Đố Liệt Thành Tính

Chương 72




Lau người cho Vệ Toản cũng không mất quá nhiều thời gian, không phải vì động tác của Thẩm Diên nhanh nhẹn, mà vì Vệ Toản thực sự không có bao nhiêu mảng da lành lặn để lau, quá nhiều vết thương băng bó, chỉ còn vài chỗ lau được.

Sau khi lau người xong, Thẩm Diên kê chậu than xông mồ hôi, một lát sau, thùng nước được mang ra ngoài, tất cả chăn đệm cũng đều thay mới. Xong xuôi mọi chuyện, Thẩm Diên không còn sức lực ra ngoài ngay, y rót một chén trà, rồi cởi khăn trong miệng hắn.

Phảng phất vài phần mập mờ vô cớ.

Vệ Toản lúc này không dám nói gì nữa, chỉ trò chuyện nghiêm túc: "Lâm đại phu sao rồi?"

Thẩm Diên nói: "Còn hôn mê, nhưng Tri Tuyết nói, sắp tỉnh rồi."

Vệ Toản lại hỏi: "Bên ngoài Hầu phủ thế nào rồi?"

Thẩm Diên nói: "Hai ngày nay ta quan sát, vẫn có người nhìn chằm chằm vào."

Vệ Toản nghe vậy nhíu mày, liền hô: "Tùy Phong."

Tùy Phong đang bị giáo huấn ở bên ngoài, lúc này bước vào phòng một cách thận trọng.

Vệ Toản nói: "Ngươi đi đưa thư đến phủ nha Kim Tước Vệ, nói với hắn rằng ta chưa chết, nhờ Lương thị vệ dẫn người tới tra xét đình viện, kẻo có người muốn giậu đổ bìm leo."

Thẩm Diên giật mình, nhìn tiểu Hầu gia cả người quấn băng gạc, suy yếu vô lực, lại lười biếng nói: "Ta mặc dù không muốn An vương biết ta còn sống, nhưng cũng không định để hắn khi dễ Hầu phủ."

"Đến khi Kim Tước Vệ tới phủ điều tra, thế nào cũng sẽ phát hiện ra ta, ngươi cứ giao ra mật thư ta viết, nói thần mời thánh thượng xem một vở kịch hay. Tĩnh An Hầu vừa đi, Vệ Toản vừa chết, để xem ai nhảy cao nhất, ai nhảy đặc sắc nhất."

Tùy Phong chắp tay đáp "vâng".

Không biết tại sao, Thẩm Diên bỗng nhiên bình tâm lại.

Sau khi Tùy Phong lui ra, bên ngoài cũng dần dần yên tĩnh, Thẩm Diên ngồi uống một chén trà, hồi lâu mới nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta tới thăm ngươi."

Vệ Toản lại nói: "Chờ một chút."

"Ngươi đỡ ta ngồi dậy, hiếm khi ta có chút sức lực, vừa lúc có chuyện muốn nói với ngươi."

Thẩm Diên liền đỡ người dậy.

Vệ Toản cười hỏi: "Ngươi không muốn hỏi vì sao An vương lại truy sát Lâm đại phu sao?"

Thẩm Diên nói: "Ngươi hỏi ra rồi à?"

Vệ Toản gật đầu, lần đầu tiên không thừa nước đục thả câu, hỏi y: "Ngươi đã thấy dung mạo của Lâm đại phu chưa?"

Thẩm Diên ngẩn ra, không biết dung mạo thế nào.

Y ra ra vào vào, bận đến tối tăm mặt mày, không có thời gian để ý đến Lâm đại phu, bây giờ Vệ Toản nhắc tới, mới nhớ ra Lâm đại phu có râu dài.

Vệ Toản liền cười nói: "Ngươi kêu Tri Tuyết cạo râu cho lão, dung mạo lão không khác gì một người ở độ tuổi hai mươi, không giống huynh đệ của lão đâu."

"Không phải là lão bảo dưỡng tốt."

"Mà Diệp đại phu không chỉ chữa bệnh cứu người, còn có khả năng thay đổi diện mạo."

Thẩm Diên vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi.

