Đố Liệt Thành Tính

Chương 77




Thẩm Diên nói được làm được, trong hai bữa trưa và tối, bữa ăn của Vệ Toản được thay thế bằng một bữa tiệc toàn hươu, y còn tự mình đi giám sát nhà bếp, thêm rất nhiều dược liệu, đến mức chén canh huyết hươu không còn mùi vị ban đầu nữa. Vệ Toản nhíu mày một lúc lâu trước khi ăn, hỏi y: "Đây là thứ gì vậy?"

Thẩm Diên húp một miếng cháo, thản nhiên nói: "Dược thiện ích khí bổ huyết, ngươi nên ăn nhiều một chút."

Vệ Toản liền ăn hết.

Thẩm Diên dùng nắp chén trà gạt bọt, nhấp một ngụm trà, đáy mắt hiện lên ý cười.

Tri Tuyết thấy vậy hết hồn hết vía, kéo Chiếu Sương đi thì thầm to nhỏ.

Đến chạng vạng tối, nàng vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, kiếm cớ nhờ Lâm đại phu sắc thuốc, sau đó đi loanh quanh bên ngoài phòng Thẩm Diên.

Kết quả bị Thẩm Diên bắt được, y ở trong phòng cất tiếng: "Vào đi, đứng trước cửa làm cái quỷ gì vậy?"

Tri Tuyết bưng một chén thuốc đi vào, đảo mắt một vòng, thấy Thẩm Diên ở trong phòng một mình, liền hỏi: "Sao chỉ có một mình công tử?"

Thẩm Diên nói: "Ta bảo bọn họ ra ngoài hết rồi."

Tri Tuyết như có điều suy nghĩ "À" một tiếng.

Lại cẩn thận hỏi: "Vậy tiểu Hầu gia đâu? Ngài ấy cũng ra ngoài sao?"

Thẩm Diên nói: "Hắn mệt mỏi, đi ngủ trước rồi."

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tri Tuyết luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, lại không thể nói rõ ra được, nàng đặt chén thuốc lên bàn, rồi nói: "Cái này, Lâm đại phu nói, dùng để thanh nhiệt giảm nóng."

Thẩm Diên nhíu mày.

Tri Tuyết nhỏ giọng nói: "Không phải ta muốn đem vào, là Lâm đại phu đưa tới, nói sợ tiểu Hầu gia bồi bổ quá mức."

Thẩm Diên cười cười, ôn hoà nói: "Ta hiểu rồi, nếu hắn tỉnh, ta sẽ cho hắn uống."

Tri Tuyết cảm thấy bất an, còn nói: "Công tử, người không có chuyện gì chứ?"

Thẩm Diên có chút buồn cười nói: "Ta có thể có chuyện gì chứ, ra ngoài đi."

Tri Tuyết lúc này dùng dằng bước ra ngoài, cửa vừa đóng lại, lại chợt mở ra, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn y.

Thẩm Diên cười nói: "Mau đóng cửa lại."

Tri Tuyết "Ờ" một tiếng rồi đóng cửa lại.

Sau khi Tri Tuyết rời đi, Thẩm Diên chậm rãi khóa cửa lại, thong thả bước đến bên giường, đưa tay vén từng lớp màn lên, liền nghe thấy tiếng hít thở.

Cổ tay Vệ Toản bị quấn vài vòng bằng dây thừng, buộc lên đ ỉnh đầu, mắt và miệng bị bịt kín bằng đai lưng gấm.

Trong dây thừng lót một tấm vải nhỏ, cũng không đến mức làm hắn trầy xướt, chỉ là y sợ một sợi dây thừng không trói được người, cho nên buộc thêm xiềng xích.

Thẩm Diên cúi người xuống, chậm rãi kiểm tra vết thương trên người hắn.

Cơ bắp dưới lớp áo mỏng khẽ phập phồng, túa ra một tầng mồ hôi mỏng, thấm đẫm nửa phần trung y, mơ hồ lộ ra làn da khỏe mạnh, khuôn mặt Vệ Toản ửng đỏ, có chút dày vò.

