Đố Liệt Thành Tính

Chương 58-59: Chương 59




Chương 58:

Edit: Gấu Gầy


Vệ Toản gần đây đi qua cửa sổ càng ngày càng thuần thục, cho dù là ban ngày ban mặt, hắn cũng chỉ cần phất vạt áo lên rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong cửa sổ.


Trên mặt treo thêm vài phần ý cười, Thẩm Diên thấy vậy càng buồn bực, nói lầm bầm: "Không phải bị thương sao? Để ta xem xem."


Thái độ giống như nếu hắn không bị thương, y cũng phải làm cho hắn bị thương.


Vệ Toản thật sự giật áo ra, chỉ thấy đầu vai bầm tím.


- Thật ra, đối với người tập võ, vết bầm tím căn bản không tính là bị thương gì, nhất là những người như Vệ Toản. Hôm nay cưỡi ngựa ngày mai đá cầu, cho dù không làm gì cả, chỉ chơi thôi cũng đủ bị thương rồi, hắn chỉ cố ý khoe ra để được Thẩm Diên dỗ dành mà thôi.


Nhưng Thẩm Diên lại nhíu mày, hỏi hắn: "Làm sao mà bị?"


Vệ Toản cười nói: "Nhìn thấy Kim Tước Vệ đấu nhau, nhào vô chơi."


Thẩm Diên nói: "Cái này cũng gọi là làm việc bị thương sao?"


Một lát sau, lại hỏi: "Thắng không?"


Vệ Toản liền hất cằm: "Ngươi có thấy ta thua bao giờ chưa?"


Thẩm Diên khẽ hừ một tiếng, nói: "Ráng mà thể hiện năng lực của ngươi đi."


Vệ Toản đứng đó cười.


Thẩm Diên lấy trong tủ ra nửa bình thuốc, bôi một ít lên tay, nói với hắn: "Đừng nhúc nhích."


Vệ Toản thấy bình thuốc, liền biết chuyên dùng để trị ứ máu và giảm đau, thấy đã dùng hết nửa bình, liền ngạc nhiên hỏi: "Ngày thường ngươi dùng loại thuốc này làm gì?"


Thẩm Diên nói: "Không phải ta dùng, là chuẩn bị cho Chiếu Sương."


Ngày thường nàng luyện võ, muốn không bị thương cũng khó, cho nên phải chuẩn bị sẵn, lúc cần thì có mà dùng.


Vệ Toản lúc này mới nhìn thấy, trong tủ có rất nhiều chai lọ, ngoài đắp trong uống, đều là thuốc trị thương tốt nhất.


Nhìn lại Thẩm Diên đang nghiêm túc lấy tay xoa thuốc mỡ cho mình, hắn hơi khựng lại: "Ngươi bình thường...... cũng bôi thuốc cho nàng như vậy sao?"


Thẩm Diên trừng mắt liếc hắn, tức giận nói: "Nói hươu nói vượn cái gì đó."


"Nam nữ thụ thụ bất thân, bình thường đều phải tránh mấy chuyện đó."


Vệ Toản cúi đầu cười một tiếng: "Ừ, chúng ta thì khác."


Thẩm Diên hung tợn nhéo vết bầm tím của hắn một cái.


Vệ Toản đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, gọi y đồ nhẫn tâm.


Thẩm Diên ném bình thuốc xuống, nói: "Ngươi tự bôi đi."


"Đừng mà."


Vệ Toản nắm chặt tay y, cười nói: "Ta không nói nữa là được chứ gì."


Thẩm Diên có đôi khi thật sự rất ghét cái miệng của Vệ Toản, vô pháp vô thiên, không hề cố kỵ, khiến người ta hận đến nghiến răng. Có đôi khi bực mình đến mức muốn kêu Tri Tuyết đem hạ độc cho hắn câm miệng lại, không chừng còn có thể khiến hắn đáng yêu hơn một chút.


Vệ Toản làm như không có chuyện gì, nói với y: "Thân thủ của Chiếu Sương tốt hơn ta nghĩ rất nhiều, chỉ sợ những người luyện võ nghiêm túc ở Chiêu Minh Đường không phải là đối thủ của nàng ấy."


Thẩm Diên cúi đầu, bất mãn nói: "Chiếu Sương cũng rất ch chỉ luyện võ, nàng cũng đọc binh thư, nhưng có thiên phú về kiếm thuật hơn."