Vệ Toản thấy Thẩm Diên biến sắc, nhớ lại lúc hắn vừa nghe Lâm đại phu có bản lĩnh này, cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hắn chậm rãi nói: "Ta trước đây chưa từng thấy qua loại năng lực này, nghe nói dịch dung, cảm thấy chỉ là lời đồn nhảm nhí, nhưng trên đời này thật sự có người làm được chuyện đó, sự tình càng thêm thú vị."

Vệ Toản bị dồn vào đường cùng, lúc xách theo Lâm Quế Chương trốn vào sơn động thì biết được.

Khi đó Lâm Quế Chương không còn lối thoát, nghĩ rằng mình sẽ chết, nên mới kể chuyện này cho hắn nghe.

Lâm Quế Chương đích thật là thần y, nhưng vận khí không tốt.

Năm xưa hai nước Kỳ Tân nổi lên chiến sự, lão một đường hái thuốc cứu người, đụng phải quân Tân, bị bắt cóc tới doanh trại, bởi vì y thuật cao siêu, được tướng quân lúc đó mời làm khách khanh, mang về Tân Quốc.

Lâm Quế Chương có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, lão tâm niệm trong đầu, hành nghề ở đâu cũng được, chữa bệnh ở đâu cũng tốt, cho nên trị xong tướng quân rồi trị đến Tể tướng, hết Tể tướng lại đến công chúa, cứ như vậy bình bình đạm đạm yên ổn sống qua ngày.

Nhưng cũng xui cho lão, một ngày kia, công chúa nhìn trúng chiếc mũi xinh đẹp của một cung tỳ, "Khanh khách" cười hỏi lão: "Lâm đại phu y thuật xuất quỷ nhập thần, có thể khoét mũi cung tỳ kia xuống, đổi lên mặt ta được không?"

Lâm Quế Chương nghe vậy khuôn mặt vặn vẹo, thầm mắng trong hoàng cung Tân Quốc đúng là không có ai bình thường.

Lão thấy cung tỳ khóc lóc thảm thiết, đành cúi đầu nói: "Mặc dù không thể đổi, nhưng có biện pháp khác."

Từ đó, bản lĩnh thay đổi dung mạo của lão, cũng ngầm lưu truyền trong hoàng cung.

Lâm Quế Chương khi đó cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng gặp phiền phức, cho nên lão vội vàng chuẩn bị chạy trốn, ai ngờ lão còn chưa kịp chạy, vị tướng quân mà lão đã cứu chữa tìm đến, đưa lão đến nơi ở của con tin nước Kỳ.

Lâm Quế Chương vừa vào cửa, thấy người canh gác sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nặng nề, không có vẻ gì muốn xin thuốc chữa bệnh, trái lại vô cùng hung dữ, giống như một khắc sau sẽ chặt đầu lão xuống, lão lập tức đề phòng cảnh giác.

Đám người này đưa Lâm Quế Chương đến thiên điện, bốn bề không người, tất cả đều cho rằng lão ở thiên điện sẽ không nghe thấy gì.

Nào biết lão có một món đồ chơi giống như ống tròn, do lão tự chế, hành y từ trước đến nay đều mang theo bên mình, chuyên dán lên bụng người, rất hữu ích trong việc lắng nghe tiếng động của tim, phổi, ruột.

Lão lấy ống tròn dán lên vách tường, liền nghe thấy Tam hoàng tử Tân Quốc đang hoảng loạn kêu lên: "Ngài đến rồi sao?"

Tướng quân phiền não nói: "Người tới đang ở bên ngoài chờ, nếu ngươi biết sợ, vì sao còn làm?"

Tam hoàng tử đáp: "Ta cũng không nghĩ tới, hắn lại yếu đuối như vậy, mới đánh mấy cái đã lăn ra chết, đúng là đáng ghét."

"Nếu để cho phụ hoàng biết...... chẳng phải sẽ trục xuất ta ra khỏi kinh thành, đưa đến đất phong luôn sao."

Tướng quân nhịn một hồi, tựa hồ không muốn nói thêm nữa, nói thẳng: "Ta đã mang người đến, ngươi chọn người giống hắn... Diệp Thư Huyên? Là ngươi sao?"

