Đố Liệt Thành Tính

Chương 102




Cả đêm Vệ Toản lăn qua lộn lại khiến Thẩm Diên không ngủ được, cả hai kiếp hắn đều chưa từng thành thân, lần đầu vào hỉ phòng, dù sao cũng phải ăn cho đủ vốn với tiểu bệnh tử.

Sáng sớm hôm sau, hắn tự khoác xiêm y rửa mặt, tinh thần phơi phới, gọi người chuẩn bị nước, hâm nóng cháo và điểm tâm.

Thị nữ vào phòng, nhìn thấy hỉ phục đỏ thẫm rơi đầy đất, hỉ chúc đã cháy hết, cao mỡ rượu cưới cũng vương vãi, gấm vóc lộn xộn, màn trướng sinh hương, Thẩm trạng nguyên bị cướp về còn đang ở trong giường, không biết tình trạng thế nào, nhất thời trong lòng bồn chồn đánh trống.

Tiểu Hầu gia ăn mặc giản đơn, tinh thần sảng khoái đứng dậy rửa mặt, phân phó: "Đi xem Lâm đại phu đã thức chưa, bảo ông ấy lát nữa đến bắt mạch."

Thị nữ giật mình, hồi lâu mới đáp: "Vâng."

Thầm nghĩ đến mức phải gọi đại phu, chuyện này xem ra không ổn chút nào.

Vệ Toản lau mặt sạch sẽ, thấp giọng chậm rãi nói: "Nếu hắn không gọi thì đừng làm phiền hắn, để hắn ngủ thêm một lát."

"Sau này, các ngươi phải coi hắn là chủ nhân trong nhà."

Thị nữ cúi đầu đáp "vâng".

Thông thường, nếu Vệ Toản không có việc gì làm, buổi sáng sẽ luyện thương rồi đi ăn cơm.

Thế nhưng lúc này xiêm y đã mặc xong, hắn lại luyến tiếc không muốn ra ngoài.

Vừa nghĩ tới hôm qua mới thành thân với Thẩm Diên, trong lòng giống như có mấy con thỏ vui vẻ nhảy nhót, khóe miệng cong lên, không đ è xuống được.

Hắn bảo thị nữ ra cửa, sau đó trở lại giường, cúi đầu nhìn Thẩm Diên trong màn đỏ đang mơ màng ngủ, cuộn tròn như một con vật nhỏ, trên lưng trắng như tuyết loang lổ vết đỏ. Hắn vừa thò tay vào chăn, Thẩm Diên liền cau mày hừ nhẹ vài tiếng, rụt vào trong không chịu cho hắn chạm vào.

Không biết do Thẩm Diên xuất thân từ vùng sông nước hay do mẫu thân hắn nuôi dưỡng y quá tốt, nuôi đến da thịt mịn màng, chỗ nào cũng vừa tay, gấm vóc đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng nõn.

Hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đẽ, mọi thứ đều đáng yêu.

Không nhịn được nữa, hắn ôm y vào lòng cọ cọ hồi lâu, chọc cho Thẩm Diên cắn hắn một cái, mơ mơ màng màng tức giận nói: "Ngươi còn chưa xong sao?"

Hắn biết Thẩm Diên chỉ ngủ được mấy canh giờ, hiện giờ vô cùng bực bội, liền dỗ dành y: "Xong rồi xong rồi, ngươi ngủ tiếp đi."

Nói xong thì ngồi dậy.

Lúc ngồi dậy đắp chăn cho Thẩm Diên, hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy trên mắt cá chân y có một vết đỏ.

Chắc là đêm qua Thẩm Diên chịu không nổi muốn chạy trốn, bị hắn nắm mắt cá chân kéo về, hắn sợ Thẩm Diên bỏ chạy, nên mới nắm chặt không buông.

Sức lực của hắn trước giờ rất lớn, nhất thời không kiềm chế được, nắm chặt y đến mức hằn lên vết đỏ, đến giờ vẫn chưa tiêu tan.

Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào, Thẩm Diên liền lập tức đá hắn, âm thanh khàn khàn, có chút đáng thương hiếm thấy: "Ngươi đừng có chọc ta."

Vệ Toản không biết mắc cỡ, còn dùng bàn tay chậm rãi đo đạc, cười nói: "Thẩm ca ca, ta đan cho huynh một sợi dây đeo được không?"

Thẩm Diên căn bản không nghe hắn nói.

Ánh mắt dần tối lại, hắn nói: "Hay là đeo chuông đi."