Vệ Toản khẽ "ừ" một tiếng.


Nếu không phải trọng sinh một lần, hắn cũng chưa chắc có thể dễ dàng chiếm được thế thượng phong dễ dàng, bản lĩnh như vậy, không trãi qua mười mấy năm khổ khổ luyện thì không thể nào có được.



DÀNH CHO BẠN


Dự đoán kết quả mở thưởng xổ số

Thêm...

152

38

51

Vệ Toản nhẹ giọng nói: "Sao vậy, ngươi thật sự coi Chiếu Sương là tướng quân mà chỉ dạy sao?"

Thẩm Diên khẽ mỉm cười.


Nụ cười này thật tâm thật ý, không hề che giấu, dường như còn vui vẻ hơn chính mình được khen.


Y vừa giúp Vệ Toản bôi thuốc mỡ, vừa chậm rãi nói: "Chiếu Sương vốn thích luyện võ. Lúc mẹ ta còn sống, người thích nàng nhất, có làm tướng lĩnh hay không còn tùy tâm tư của nàng."


"Không phải trên thế gian này chưa từng xuất hiện nữ tướng, Chiếu Sương cũng không thua kém bất kỳ một ai."


Vệ Toản có đôi khi cảm thấy, Thẩm Diên thật lòng coi Chiếu Sương là một tướng lĩnh.


Bởi vì bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên kiếp trước khi Chiếu Sương chết đi, sợi tim đèn cuối cùng của Thẩm Diên cũng theo đó mà tắt.


Thẩm Diên thật lòng hy vọng Chiếu Sương có thể làm chuyện y không làm được, hy vọng Chiếu Sương có thể bay đến những nơi y không bay đến được.


Ai ngờ một chút hy vọng mơ hồ cuối cùng này, còn chưa kịp nở rộ dưới ánh mặt trời, đã bị liên lụy, chết trong mùa hoa chưa nở.


Vệ Toản không hiểu sao lại cảm thấy xót xa.


Thầm giấu đi những lời than thở về số phận kiếp trước.


Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngươi chăm sóc nàng ấy rất tốt."


Thẩm Diên thản nhiên nói: "Tiểu Hầu gia muốn cái gì có cái đó, đương nhiên không cần đặt tâm nguyện của mình lên người khác."


Dứt lời, tựa hồ cảm thấy lời này của mình có chút chua xót.


Liền chuyển đề tài, nói sang chuyện cũ thời niên thiếu: "Cha mẹ ta khi đi làm, cũng từng cùng một số thương nhân hợp lực, thành lập một chỗ che chở ở trong thành, thu nhận rất nhiều hài tử lưu lạc thời chiến, Chiếu Sương Tri Tuyết đều nằm trong số đó."


Chiếu Sương là một tiểu cô nương lập dị, không thích hoa hoè lá hẹ, chỉ thích leo cây trèo tường, len lén nhìn y luyện kiếm, cầm cành cây khoa tay múa chân.


Thẩm Diên nhìn thấy nàng, nhưng giả vờ không thấy, thỉnh thoảng lập lại những chiêu kiếm mà sư phụ đã dạy, gián tiếp dạy cho Chiếu Sương luyện võ.


Sau đó có hài tử khi dễ Tri Tuyết, Chiếu Sương một mình cầm cành cây, quất cho một đám hài tử chạy khắp nơi.


Nữ hài lớn lên nhanh hơn nam hài một chút, Chiếu Sương phát triển cũng sớm, vừa cao vừa gầy, lạnh lùng ít nói, nghiễm nhiên trở thành tiểu bá vương trong viện.


Mẫu thân y - Tiêu Bảo Ý phát hiện ra, liền đi tìm nàng trong viện, cười hỏi: "Con có thích học kiếm không?"


Chiếu Sương dùng sức gật đầu.


Tiêu Bảo Ý nói: "Đã như vậy thì theo ta về nhà đi, đến nhà ta cùng nhau học kiếm."


Chiếu Sương suy nghĩ nửa ngày, ấp úng nói: "Đa tạ phu nhân, con không đi đâu."


Nàng chỉ vào Tri Tuyết như con mèo nhỏ nói: "Vóc dáng nàng nhỏ, không có con, sẽ bị người ta bắt nạt."


