Đến ngày hôm sau, mọi người thu xếp xuống núi, đi thành Vọng Hương.
Thôn trang trên núi không thể nấn ná, nam nhân không tay kia dù chết cũng không phun ra nửa câu, ai biết phía sau còn có hậu hoạn hay không.
Còn những tên lâu la kia cũng chỉ biết là thủ lĩnh bỏ tiền mua chúng, chỉ nói bọn chúng rằng có một đám võ sinh đi ngang qua chỗ này, muốn dùng tiền lấy tính mạng bọn họ.
Chi bằng cả đám đến thành Vọng Hương, thuận đường đem những người này trực tiếp áp giải đến thành phủ, đỡ phải đi báo phủ doãn lại phải phái người xác minh, mất công tới lui tốn thời gian.
Chỉ là chuyến đi tránh nóng này cuối cùng bị vỡ kế hoạch, Tấn Án dở khóc dở cười nhìn núi rừng cháy khô, không biết nên giải thích như thế nào với người nhà, thôn trang này cũng bị đốt hơn phân nửa.
Đám người Chiêu Minh đường lại không hề cảm thấy thất vọng, làm được chuyện lớn như vậy, khiến cả đám cao hứng không thôi.
Thế là bọn họ lại thu dọn hành lý, cưỡi ngựa đi xe, nói chuyện phiếm về chuyện mạo hiểm đêm hôm trước.
Trên đường đi, Tấn Án tinh mắt hỏi hắn: "Vệ nhị ca, thân thể ngươi bị sao vậy?"
Vệ Toản cúi đầu, thấy vạt áo phía trước không được kéo chặt, lộ ra mấy vết đỏ.
"Hôm qua ta bị muỗi cắn."
Hôm nay hắn vừa tỉnh lại, thấy hai con muỗi vo ve ở bên tai, hắn đập một cái, hai lòng bàn tay còn đỏ.
Không ngờ hắn lại mở một bữa thịnh yến thiết đãi hai con muỗi này.
Có người xa xa nhìn thấy dấu đỏ, lại thấy khóe miệng hắn bị rách, vội vàng trêu chọc: "Vệ nhị ca tối hôm qua đi đâu trộm hương trộm ngọc vậy? "
Hắn liền nói: "Vậy các ngươi phải hỏi Thẩm án thủ của các ngươi rồi, tối hôm qua hắn phái hai con muỗi đến hầu hạ ta."
Mọi người không biết chuyện hắn hôn Thẩm Diên, chỉ nghe Thẩm Diên thả muỗi vào trong màn của hắn, ai nấy đều cười đến sắp ngã ngựa, vỗ đùi nói: "Có người trị được ngươi rồi."
Vệ Toản nhìn về phía xe ngựa của Thẩm Diên, thấy tiểu bệnh tử đang nhìn hắn từ xa, đang buông rèm xe xuống.
Hắn vội phóng ngựa tới gần, vén rèm lên.
Liền thấy Thẩm Diên đỏ tai, liếc xéo hắn một cái, nói: "Sao vậy?
Hắn nhìn Thẩm Diên cười nói: "Hai con muỗi kia, còn chưa hả giận?
Thẩm Diên không nói lời nào.
Vệ Toản lại hỏi: "Ngày mai có thời gian không?"
Thẩm Diên đáp: "Không có."
Vệ Toản nói: "Ngươi cũng không hỏi xem ta tìm ngươi làm gì."
Thẩm Diên liếc hắn một cái, quay đầu giải thích: "Đêm Thất Tịch ngày mai, ta đồng ý dẫn Tri Tuyết Chiếu Sương đi dạo phố rồi."
"Hai nàng ngày ngày chăm sóc ta, đến lúc các nàng ăn tết, dù sao cũng phải đi chơi thật vui vẻ."
Cho nên cũng không phải cố ý lấy lệ với hắn.
Gió mùa hè nóng hổi thổi vào mặt Vệ Toản, lại chui vào trong xe ngựa oi bức.
"Trước khi ta tới, đã bảo Tùy Phong vào thành trước, hắn nói đã tìm thấy Lâm đại phu."
Vệ Toản nói: "Chiết Xuân, ngày mai ngươi dành thời gian ra ngoài, theo ta đi xem một chút."
Thẩm Diên ngẩn người.
Vệ Toản nhìn vào ánh mắt của tiểu bệnh tử, lộ ra một tia sáng không tầm thường.
++
Ngày hôm sau là thất tịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, các tiểu cô nương vô cùng háo hức.
Thẩm Diên vốn nhờ Tấn Án chiếu cố hai tiểu cô nương, ai ngờ chuyện này bị đám người Chiêu Minh đường không biết xấu hổ nghe thấy, ai nấy đều vỗ ngực bảo hai người cứ yên tâm đi tìm đại phu khám bệnh, mặt mày nhỏ dãi nói rằng sẽ bảo vệ Tri Tuyết Chiếu Sương không bị người ta khi dễ.