Vừa nghĩ tới Thẩm Diên ngày thường ăn mặc nho nhã thủ lễ, nhưng ở mắt cá chân lại buộc một cái chuông, lúc làm chuyện đó, chân treo trên không trung vừa chuyển động là chuông rung, trong lòng liền nóng lên.

Nếu ngày nào đó hắn cao hứng kêu Thẩm Diên ra ngoài, không chừng sẽ có người thắc mắc Thẩm trạng nguyên đang buộc chuông ở đâu.

Nghĩ đến đây, tâm tình Vệ Toản cực kỳ tốt, cúi người hôn lên má Thẩm Diên, chậm rãi khép vạt áo, ra ngoài luyện thương.

Mới luyện được một khắc, đã dừng lại hô to: "Tùy Phong."

Tùy Phong đáp lại một tiếng.

Hắn cầm thương hỏi: "Hôn sự như vậy là xong rồi hả?"

Tùy Phong nói: "Nếu không thì sao? Ngài muốn thành thân thêm mấy ngày nữa?"

Vệ Toản thầm nghĩ, kéo dài thêm vài ngày cũng không phải là không được.

Hắn tự mình chuẩn bị thành thân, lúc chuẩn bị cảm thấy khá rườm rà, nhưng đến ngày đại hôn lại cảm thấy chưa đủ, nhất là khi nhìn thấy Thẩm Diên ngoan ngoãn làm ổ trên giường mình, hắn càng phấn khích không thôi.

Cuộc sống như vậy nhiều thêm vài ngày cũng không sao.

Tùy Phong cười nói: "Lúc này nếu là nhà khác, người mới còn phải dậy sớm kính trà cho trưởng bối."

Vệ Toản chỉ nghĩ đến sự dịu dàng của buổi sáng, hắn nói: "Chuyện này có thể bỏ qua."

Phía sau chợt vang lên một giọng nói âm trầm: "Sao lại bỏ qua."

"Ngươi dám cướp người, sao không dám để phụ thân của ngươi cùng góp vui?"

Vệ Toản giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy tùy tùng thị nữ trong phủ đang điên cuồng nháy mắt với hắn.

Ngay cả Tùy Phong cũng run rẩy.

Hắn phóng mắt nhìn, khá lắm, cha hắn mang theo mười mấy gia tướng đang cầm trượng trên tay.

Hôm nay chính là muốn đem hắn đánh thành bánh dày.

Tĩnh An Hầu sắc mặt âm trầm, ông nhìn chăm chăm Vệ Toản, đây đâu phải con trai của mình, rõ ràng là kẻ thù đến đòi nợ. Một lúc sau, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Vệ Toản, ta đúng là đã sinh được một nhi tử rất tốt."

Vệ Toản lập tức bị bắt lại.

Gia tướng bên cạnh Tĩnh An Hầu đều là dân lão làng, có chuẩn bị mà đến, bọn họ ấn hắn lên ghế đẩu, cố định tư thế trừng phạt tiểu Hầu gia.

Mặt úp xuống, mông chổng lên.

Tĩnh An Hầu khó chịu nhìn hắn hồi lâu, sau đó đá hắn một cước: "Ngươi nói đi, ngươi đã làm chuyện vô liêm sỉ gì?"

Vệ Toản liền nghiêm túc nói: "Cha, con trai ngưỡng mộ Thẩm Chiết Xuân từ lâu, vì vậy mới xin Thánh thượng một tờ hôn thư ngự bút, rước y vào phủ."

"Rước vào phủ? Hừ! Ngươi cướp người thì có!"

Tĩnh An Hầu không nhịn được nữa: "Ta vừa vào cổng thành đã nghe người ta ồn ào bàn tán, trong thành này từ trên xuống dưới, ngay cả người bán bánh nướng cũng biết, ngươi trói người mang về!"

"Khắp kinh thành lan truyền chóng mặt."

"Ngươi biết đây là gì không? Cưỡng đoạt dân......"

"Dân nam." Vệ Toản nhỏ giọng bổ sung.

Tĩnh An Hầu trách mắng một tràng, ông thật sự rất tức giận.

– – Nghịch tử!

Đúng là đồ nghịch tử!

Tĩnh An Hầu vô cùng căm hận, ông biết tên tiểu tử khốn nạn này trước giờ chuyên đi gây họa, nhưng không ngờ hắn lại có gan làm ra chuyện hạ lưu như vậy.

Thẩm Ngọc Cận chỉ có một nhi tử, trăm cay ngàn đắng mới nuôi lớn được, vậy mà lại bị tên khốn này chà đạp.

Bị trói về cưỡng ép thành thân.