Tiêu Bảo Ý suy nghĩ một hồi, quyết định dẫn cả hai tiểu cô nương về nhà, một người học kiếm, một người học y, thỉnh thoảng mang đến quân doanh bôn ba thao luyện, sau đó lại trở về Giang Nam.


Tiêu Bảo Ý thích Chiếu Sương nhất, thường hay nói với người khác: "Khi Chiếu Sương trưởng thành, sẽ là gia tướng của nhà chúng ta."


Người khác thấy Chiếu Sương là nữ nhân, đều cho rằng Tiêu Bảo Ý chỉ nói đùa.


Nhưng Tiêu Bảo Ý lại rất thật lòng, thậm chí còn đem bội kiếm của mình đưa cho Chiếu Sương, nghiêm túc nói: "Dựa vào đâu mà không thể chứ, nữ nhi trên đời luôn sống đơn thuần tình cảm, còn nam tử lại thường vô ơn."


"Ta thấy Chiếu Sương trung thành dũng cảm, đáng tin cậy hơn mười nam nhân."


Chiếu Sương tiếp nhận kiếm, coi trọng phần ân tình này, sau đó ôm kiếm bảo vệ tiểu bệnh tử rất nhiều năm.


Thẩm Diên rũ mắt suy nghĩ hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Sau này sống ở Thẩm gia, cảm thấy mẫu thân nói rất đúng."


"Năm đó cha mẹ để lại cho ta không chỉ có hai người bọn họ, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.


"Tri Tuyết Chiếu Sương không có khế ước bán thân, các nàng nếu muốn đi, lúc nào cũng có thể rời đi được - - nhưng các nàng lại theo ta đến tận bây giờ."


Vệ Toản không phải cho rằng lời này không hay.


Chỉ là vừa nghĩ đến Thẩm Diên ngày đêm dạy kiếm chiêu cho Chiếu Sương, nghĩ đến Chiếu Sương có thể nghe hiểu tiếng tiêu mà hắn nghe không hiểu, cùng tiểu bệnh tử vượt qua thời điểm gian nan nhất, không hiểu sao liền cảm thấy không vui.


Nhưng không biết không vui chuyện gì.


Thời niên thiếu của Thẩm Diên trước khi đến Hầu phủ, bất luận là tốt hay xấu, đều không có liên quan gì đến hắn.


Khi đó hắn còn ở kinh thành làm Quỷ Kiến Sầu, hoành hành ngang ngược.


Nói chuyện phiếm một hồi, Thẩm Diên cũng bôi thuốc xong, sau đó trở về bàn học.


Vệ Toản không làm phiền y nữa, chỉ tiện tay cầm một quyển binh thư lên đọc.


Hai người đều có tâm sự riêng, đều mang theo một ngọn lửa ngầm.


Ngọn lửa âm ỉ cháy, ai cũng cố dập tắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra.


Mặt trời sắp lặn hết, sắc trời dần tối, khi Thẩm Diên xắn tay áo đốt nến, ngoài cửa sổ thoang thoảng mùi thức ăn.


Vệ Toản đã có chút kinh nghiệm ở Tùng Phong viện, chóp mũi nhăn nhó, cười nói: "Hôm nay mẹ ta lại tặng thêm một con ngỗng hấp nữa à?


Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.


Từ sau lập thu, Hầu phu nhân ngày ngày cũng hấp ngỗng, nấu vịt, hầm gà, thay đổi phương pháp tích mỡ cho Thẩm Diên.


Sợ thịt trong người Thẩm Diên bị mất vào mùa hè sẽ không đầy trở lại.


Thẩm Diên không có ý kiến gì, nhưng Vệ Toản lại chán ăn: "Ăn đã ba ngày rồi, ta trở về sẽ nói với mẹ ta, bảo phòng bếp đổi sang món khác."


Thẩm Diên lặng lẽ nâng mí mắt, nhìn các tiểu cô nương bận rộn ngoài cửa sổ, lật qua một trang sách, nói: "Tối nay ngươi ăn cơm xong, trở về Chẩm Qua viện đi."


Vệ Toản thầm nghĩ trong lòng, lại sợ hai tiểu cô nương nhìn thấy.


Hắn cũng không phải không hiểu sự băn khoăn của Thẩm Diên.


Chỉ là không biết tại sao, lại không thoải mái hừ nhẹ một tiếng: "Ta ngủ không được."


Thẩm Diên nói: "Để ta bảo Tri Tuyết lấy hai túi thơm cho ngươi."