- Kì thực chính là muốn ra đường, quang minh chính đại đi ngắm cô nương thành Vọng Hương.
Một đám thiếu niên thân hình cường tráng tụ tập cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như một đám cường hào ác bá cưỡng đoạt dân nữ.
Có hai cô nương giống như muội muội ở đây, bọn họ nhìn sẽ giống như ca ca tốt săn sóc muội muội.
Vệ Toản lại dẫn Thẩm Diên bảy vòng tám lượt tới một gian nhà dân trên phố.
Từ xa đã nhìn thấy dược liệu phơi nắng trên nóc nhà.
Vào cửa, liền thấy Tùy Phong đứng ở đó, cười nói: "Lâm đại phu, đây chính là công tử mà ta nói."
Vệ Toản nghiêng đầu, liền nhìn thấy sống lưng Thẩm Diên dường như bất chợt căng thẳng.
Mang theo vài phần khẩn trương mắt thường có thể thấy được, chắp tay nói: "Lão tiên sinh."
Lâm đại phu hơn năm mươi tuổi, để râu, tinh thần phấn chấn, bảo y ngồi xuống nói chuyện.
Nhắm hờ mắt, bắt mạch, kiểm tra các triệu chứng.
Hỏi y ngày thường uống thuốc gì.
Thẩm Diên từ trong tay áo lấy ra mấy đơn thuốc đưa cho ông xem.
Cũng không biết có phải hầu hết đại phu tính tình đều chậm chạp hay không, trầm tư một hồi, khiến người ta dù nóng ruột cũng không dám nói.
truyện đam mỹ
Vệ Toản nhìn theo, không hiểu sao cảm thấy khó chịu, như trăm móng vuốt cào vào tim mình, ngay cả bản thân bị thương cũng không nóng lòng như vậy, hận không thể moi ra lời nói từ miệng đại phu này, nhưng lại không thể.
Chỉ ôm ngực tìm một chỗ đứng bên cạnh, nhìn tiểu bệnh tử cùng người này một hỏi một đáp.
Lâm đại phu hỏi: "Công tử mắc bệnh đã lâu, lúc trước tại sao lại bị?"
Thẩm Diên giật mình, hồi lâu mới nói: "...!Là...!rắn cắn.
Bác sĩ Lâm hỏi: "Con rắn như thế nào?"
Thẩm Diên trầm mặc một hồi, rồi nhẹ nhàng nhìn Vệ Toản, cúi đầu nói: "Là một con rắn kịch độc."
Đại phu lại bảo y nói tỉ mỉ một chút, Thẩm Diên liền miêu ta hình dáng con rắn kia, rồi nhẹ giọng nói: "Khi đó tuổi còn nhỏ, trong nhà sinh biến, vốn đã bị bệnh, đại phu nói là ưu tư thành bệnh, bảo ta tịnh dưỡng là được."
"Chỉ là không để ý, bị một con rắn độc cắn, lúc phát hiện độc rắn đã tới xương, môi tím tái, thở dốc cũng khó khăn, mới mời đại phu đến, nói là không cứu được, chỉ kê mấy liều thuốc tùy tiện uống."
Đại phu nghe xong rất bình tĩnh.
Nhưng Vệ Toản lại cau mày.
Thẩm Diên do dự một chút, mới chậm rãi nói: "Phương thuốc kia uống được mấy ngày, mắt thấy tình hình ngày càng tệ, trong nhà đã chuẩn bị tang lễ cho ta, quan tài cũng chuẩn bị xong.
Ai ngờ thị nữ ta học theo sách, càn rỡ châm mấy mũi kim lại giữ được mạng."
"Chỉ là từ đó về sau, thân thể liền suy nhược, lên ngựa luyện võ cũng không được, vận động nhiều một chút là đổ mồ hôi, gặp chuyện nhỏ gì cũng sinh bệnh."
"Hai năm nay để thái y luân phiên chữa trị, thuốc uống rất nhiều, chậm rãi điều dưỡng, mặc dù không thường xuyên bị bệnh, nhưng vẫn yếu ớt."
Thẩm Diên càng nói càng giản lược, thậm chí có vài phần bối rối.
Vệ Toản lại cảm thấy tức giận như có một tảng đá lớn trong lòng.
Nghĩ thầm, chẳng trách hầu phu nhân lúc trước đi Giang Nam gặp Thẩm Diên một lần, liền giận không kiềm được, nhất định phải thuyền xe mệt nhọc mang Thẩm Diên về Hầu phủ.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Diên sau khi cha mẹ qua đời, đúng là sống không dễ dàng.