Thẩm Diên cẩn thận kiểm tra, thấy vết thương trên tay đã gần khỏi hẳn, vết thương trên người cũng không vỡ ra.

Thấy hắn chịu đựng thành thật như vậy.

Lúc này y mới hài lòng, cởi bỏ đai gấm che mắt chặn môi, bắt gặp một đôi mắt bị d*c vọng tra tấn đã lâu.

Thẩm Diên nhếch khóe môi nói: "Tỉnh rồi sao?"

"Tỉnh lâu rồi."

Vệ Toản khàn giọng nói:

"Ta còn tưởng ngươi muốn luộc chết ta."

Thẩm Diên ánh mắt nhẹ nhàng, thản nhiên nói: "Ngươi mạnh hơn ta lúc đó rất nhiều."

Vệ Toản nói: "Nếu ngươi không ở trong phòng, chưa chắc ta đã có sức lực lớn lao như vậy."

Là bởi vì Thẩm Diên chỉ cách hắn một tấm màn che, y ở bên ngoài chậm rãi đọc sách, thỉnh thoảng sẽ tới gần quan sát, mới làm cho hắn suy nghĩ lung tung.

Mấy ngày nay hắn cùng Thẩm Diên vô cùng thân mật, cho nên lúc này càng gần càng tra tấn, càng nghĩ càng dày vò.

Thẩm Diên không đáp lại lời nói hạ lưu của hắn, y hỏi hắn: "Ngươi tỉnh bao lâu rồi?"

Vệ Toản đáp: "Một hai canh giờ gì đó."

Vừa tỉnh lại, hắn liền biết Thẩm Diên đang giày vò hắn, trên đời này không có người nào thù dai qua tiểu bệnh tử.

Hắn chỉ khinh bạc y một chút thôi, y cũng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.

Thẩm Diên vươn tay chạm vào vai Vệ Toản, cả người hắn liền căng cứng, ánh mắt dán chặt vào y, dường như khao khát điều gì.

Thẩm Diên nhìn kỹ vết thương trên vai hắn, thấy không bị thương, liền nhếch môi: "Ngươi cũng có ngày này."

Lúc này mới cảm thấy hả giận.

Thấy hắn thật sự khó chịu, y bưng chén thuốc lên, dùng muỗng sứ khuấy: "Há miệng."

Vệ Toản nheo mắt nói: "Ngươi đút ta uống à?"

Thẩm Diên nhíu mày: "Nếu không thì sao?"

Vệ Toản khàn giọng nói: "Ngươi cởi dây thừng ra, ta tự uống."

Thẩm Diên liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?"

Với thú tính không thể kìm nén của Vệ Toản, chỉ cần vừa thả hắn ra, chuyện sau đó khó mà kiểm soát được.

Vệ Toản lập tức trầm giọng cười: "Thẩm Diên, ngươi hiểu biết ghê."

Thẩm Diên lúc đầu không biết, nhưng Vệ Toản cứ quấn quýt như vậy, y cũng phần nào hiểu được thủ đoạn trêu chọc thân mật của hắn.

Y cúi đầu nhấp một ngụm thuốc thanh nhiệt giải độc nếm thử, vị thuốc đọng trên đầu lưỡi.

Cũng không đắng lắm, thậm chí còn có một chút hậu ngọt.

Không biết vì sao, y không đưa cho Vệ Toản, mà tự mình chậm rãi uống hai ngụm, cúi đầu thuận miệng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta trói ngươi rồi, tối nay đừng mong có chuyện cởi trói cho ngươi."

Vệ Toản nhìn chằm chằm môi lưỡi của y, sau đó khẽ cười nói: "Độc phu."

Thẩm Diên không hề khó chịu, y nhấp thêm hai ngụm thuốc, đặt bát xuống, trịch thượng nhìn Vệ Toản.

Khuôn mặt vốn ngạo mạn của Vệ Toản thấm đẫm vài phần tham lam, thân hình rắn chắc mạnh mẽ giờ đây đang phập phồng theo nhịp thở, không còn phong thái tùy hứng thường ngày.