Vệ Toản nói: "Dùng không êm, mùi hương không giống nhau."


Lại giận dỗi nói: "Ngày mai Quốc Tử Giám còn có tiết cưỡi ngựa bắn cung, ngươi không sợ ta ngủ không ngon sẽ ngã ngựa sao."


Thẩm Diên nói: "Nói bậy bạ gì đó?"


Vệ Toản khoanh tay, không nói gì nữa.


Tiểu bệnh tử chỉ lo cho hai tiểu nha đầu, thế nào cũng sẽ không quan tâm tới hắn.


Dù hắn với y đã hôn nhau rồi.


Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, bỗng dưng vành tai có chút đỏ.


Sau đó chậm rãi đứng lên, quay lưng về phía hắn, rồi chậm rãi cởi áo ngoài ra.


Thẩm Diên yêu quý đồ đạc, không tùy tiện như Vệ Toản và Tĩnh An Hầu, y phục của hai cha con bọn họ cho dù có tốt đến đâu cũng phải rách hai bộ trong ba ngày. Hầu phu nhân chọn vải may cho Thẩm Diên, thường tinh xảo hơn Vệ Toản và Tĩnh An Hầu, đặc biệt thích đặt vào một chút tâm tư khéo léo.


Cái áo vừa mới cởi ra, được thêu hoa văn hoa hải đường Hải Đường mờ nhạt, viền bằng chỉ bạc một cách tinh xảo, vẫn còn hơi ấm cơ thể thoang thoảng.


Trong Hầu phủ mặc kiểu xiêm y như vậy, chỉ sợ tìm không ra người thứ hai.


Vệ Toản nhìn Thẩm Diên cởi y phục, luôn có chút mộng tưởng ám muội.


Thẩm Diên cởi áo ngoài ra, quay đầu đưa cho hắn, nói: "Cầm lấy."


Vệ Toản nhìn chăm chăm, yết hầu giật giật, không đưa tay đón lấy.


Lại cười một tiếng, nói: "Đem ta giấu đi như vậy, chỉ cần một bộ y phục là đuổi được ta sao?"


Thẩm Diên nói: "Có muốn tiếp tục yêu đương không hả?"


Vệ Toản bất ngờ siết chặt cổ tay y, kéo cả người vào lòng.


Lúc này mới phát hiện ra lợi ích của gà vịt thịt cá sau khi vào thu, quả thật đã tích được một chút thịt mềm trên người tiểu bệnh tử.


Ôm vào lòng nặng trịch, mềm mại thơm mát, mùi thuốc thoang thoảng lại một lần nữa tràn ngập trong ngực.


Thẩm Diên đã quen cái kiểu động một chút là muốn ôm ôm của hắn, buồn bực nói: "Ngươi lại muốn làm cái gì?"


Vệ Toản cúi đầu, dùng đầu ngón tay đẩy đẩy y phục trên người y, thì thầm: "... Ta muốn cái này."


- Lý y* bên trong.


Ẩn dưới tầng tầng lớp lớp xiêm y mùa thu, lộ ra một đường viền trắng như tuyết, rụt rè thủ lễ.


Thẩm Diên đầu tiên là sững sốt, sau đó làn da dính vào xiêm y giống như bị đốt cháy, theo bản năng muốn bật dậy.


Vệ Toản lại vòng tay ôm chặt người không buông, ngón tay thon dài đùa nghịch đai lưng Thẩm Diên.


Ánh nến lay động, khiến đáy mắt hắn càng thêm u trầm, ở bên tai Thẩm Diên cười nói: "Thẩm ca ca."


"Là ngươi đưa cho ta."


"Hay để ta tự lấy?


—---


Chú thích:


*Lý y: đồ l0t.

Chương 59:


Gió mùa thu cuốn theo hương hoa quế.
Thẩm Diên da mặt mỏng, không muốn trả lời hắn, hắn đành phải tự mình động thủ.
Hắn rốt cuộc còn sót lại một chút lương tri, bàn tay chỉ quy củ đụng vào xiêm y.
Dù vậy, mùi thuốc đặc biệt kia cũng dần dần khuếch tán trong phòng, gấm vóc cũng từng lớp từng lớp rơi xuống khuỷu tay Thẩm Diên.
Trong tiếng sột soạt giãy dụa, hắn dỗ dành Thẩm Diên: "Bên ngoài còn có người, ngươi đừng làm loạn."
Thẩm Diên hận đến không nói nên lời, mắng hắn: "Rốt cuộc là ai làm loạn?"
Sau một lúc lâu lại cúi đầu, rầu rĩ nói: "Ngươi nhanh một chút đi."
Cũng tại hắn không thuần thục lắm, tầng tầng gấm vóc chồng chất ở khuỷu tay Thẩm Diên, mệt nhọc như bị trói ngược, đến món cuối cùng lại không cởi ra được.
Ánh nến mờ ảo, rơi vào hoàn cảnh xấu hổ của hai người.