Diệp Thư Huyên cúi đầu đáp lại.

Bên kia bức tường dường như trầm mặc một lát.

Một lúc sau, tướng quân mới nói: "Ta từng thấy con tin một mực bảo vệ đôi tay của ngươi, tốt xấu gì hắn cũng từng là Thái tử điện hạ của Kỳ Quốc, lần đầu chịu tội như vậy."

Người gọi là Diệp Thư Huyên lại lạnh lùng nói: "Bảo vệ đôi tay của ta thì có ích gì? Điện hạ cho dù phế tay cũng cao cao tại thượng, còn ta giữ được đôi tay vẫn làm nô bộc cả đời. Thái tử điện hạ lần đầu chịu tội, còn ta không biết đã chịu bao nhiêu tội rồi."

"Làm thơ vẽ tranh, ta và hắn đều biết, lễ nghi phép tắc, ta cũng từng học qua, việc gì cũng chưa từng thua kém hắn. Khi còn trẻ, hắn là chủ còn ta là thần, bây giờ lại càng khác nhau một trời một vực, tướng quân nói thử xem, vậy ta nên suy nghĩ cho Điện hạ một chút, hay là nên nghĩ cho chính ta?"

Hắn vừa dứt lời, trong điện nhất thời hỗn loạn, có người nghiêm mặt nói: "Diệp Thư Huyên, Điện hạ thường ngày đối xử với ngươi thế nào, sao ngươi dám vong ân bội nghĩa?"

Chợt có tiếng binh khí inh ỏi, đao chém búa chặt, đầu người lăn lóc dưới đất, khiến người ta ớn lạnh.

Diệp Thư Huyên không hề sợ hãi, chỉ nói: "Xem đi, người người nhớ hắn, không ai nhớ ta."

Tướng quân trầm mặc chốc lát, chỉ có Tam hoàng tử thúc giục: "Trong số những người con tin mang đến, chỉ có người này giống hắn nhất, mặc dù còn kém một chút, nhưng không phải ngươi đã mang đại phu đến sao?"

Tướng quân cười chế giễu: "Được rồi, Diệp Thư Huyên, bây giờ nên gọi ngươi một tiếng Điện hạ, mời đi."

Lúc này Lâm Quế Chương nghe được sự tình, vô cùng kinh hãi, trong lòng biết việc này là chuyện cơ mật của Tân Quốc, không thể kết thúc tốt đẹp.

Lão cuống quít thu ống tròn lại, ngay ngắn ngồi ở chỗ cũ, quả nhiên thấy tướng quân dẫn theo một người cúi đầu đi vào, nói với lão: "Xin tiên sinh giúp ta một tay, thay da đổi thịt cho người này."

Lão hỏi: "Đổi thành diện mạo nào?"

Tướng quân nói: "Cùng dung mạo với huynh đệ đã chết của hắn."

"Ta sẽ lập tức đưa thi thể tới."

Lâm Quế Chương trầm ngâm một hồi, nói với người nọ: "Cho ta xem khuôn mặt của ngươi."

Diệp Thư Huyên hơi ngẩng đầu lên.

Mày nhỏ mắt dài, cũng khá tuấn tú, không biết bị ai xối nước trà.

Tóc vụn màu mực, giống như những con rắn nhỏ đen xì, ướt sũng dính vào hai bên tóc mai.

Gã nở nụ cười lạnh lẽo khiêm tốn, gọi lão: "Lâm đại phu."

Lúc đó Lâm Quế Chương đã biết.

Diệp Thư Huyên đang nhớ kỹ khuôn mặt của lão.

......

Thẩm Diên nghe xong, qua một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Vệ Toản nói tiếp: "Chuyện sau đó ngươi cũng có thể đoán được, Lâm Quế Chương thật sự có bản lĩnh thay đổi khuôn mặt người khác, cũng có thể thay đổi khuôn mặt chính mình, lại có chút võ công, cho nên mới trốn thoát được, có điều phải mai danh ẩn tích lưu lạc khắp nơi.