Từ góc độ này mà đánh giá, hắn cũng chỉ là một phàm nhân bị d*c vọng vây khốn mà thôi.

Không phải thiếu niên tướng quân dũng mãnh vô song gì, cũng không phải tiểu Hầu gia ngang tàng bất chấp kia.

Chẳng qua chỉ là một phàm phu giống y mà thôi.

Ý nghĩ này khiến y thoải mái hẳn lên.

Y đột nhiên thay đổi chủ ý, một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng xuống giường, thổi tắt nến, chỉ chừa lại một cây.

Vệ Toản mỉm cười hỏi hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

Muốn nhiều hơn nữa.

Muốn nhìn đối phương thần mê ý loạn, không ngừng khao khát, sa vào trầm mê trần tục.

Thẩm Diên buông màn giường, chần chờ một lát, nhẹ nhàng c ởi thắt lưng của mình.

Lộ ra một nửa xương quai xanh, còn có vết đỏ nhàn nhạt lưu lại hôm qua.

Thẩm Diên tiện tay dùng trâm vấn tóc, y vừa tắm xong, tóc hơi ẩm ướt.

Hơi thở của Vệ Toản trở nên nóng bỏng.

Như thể bị bản năng thôi thúc, y thì thầm: "Vệ Toản, ngươi có muốn ta giúp ngươi không?"

Vệ Toản thì thào dụ hoặc: "Ngươi giúp ta thế nào?"

Thẩm Diên ngồi ở cuối giường, rũ mắt xuống, chậm rãi cởi xiêm y của mình.

Y khi thì thần phục trước sự rung động của mình, khi lại bất lực trong việc chống cự sự méo mó của bản thân.

Y muốn ôm hắn, hôn hắn.

Cũng muốn tra tấn hắn, hạ thấp hắn, nhục mạ hắn.

Muốn kéo hắn xuống thần đàn.

Sau đó......

Có lẽ một ngày nào đó, y sẽ hoàn toàn chấp nhận bản thân mình.

Y chăm chú nhìn Vệ Toản trong đêm, như thể đang nhìn thứ mà y ngưỡng mộ khao khát, yết hầu giật giật.

Chậm rãi nhấc chân đạp xuống.

......

Một đêm dài đằng đẵng lại hoang đường.

Cuối cùng khi xác nhận Vệ Toản không có khả năng phản kích, Thẩm Diên mới rót cho Vệ Toản ba chén thuốc thanh nhiệt, cởi trói cho hắn.

Sau đó y mệt mỏi ngã đầu thiếp đi.

Vệ Toản vốn định trả thù, nhìn y cả buổi, dở khóc dở cười.

Rốt cuộc, hắn đắp chăn bông, dọn dẹp đống bừa bộn trên giường, ôm Thẩm Diên trong lòng ngủ thoải mái cả đêm.

Ngày hôm sau khi Thẩm Diên tỉnh lại đã là giữa trưa, trong phòng không thấy người, liền rửa mặt ăn cơm.

Đến lúc đẩy cửa sổ ra chuẩn bị đọc sách, mới phát hiện hai con thỏ bị hỏng hôm trước đã quay trở về, nhưng mà dáng vẻ đã thay đổi, mặt đối mặt, giống như là đang hôn môi.

Thẩm Diên ngẩn ra.

Vệ Toản đang phơi nắng dưới cửa sổ, cười hỏi: "Đẹp không?"

Thẩm Diên nhìn Vệ Toản, không hiểu sao cả hai đều ngượng ngùng.

Mà Thẩm Diên ngoại trừ ngượng ngùng, còn chột dạ, hồi lâu mới nói: "Đẹp."

Vệ Toản chăm chú nhìn y hồi lâu, nắm quyền che miệng ho khan một tiếng, hiếm thấy nói: "Ngươi... đọc sách đi."