Bên ngoài tiếng người đã dần dần ồn ào, Thẩm Diên ở trong phòng trợn mắt nhìn hắn.
Hắn lại bật cười một tiếng, hồi lâu mới nói: "...!Làm sao bây giờ?"
Thẩm Diên tức giận gọi hắn: "Vệ Toản."
Mắt thấy tiểu bệnh tử đang hận đến mức muốn cắn mình, hắn dùng một tay nhẹ nhàng ôm Thẩm Diên vào lòng, nhỏ giọng nói: "Thẩm ca ca, đừng nhúc nhích."
Đột nhiên vang lên tiếng xé lụa.
Là hắn nhanh tay xé áo bằng con dao thường dùng để cắt giấy của Thẩm Diên, vốn được đặt trên bàn học.
Lúc này, nó được dùng vào mục đích khác, cũng rất sắc bén vừa vặn.
Một tấc lại một tấc, tay cầm thương kia, hôm nay làm việc này, cũng khống chế tinh tế vừa phải.
Cho đến khi nốt ruồi đỏ rơi vào mắt, Vệ Toản thu dao lại, quay đầu đi, vành tai cũng đỏ đến nóng bỏng.
Bộ y phục hắn muốn, đã bị xé thành vải vụn.
Một lúc sau, hắn ho nhẹ một tiếng, đưa tay gỡ mấy mảnh vải vụn trên lưng xuống, cũng không kiêng dè cất vào trong tay áo của mình.
Lúc hắn đem từng lớp xiêm y còn lại mặc vào cho Thẩm Diên, Thẩm Diên còn hung tợn cắn lên vết bầm tím trên vai hắn.
- Chính Vệ Toản cũng không ngờ, hắn lại có thể vô pháp vô thiên đến như vậy.
++++
Bữa cơm tối được bày ra ở trong phòng ăn.
Thịt cá một bàn, Hầu phu nhân ngoại trừ ngỗng hấp, còn đưa đến một bình nước canh thanh nhiệt bổ dưỡng.

Cô nương ra ra vào vào nói đùa, Thẩm Diên ngồi cách Vệ Toản rất xa, ăn mặc đàng hoàng, dáng vẻ đoan trang điềm đạm, không ai biết được, xiêm y của y đã thiếu một lớp.
Vệ Toản cố nén khóe miệng nhếch lên, bản thân cũng hơi nóng mặt, một lúc lâu sau khẽ ho khan một tiếng.

