhìn thấy Vệ Toản sẽ rất nhiệt tình. Thẩm Diên chỉ coi mình như một cấp dưới làm nền, chậm rãi bước đi bên cạnh Vệ Toản.

Đột nhiên y hắt hơi một cái.

Vệ Toản liền hỏi: "Bị cảm lạnh à?"

Thấy Vệ Toản và Bạch Chấn Đạc đều nhìn mình, Thẩm Diên lắc đầu nói: "Có thể là do dị ứng cái gì đó."

Vệ Toản thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Chấn Đạc nói như pháo nổ liên hồi: "Năm ngoái ta từng đến kinh thành, vốn cũng muốn ghé quý phủ bái kiến, chỉ là nghe nói lệnh tôn không ở trong phủ, nên không có đi."

"Nghe nói các người tới, đã dọn sạch phủ đệ, nhưng đã lâu không có người ở, tương đối vắng vẻ, nếu các người đồng ý, đến ở tạm thời cũng được."

Vệ Toản thường ngày được tâng bốc quen rồi, thấy quan viên nhiệt tình như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta tới đây làm việc, không cần phô trương."

Bạch Chấn Đạc không hề cảm thấy mất mặt khi bị từ chối, luôn miệng nói: "Được, được."

Hắn luyên huyên một hồi, chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi ngay: "Nghe nói Thẩm đại nhân bình thường thân thể không tốt, có cần gì không?"

Thẩm Diên rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Đã mang theo mọi thứ."

Bạch Chấn Đạc lại vặn ống tay áo của mình, nói hai tiếng: "Được, được."

Thẩm Diên kỳ thật rất khó nói rõ cảm xúc của mình đối với thành Khang Ninh, khi còn trẻ, từng có một quãng thời gian rất dài, y không muốn nghe về tòa thành này.

Người ta nói cha mẹ y là anh hùng, nhưng đối với y mà nói, tòa thành này giống như một con quái vật, nuốt chửng cha mẹ y, đồng thời cũng nuốt chửng mọi niềm kiêu hãnh và kỳ vọng của y khi còn trẻ.

Chỉ là về sau, khi đọc hết binh thư của cha mẹ, y lại nhịn không được thu thập rất nhiều sách viết về toà thành này để đọc.

Y tưởng tượng cha mẹ đã chiến đấu như thế nào khi trấn thành, tưởng tượng cuộc sống trong thành của cha mẹ, như thể y đã thực sự trải qua quãng thời gian đó.

Đọc lâu, từng viên gạch hòn đá, từng cọng cây ngọn cỏ trong thành, dường như y đều đã thấy qua.

Những phong tục tập quán mà Bạch Chấn Đạc giới thiệu với Vệ Toản, y tựa hồ cũng từng nghe qua.

Cứ như vậy, y cảm thấy gần hơn với cha mẹ.

Nhưng nhìn quanh, mọi thứ lại xa lạ.

Đoàn người bọn họ ăn mặc nhẹ nhàng, không cần người dọn đường, vào thành thì xuống ngựa.

Bên trong thành có rất nhiều người ở ven đường, nhìn thấy bọn họ, liền dừng việc đứng nhìn.

Bạch Chấn Đạc cười nói: "Dân chúng trong thành hiếm khi gặp được quan lớn trong kinh, bọn họ đến để tỏ lòng thành kính, mong hai vị đừng trách."

Thẩm Diên ít nhiều đã quen, danh tiếng Trạng Nguyên của y có thể không truyền ra ngoài kinh, nhưng thiếu niên tướng quân Vệ Toản, đi đến đâu cũng có người nhìn.

Vài ngày trước, đi ngang qua dịch quán, có mấy cô nương còn đặc biệt đến xem phong thái của Vệ Toản.

Nhưng mà mọi người ở thành Khang Ninh cũng như thế, khiến y có chút không vui, vô thức trêu chọc Vệ Toản: "Tiểu Hầu gia quả nhiên đi đến đâu cũng được người ta yêu thích."

Bạch Chấn Đạc dừng lại, không khỏi liếc mắt nhìn y, hỏi ngay: "Vệ đại nhân dọc đường rất được người ta yêu thích sao?"

Thẩm Diên không rõ đang ghen tị hay trêu chọc, không mặn không nhạt nói: "Dịch quán còn đỡ, nếu đến dịch trấn lớn hơn, rất đông người trèo tường nhìn hắn."

"Trên đường đi, Vệ đại nhân không biết đã nhặt được bao nhiêu cái khăn tay, đáng thương cho Ngân Điện, bị mùi hương phấn kích ứng đến mức hắt hơi liên tục."

Bạch Chấn Đạc thấy y xéo sắc như vậy, theo bản năng lo lắng nhìn Vệ Toản.

Vệ Toản cười cười trả lời: "Là Ngân Điện hắt hơi hay ngươi hắt hơi?"

"Người ta chỉ ném chơi thôi mà, ta có nhặt cái nào đâu."

Thẩm Diên khẽ hừ một tiếng.

Bạch Chấn Đạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Toản lại có chút đăm chiêu, nhẹ nhàng nhìn Thẩm Diên.

Cứ như vậy, đi thêm mấy bước, có một ông lão ven đường đột nhiên kinh hãi khi nhìn thấy đoàn người bọn họ dắt ngựa đi qua, cái sọt trên tay "Bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Trái cây rơi ra, lăn tới bên chân Thẩm Diên, Thẩm Diên liền vội vàng khom người nhặt lên, y tiến lên hai bước, đang định bỏ trái cây vào trong sọt.

Lại thấy ông lão không hề quan tâm đ ến trái cây, chỉ gắt gao nắm chặt cổ tay y.

Râu tóc điểm bạc, ánh mắt mờ đục, âm thanh khàn khàn, ông thì thào nói: "Ngọc tướng quân... ngài đã trở về rồi sao?"

Đường phố bỗng yên tĩnh.

Bạch Chấn Đạc vừa rồi vẫn còn thao thao bất tuyệt, cũng lập tức im lặng.

Thẩm Diên giật mình.

Vội nhìn xung quanh, mới phát hiện ra.

Ánh mắt của nhiều người.

Vẫn luôn lẳng lặng chăm chú nhìn y.