Thời gian trôi qua nhiều năm, Lâm Quế Chương dần dần cho rằng không còn ai để ý tới mình nữa, vì vậy lão mới nghĩ đến chuyện trở về quê hương gặp mặt huynh đệ.

Ai ngờ vừa mới ló đầu ở thành Vọng Hương, liền bại lộ tung tích.

Thu hút Vệ Toản, cũng thu hút An vương.

Lâm Quế Chương đành phải cuống quít giấu cả nhà huynh đệ mình đi, rồi chạy khắp nơi để thu hút sự chú ý. Nếu không có Vệ Toản chen ngang xách về, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Thẩm Diên nghe vậy sửng sốt hồi lâu, sau lưng bất giác dậy lên cảm giác rờn rờn, theo bản năng nói: "Bọn chúng sao lại dám to gan lớn mật như vậy..."

Vệ Toản nhàn nhạt nói: "Treo đầu dê bán thịt chó thôi mà."

"Tam hoàng tử có lẽ cũng không ngờ có thể che giấu lâu như vậy, Diệp Thư Huyên chỉ là một con quỷ chết thay mà bọn họ tùy tiện tìm được. Trên trên đường trở về nước, Diệp Thư Huyên bệnh tật chết đi mới là tốt nhất, hoặc là sau khi về nước, nếu Diệp Thư Huyên bị phát hiện, bọn chúng sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu hắn."

Đến lúc đó chỉ cần nói là ác nô hại chủ, người nước Kỳ tự hại người nước Kỳ, không liên quan đến Tân Quốc.

Như vậy có thể phủi sạch tội trạng.

Thẩm Diên chậm rãi nói: "Nhưng mà...... lúc An vương về nước, tiên đế đã băng hà."

"Diệp hoàng hậu bị tội trạng của Diệp gia liên luỵ, đã sớm treo cổ tự tử."

Trong cung tuy rằng có người già, nếu cẩn thận tra xét, cũng có thể nhìn ra một ít dấu vết, nhưng An vương vừa mới trở về đã được ban thưởng một toà phủ đệ ngoài cung, ngay cả cơ hội chất vấn cũng không có.

Mà An vương lúc đi tuổi trẻ khí thịnh, lúc về tuổi đã trung niên, vẫn luôn trầm mặc ít nói, tu đạo ngồi thiền, không quan tâm triều chính, ít giao du bạn cũ.

Hoàng đế Gia Hữu cảm kích huynh trưởng đã nhượng bộ hy sinh, nghĩ rằng An vương làm vậy để tránh hiềm nghi, cho nên càng kính trọng nhường nhịn, không hề đề phòng An vương, trân quý tình nghĩa huynh đệ.

Ai ngờ sai lại càng sai, lại tạo điều kiện cho Diệp Thư Huyên diễn sâu tới vậy.

Sau khi Diệp Thư Huyên ngồi vững vị trí của An Vương, Tam hoàng tử cuối cùng đã nhận ra giá trị và tác dụng của gã, lúc này mới thúc đẩy một loạt hợp tác phía sau.

Thẩm Diên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này ly kỳ, nhưng lại vô cùng trùng khớp.

Nếu đúng như vậy, thì trong giấc mơ của Vệ Toản, sau khi Tam hoàng tử bị người ta đẩy xuống nước chết đuối, An vương và Tân Quốc đã trở mặt với nhau.

Bí mật đã mãi là bí mật, cho nên An vương mới có thể thay đổi lập trường cống nạp và ban lợi thông thường, chủ động khai chiến với Tân Quốc.

Lúc này, Thẩm Diên chợt nhớ tới câu "tri kỷ" của An vương.

Không khỏi mơ hồ hiểu được ý tứ của An vương. Diệp Thư Huyên năm đó rốt cuộc đã nhìn chăm chăm Thái tử điện hạ bằng ánh mắt gì?

Người từng nói: "Ăn gạo của dân, vì dân mà chết".

Mười ngón tay liền tâm, người nguyện ý vì hắn mà chịu đau đến thấu tim thấu phổi.

Nhưng khi Diệp Thư Huyên chăm chú nhìn.

Chỉ hận bản thân không thể trở thành đối phương, trong mắt toàn là tham lam và đố kỵ.