Đến trước bàn, dù vẫn ngồi cách tiểu bệnh tử một đoạn, nhưng cả phòng giống như đều nóng lên.
Hắn vốn cũng không nghĩ tới, mình có thể làm ra một chuyện hỗn trướng như vậy.
May mà y phục Thẩm Diên mặc nhiều, thiếu một lớp cũng không nhìn ra.
Chỉ là......
Tiểu bệnh tử xưa nay giữ lễ, cẩn trọng sĩ diện, đột nhiên bị người ta lột y phục, không biết sẽ cảm thấy xấu hổ như thế nào.
Quả nhiên, Thẩm Diên miễn cưỡng ăn hai ba miếng, đặt đũa xuống, cúi đầu nói: "Ta không ăn nữa."
Trong lòng hắn biết Thẩm Diên không phải ăn no, mà là gấp gáp trở về thay y phục, liền nhẹ nhàng ấn vai Thẩm Diên xuống: "Ăn thêm hai miếng đi."
Chỉ nhẹ nhàng ấn một cái như vậy
Đôi vai dưới xiêm y lại khẽ run lên.
Giống như chim sợ cành cong, đuôi mắt ửng đỏ nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Lúc này hắn mới phát hiện cần cổ Thẩm Diên đỏ bừng, đang không biết hắn đối với y còn làm ra chuyện xấu xa ngông cuồng gì.
Trong lòng Vệ Toản bất giác mềm nhũn, không muốn để Thẩm Diên bị người ta nhìn thấy.
Hắn nói với thị nữ xung quanh: "Các ngươi lui xuống đi, ta nói chuyện với công tử các ngươi một lát."
Chờ các cô nương đều đi rồi, Thẩm Diên mới thoáng bình tĩnh lại, miễn cưỡng ngồi trở lại, cầm đũa lên, lúc gắp món ăn, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng.
Vệ Toản nói: "Lần này ăn được chưa?"
Thẩm Diên liếc hắn một cái, một lúc lâu mới nói: "Tiểu Hầu gia thật đúng là có bản lĩnh, giả bộ đáng thương rồi lại làm hổ lang, dưới gầm trời này, chỗ nào cần diễn kịch đều để cho Vệ Toản ngươi một mình diễn hết."
Vệ Toản nghe xong liền cười, nói: "Ta không phải học theo ngươi sao? Nếu ngươi chưa hết giận, cứ để Đại Mao Nhị Mao liếm ta đi."
Thẩm Diên ở dưới bàn đá hắn một cước.
Thấy hắn cứ trơ trơ, y lại đá thêm vài cái, đến khi bản thân không còn khí lực, càng tức giận không nói nên lời.
Vệ Toản gắp một miếng thịt ngỗng giòn vào chén Thẩm Diên, nói: "Ngươi ăn nhiều một chút, kỳ thi Hương kéo dài ba ngày, ngươi không dưỡng chút sức lực, làm sao chống đỡ được."
"Thi Hương ba ngày, thi Hội ba ngày, lăn qua lộn lại như vậy, ta sợ ngươi không bò nổi ra cửa trường thi."
"Đến lúc đó, chỉ cần ngươi bước chân vào cửa trường thi, sẽ phải chịu khổ trong hào xá nhỏ hẹp, ba ngày thi ba lần, ăn uống chỉ có thể mang một ít lương khô với điểm tâm không dễ hư hỏng, hàng năm thi cử đều có người ngã bệnh trong trường thi, thậm chí còn có người chịu đựng quá lâu, cuối cùng đi đời nhà ma luôn đó."
Thẩm Diên lại cố ý nhìn hắn một hồi, hừ nhẹ một tiếng: "Vậy ta bảo Chiếu Sương chờ ở cửa, đến lúc đó vạn nhất không ra được, liền bảo nàng cõng ta trở về.
Vệ Toản bất giác bĩu môi.

Cũng không biết có phải vì lúc đầu nghe Thẩm Diên nói quá nhiều chuyện về Chiếu Sương hay không, bây giờ nghe lời này, hắn cảm thấy không phục lắm.
Vệ Toản vẫn nhíu mày, gắp thêm vài chiếc đũa nữa, chỉ nói: "Ăn nhiều một chút, ta trở về sẽ chạy tới con phố bên cạnh trường thi, xem xem bọn họ mang vào những gì."
"Buổi tối đừng có ngủ muộn, ta không có đi thi, không có ai để ngươi tranh giành cao thấp đâu."
Thẩm Diên nhướng mi, nhàn nhạt liếc hắn: "Ai nói ta chỉ có thể tranh giành cao thấp với ngươi, tiểu Hầu gia cũng quá tự đại rồi đó."
Vệ Toản nói: "Sao vậy, một mình ta còn chưa đủ, ngươi còn muốn tìm ai nữa?"
Thẩm Diên không nói lời nào, mím môi, cúi đầu ăn thêm hai miếng.
Vệ Toản nói: "Tối nay ta sẽ kêu người tới kiểm tra tình trạng của ngươi, nếu để ta phát hiện ngươi đang chịu đựng - Thẩm Chiết Xuân, ngươi cứ chờ chuyện của hai ta bại lộ đi."
Lần này Vệ Toản không nhường y, gõ gõ bàn, thản nhiên nói: "Nghe chưa?"
Thẩm Diên tức giận quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Nghe rồi."
Thấy y đồng ý, Vệ Toản lúc này mới nhàn nhạt vẽ ra một nụ cười.