Thẩm Diên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Y ngồi bên bàn, hôm nay nắng gắt, thỏ tuyết phơi nắng đến mức gầy đi, Vệ Toản vội nhặt tuyết lên vỗ về sửa chữa.

Thẩm Diên không thể tập trung đọc sách, cứ nhìn chằm chằm động tác của Vệ Toản.

Đến khi Vệ Toản nhìn sang, y vội cúi đầu nhìn sách.

Vệ Toản đắp thỏ xong, quả nhiên không thể ngồi yên, cất tiếng hỏi y: "Đọc sách gì vậy?"

Thẩm Diên đáp: "Giúp dì xem sổ sách, cuối năm nhiều việc, điền trang tới lúc thu hoạch, nhân sự đông đảo, đồ dùng mua trong dịp tết cũng phải nhập vào sổ sách."

"Ta thấy dì bận rộn, cho nên san sẻ một chút."

Vệ Toản hỏi: "Không phải ngươi còn phải chuẩn bị thi Hội sao?"

Thẩm Diên thấp giọng nói: "Vẫn còn thời gian mà."

"Hầu phủ lớn như vậy, ta không thể để dì bận rộn một mình, ngươi tưởng ai cũng như ngươi, nhàn nhã nghịch tuyết."

Không biết tại sao, Vệ Toản rất thích nghe Thẩm Diên nói về những chuyện vặt vãnh trong nhà.

Từng câu từng lời, cảm giác rất ấm áp.

Một lúc sau, Vệ Toản nói với y: "Năm sau chúng ta đi xem hoa đăng nhé?"

Thẩm Diên nói: "Không phải ngươi còn phải giả bộ mất tích sao?"

Vệ Toản đáp: "Ta đã hỏi Lâm đại phu rồi, nếu chỉ một ngày, lão sẽ châm cứu thay đổi khuôn mặt cho ta, còn nếu không được, ta đeo mặt nạ ra ngoài cũng được."

"Hai ta chưa từng ra ngoài cùng nhau."

Thẩm Diên cúi đầu lật sách nói: "Chưa từng đi cùng hồi nào, không phải đến Quốc Tử Giám đều chung một đường hay sao?"

Vệ Toản hừ nhẹ nói: "Cái đó mà gọi là cùng nhau gì chứ?"

Thẩm Diên nói: "Được rồi, đi thì đi."

Chính y cũng không biết, khóe môi đã hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Vệ Toản hỏi y: "Có muốn ta xem sổ sách giúp ngươi không?"

Thẩm Diên đáp: "Không cần, ta làm cho nhanh."

Vệ Toản "Ờ" một tiếng rồi nói: "Vậy ngươi ngẩng đầu lên xem."

Thẩm Diên vừa ngẩng đầu, phát hiện Vệ Toản đã làm một chiếc ô giấy nhỏ bằng bàn tay, c ắm vào đôi thỏ đang hôn môi.

Chiếc ô giấy được cắm hơi lệch, từ bên ngoài chỉ nhìn vào chỉ thấy ô, nhưng từ trong phòng Thẩm Diên nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy đôi thỏ đang hôn môi dưới ô.

Thẩm Diên không khỏi mỉm cười.

Đứng dậy nhìn một chút, vươn tay ra, không nỡ chạm vào thỏ tuyết, nên sờ sờ ô giấy nhỏ.

- vậy mà còn có thể hoạt động, mặt ô cũng rất tinh xảo.

Niềm yêu thích trong mắt y như muốn tràn ra.

Y ngượng ngùng không thể trực tiếp khen Vệ Toản, chỉ nhỏ giọng nói: "Ngươi học ở đâu vậy, sau này nếu không đánh nữa, ngươi có thể làm một nghệ nhân."

Nói xong, môi lạnh ngắt.

Bị một con thỏ tuyết hun vào.

Vệ Toản ôm một con thỏ béo đến mức không thể đặt vừa lên bệ cửa sổ, nhìn y cười: "Ra ngoài chơi tuyết không?"

"Bọn họ đều không có trong viện, ta lén lút dẫn ngươi đi chơi."