Chỉ là kiêng kỵ thể diện của Thẩm Diên, nên Hầu phu nhân mới không nói tỉ mỉ mọi chuyện cho tiểu bá vương Vệ Toản.
Trong nhà đang yên đang lành, sao có thể đột nhiên xuất hiện một con rắn độc.
Ở Hầu phủ, Thẩm Diên mới hắt hơi mấy cái, Hầu phu nhân đã khẩn trương như gì, phải mời đại phu đến Tùng Phong viện, cho họ ăn ngon uống ngon trong lúc chờ chuẩn bệnh, đến khi bắt mạch nói không có gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thật sự bị bệnh, ngự y trong cung đều được mời tới luân phiên điều trị, cửa hàng dược liệu suýt nữa phải dọn đến nhà.
Còn ở Thẩm gia, bị rắn độc cắn thấu xương mới có người phát hiện, gấp gáp mời một đại phu đến trị bệnh qua loa vài ngày, người còn chưa nhắm mắt, đã vội vã mua quan tài phát tang.
Cuối cùng phải nhờ Tri Tuyết học sách châm cứu đem mạng trở về.
Đối đãi với một người dụng tâm hay vô tâm, thật sự chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nếu bên cạnh Thẩm Diên không có một tiểu nha đầu như Tri Tuyết, chỉ sợ tiểu công tử duy nhất của vợ chồng Thẩm gia đã bị kéo đi chôn rồi.
Càng nghĩ càng hận.
Tiểu bệnh tử lại rũ mắt cười cười, môi mấp máy, nói: "Đại phu, bệnh của ta còn chữa trị được không?"
Lâm đại phu nhìn phương thuốc trong tay một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Độc rắn đã tới xương, lại là bệnh lâu thành tật, căn cơ đã hủy hơn phân nửa.
Ta thấy phương thuốc ngươi uống trước mắt, đã rất tốt rồi, ta nhiều nhất thêm bớt mấy vị thuốc, nhưng cũng chỉ như thêu hoa trên gấm."
"Còn phương thuốc trị tận gốc thì ta không kê được."
Thẩm Diên ngẩn người.
Lông mi rũ xuống.
Giống như một con vật nhỏ chán nản bị mắc kẹt trong nước.
Trái tim Vệ Toản cũng trầm xuống, không nói lời nào.
Tùy Phong nhẹ nhàng oán giận một tiếng: "Lúc ta tìm ngài, ngài còn nói y thuật của mình cao siêu."
Lâm đại phu thở dài: "Thầy thuốc chữa bệnh, không thể chữa mạng, cũng có lúc lực bất tòng tâm."
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Nếu huynh trưởng ta còn sống, có lẽ còn có biện pháp."
Thẩm Diên giương mắt nhìn ông.
Lâm đại phu lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, mấy năm trước chiến loạn ly tán, hiện giờ người có còn sống hay không, ta cũng không biết."
"Nếu ngươi hỏi huynh ấy ở đâu, ta cũng không nói được."
Thẩm Diên lại cúi đầu.
Lâm đại phu thở dài, lắc đầu, lấy một tờ giấy, viết từng chữ từng chữ, viết xong, giao cho y.
Một lúc lâu sau, tiểu bệnh tử nói: "Đa tạ tiên sinh, ngày khác lại đến bái phỏng."
Lâm đại phu đã thấy nhiều bệnh nhân không cam lòng như vậy, gật gật đầu, thở dài nói: "Nếu có chuyện gì, cứ đến hỏi ta."
Khi bước từng bước ra ngoài, Vệ Toản nháy mắt với Tùy Phong, ý bảo hắn tiếp tục hỏi tin tức của huynh trưởng đại phu.
Lúc Thẩm Diên ra cửa bước chân rất nhẹ rất chậm, ra khỏi cửa đại phu, đi đến đầu hẻm, lưng tựa vào tường, lẳng lặng đứng yên.
Vệ Toản đứng đó cùng hắn một lúc.
Sắc trời sắp tối đen, từng ngọn đèn nhà ai thắp sáng.
Dưới mấy bậc thang, chính là phố xá phồn hoa, túi thơm kim chỉ tinh xảo treo đầy sạp, mấy tiểu cô nương còn nhỏ, không biết muộn phiền, tay nắm tay dạo bước trên đường phố.
Cái bóng của Thẩm Diên ở trên từng bậc thang.
Bị kéo ra, vừa gập ghềnh vừa dài đằng đẵng.
Vệ Toản nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Thẩm Diên, một lát sau lại cầm tay y.
Thẩm Diên lại thản nhiên nói: "Quên mất, vết thương sau lưng ngươi, có muốn cho đại phu xem không?"
Trong lòng Vệ Toản không biết bị ai cào cấu.
Hắn nghĩ, tiểu bệnh tử đang muốn làm cho hắn khó chịu đến chết đây mà..