Thẩm Diên tối nay chậm rãi ăn một chén cơm, lại uống một chén canh, sau khi ăn cơm xong, còn ăn rất nhiều điểm tâm nữa.
Vệ Toản thấy vậy, mới lười biếng khoanh tay, học theo Thẩm Diên, dùng bắp chân dưới gầm bàn chạm nhẹ vào bắp chân y: "Đưa ta về? Tiện đường tiêu thực*?"
(*Tốt cho tiêu hoá.)
Thẩm Diên liếc nhìn hắn, nói: "Chẩm Qua viện có bao xa, chẳng lẽ còn có người có thể bắt cóc tiểu Hầu gia?"
Vệ Toản lại nhẹ nhàng chạm vào y: "Ngươi cũng có việc gì để làm đâu, ăn xong đọc sách không sợ buồn ngủ sao?"
Thẩm Diên nói: "Ai nói không có việc gì, ta còn phải xem Chiếu Sương luyện kiếm."
Không hiểu sao Vệ Toản lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Một lúc sau, híp mắt hừ nhẹ một tiếng: "À......!Xem nàng luyện kiếm ha."
Thẩm Diên liếc hắn một cái, đáy mắt chợt lóe lên: "Thương pháp của ngươi hôm nay, có mấy chỗ rất thú vị, ta phải thử lại với Chiếu Sương mới được.
Không chừng......!có thể tìm được sơ hở của ngươi."
Vệ Toản nghe xong, càng nhíu chặt mày.
Bận rộn thi Hương chân không chạm đất, không có thời gian đưa hắn về, nhưng lại có thời gian giúp đỡ Chiếu Sương đối phó hắn.
Thuốc mỡ cũng dành cho Chiếu Sương, thời gian cũng dành cho Chiếu Sương.

Vệ Toản hắn từ khi nào đã trở thành kẻ nhặt được tiện nghi sau lưng người khác.
Thẩm Diên dường như có tâm tư khác, ngồi một hồi, lại ngồi không yên.
Đang định đứng dậy, Vệ Toản đột nhiên nắm lấy cổ tay y.
Đôi mắt luôn mỉm cười của Vệ Toản lúc này lại có chút không vui, mang theo vài phần chiếm hữu hiếm thấy, một lúc lâu sau thì thào: "...!Cởi xiêm y cũng không thành thật."
Thoắt cái, tiểu Hầu gia chợt thay đổi sắc mặt, khịt mũi một tiếng, sượt qua vai y, nghênh ngang rời đi.
Thân ảnh biến mất trong bóng đêm ngoài cửa.
Thẩm Diên đứng ở chỗ cũ, không đi ra ngoài xem kiếm, chỉ hơi nhíu mày, trở về phòng mặc xiêm y.
Thứ bị lột đi chính là lớp trong cùng, muốn mặc lại, chỉ có thể cởi hết ra.

Khi mặc lại lý y, làn da bất giác nóng ran.

Cho dù là lúc ăn cơm tối có khắc chế cỡ nào, cũng vẫn nhịn không được nhớ tới đôi mắt ngang ngược dụ hoặc dưới ánh nến mờ ảo lay động kia.
Dịu dàng thì thầm gọi y, Thẩm ca ca.
Nhớ tới trong đình viện dưới gió thu, ngân thương phá gió, bóng người mạnh mẽ uyển chuyển như rồng.
Thẩm Diên ngồi ở mép giường, cắn chặt răng, không cam lòng siết chặt màn giường, lồng ngực chậm rãi phập phồng theo hô hấp.
Gió thu từ ngoài cửa sổ thổi tới, xen lẫn mùi hoa quế ngào ngạt, y không hề cảm thấy lạnh lẽo, chỉ có nhiệt độ từ đầu ngón tay chậm rãi bốc lên.
Lần đầu tiên trong đời, y nảy sinh dục niệm.
Xảy ra ham muốn với người mà mình đã từng ghét nhất, khiến y không khỏi khó chịu.
Y biết Vệ Toản ghen rồi.
Nhưng lại mong Vệ Toản cứ ghen cho tới chết.
Ác quỷ luôn muốn kéo người ta xuống nước.
- dựa vào cái gì chỉ có một mình y ngày càng trầm luân kia chứ.
+++++
Ngày hôm sau, Thẩm Diên đến Quốc Tử Giám.
Từ rất xa, đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong học đường, một đám người đang hô Vệ Nhị.
Thật ra, từ sau mùa hè, Vệ Toản đến Quốc Tử Giám đã trở thành chuyện ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*.

Hôm nay lần đầu tiên đến, đám người Đường Nam Tinh hô to gọi hắn, vừa oán giận hắn, vừa vây quanh hắn như thấy người tâm phúc.
"Hay cho Vệ Nhị nhà ngươi, gặp mặt ngươi còn khó hơn cả diện Thánh."
"Ta mới sắm được một con ngựa tốt, đêm nay ngươi nhất định phải đến xem một chút, không kém con ngựa kỳ trước của ngươi."
Thẩm Diên không biết tại sao, lại có vài phần không muốn đi vào.

Một lát sau, mới ôm sách, chậm rãi vào cửa, đã thấy Vệ Toản không ngồi bên cửa sổ.
Thay vào đó, ngồi xuống vị trí của mình.
Ngoại bào gấm vóc màu hổ phách, ngọc bội bên hông, đồ buộc tóc thô mộc, khảm một viên mã não màu đỏ, ngang ngạnh ngồi ở trên bàn, vây quanh là một đám người, ở trong nắng sớm ban ngày, khác hẳn mới phong thái tiêu sái tuấn mỹ thường ngày.
Thẩm Diên nhìn thoáng qua, liền cúi mặt, làm như không nhìn thấy, lập tức đi về vị trí của mình.
Hôm nay mọi người Chiêu Minh Đường thấy y, cũng đều chào hỏi, cười cười hô một tiếng: "Thẩm án thủ chào buổi sáng nha."
Mấy người thân thiết một chút, gọi y "Chiết Xuân".
Y cũng cúi đầu đáp lễ.
Chỉ là đi ngang qua, Vệ Toản cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: "Hôm nay dậy muộn sao?"
Y nhàn nhạt nói: "Tri Tuyết gọi trễ."
Vệ Toản "ừ" một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục nói đùa với người bên cạnh, dường như đang nói về chuyện nuôi ngựa.
Đoạn đối thoại ngắn này, giống như chưa từng xảy ra.
Thẩm Diên cúi đầu sắp xếp lại sách trên bàn.
Tấn Án cũng vừa mới đến không lâu, cười hỏi Vệ Toản: "Sao ngươi lại ngồi ở đây? Không phải thích ngồi ở bên cửa sổ hít thở không khí sao?"
"Ta nhớ vị trí của ngươi có được là do chiến thắng cuộc thi bắn cung, tự dưng sao lại nói đổi là đổi."
Thẩm Diên chưa từng nghe qua chuyện này, nghe vậy đầu ngón tay lật sách khẽ dừng lại.
Vệ Toản khoanh tay cười nói: "Hết cách rồi, ta chuyển sang chỗ này để dòm ngó Thẩm án thủ."
"Trước khi hắn thi Hương, ta phải chú ý đến hắn nhiều một chút, đỡ cho mẹ ta lo lắng cho hắn, lo lắng đến mức không thể ngủ được."
"Các ngươi cũng nên tỉnh táo, đừng có quấy rầy hắn."
Tấn Án còn chưa đáp lời, mọi người nghe Thẩm Diên muốn thi Hương, nhao nhao hi hi ha ha tán gẫu.
Có người hỏi Thẩm Diên liệu y có thể đậu Trạng Nguyên hay không, có người đồn thôi Văn Xương Đường bên cạnh, có mấy văn sinh cũng sắp đi thi, hiện giờ đang treo xà nhà lấy dao đâm cổ để ôn luyện.
Hôm kia còn có một văn sinh học bài đến choáng váng, đi đường đụng đầu vào cây, vỡ đầu máu chảy.
Đám người này không biết đọc sách, xem náo nhiệt là mục đích hàng đầu khi đến Quốc Tử Giám.
Trong lúc huyên náo, Thẩm Diên bất giác ngẩng đầu nhìn Vệ Toản.
Phát hiện Vệ Toản đang nghe một câu chuyện cười, hắn lười biếng cười, ánh mắt lại nhìn y.
Không biết tại sao, bọn họ nhìn nhau một hồi, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn sang chỗ khác.
Thẩm Diên cúi đầu mở sách ra, thầm nghĩ, ngoại trừ người trước mắt này, làm gì có ai có thể quấy rầy y.
—----
Chú thích:
*Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới: đồng nghĩa với bữa đực bữa cái; một ngày vãi chày, bảy mươi ngày phơi lưới.
(ví với việc học hành, làm việc không liên tục, không bền).