Cuối cùng ông cũng hiểu ra, vì sao Vệ Toản và Thẩm Diên ngày nào cũng cãi nhau đến gà bay chó sủa, vốn dĩ ông còn cho rằng con trai mình mắt cao hơn đầu, Thẩm Diên lại là một người ngoài mềm trong cứng, tính khí bất hòa nên mới đối chọi.

Bây giờ nghĩ lại, e rằng cái tên khốn kiếp này đã có tâm tư khác đối với Thẩm Diên từ lâu, chắc là đã lén lút giở trò uy hiếp, thế nhưng Thẩm Diên lại không tiện nói cho ông biết, nên mới tối ngày đối đầu với Vệ Toản.

- Nếu không, Thẩm Diên tốt tính như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao lại cố tình đối đầu với tên khốn vô liêm sỉ đó.

Càng nghĩ Tĩnh An Hầu càng cảm thấy có lý, ông đen mặt hỏi: "Vệ Toản, trong mắt ngươi có còn người cha như ta không?"

Tên khốn kiếp kia vậy mà lại nghiêm trang nói: "Nhi tử chỉ là quan tâm  đến phụ thân."

Tĩnh An Hầu không khỏi bật cười: "Quan tâm? Ngươi lo lắng cho ta sao?"

Vệ Toản trịnh trọng nói: "Người nhi tử muốn cưới, không phải Thẩm Chiết Xuân thì không được."

"Nếu như trì hoãn thêm vài năm, đến lúc đó cha cũng lớn tuổi, không phải sẽ không chịu nổi sao? Cho nên nhân lúc cha còn trẻ còn chịu đựng được, con mới nhanh chóng làm chuyện này, đây đã là phương án tốt nhất rồi."

Hay cho một phương án tốt nhất.

Sao ông lại sinh ra một tên khốn kiếp báo đời như vậy.

Tĩnh An Hầu suýt nữa nghẹn chết, ông hít sâu vài hơi, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Đánh cho ta!"

Lẽ ra trong mười mấy năm qua, ông không nên thu dọn cái đống hỗn độn mà tên khốn này đã gây ra.

Thu dọn cho đến bây giờ, rốt cuộc càng ngày càng nát, còn hại luôn con trai duy nhất Thẩm gia.

Sau này chết đi, ông biết phải ăn nói thế nào với vợ chồng Thẩm gia.

Tĩnh An Hầu càng nghĩ càng tức giận:"Đánh thật mạnh cho ta, trong quân doanh đánh thế nào, ở đây đánh thế đó."

Thế nhưng các gia tướng đã nhìn tiểu Hầu gia lớn lên trong phủ, bình thường cũng chỉ răn đe một chút, binh nghiệp thế gia nào mà không đánh nhi tử, bọn họ thấy Tĩnh An Hầu nóng giận lại càng nhẹ tay, quân côn giơ cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, hoàn toàn không có khí lực.

Tên nghịch tử Vệ Toản giả bộ rất tốt, nhăn mày rũ mắt, nhưng ngay cả một giọt mồ hôi cũng không rơi xuống.

Tĩnh An Hầu đen mặt, tức mình nói: "Đánh cái gì vậy! Các ngươi đang bóp vai đấm chân cho nó hay sao! Nó sắp phê pha đến nơi rồi!"

"Được, được, các ngươi không đánh, ta tự mình đánh."

Nói xong đoạt lấy gậy gộc.

Đánh loạn xuống một trận.

Tĩnh An Hầu quả thật đánh rất mạnh, mới quất xuống hơn mười gậy, tên khốn Vệ Toản đã biến sắc, mồ hôi thi nhau rơi xuống, mông rơm rớm máu.

Tĩnh An Hầu lúc này mới giận dữ nói: "Ngươi tự tìm Thánh thượng từ hôn đi."

Vệ Toản cắn răng nói: "Không đi."

Tĩnh An Hầu mắng: "Ta nuôi ngươi ph óng đãng như vậy, ta đành chấp nhận, mặc kệ ngươi thối tha nam nữ đều ăn, nhưng ngươi không được quấn lấy Thẩm gia."

Vệ Toản nói: "Không phải con quấn lấy Thẩm gia, mẹ nói hai nhà đã chỉ phúc vi hôn rồi."

"Hôn sự đã định từ lâu, dựa vào cái gì mà phải rút lui chứ?"

Hai cha con trừng mắt nhìn nhau, Tĩnh An Hầu tức giận quát: "Đặt trường hợp ngươi là nữ nhi kìa, bộ ngươi là nữ nhi sao!"

Vệ Toản nói: "Phụ thân cứ cho là vậy đi."

Tĩnh An Hầu cực kỳ tức giận: "Được, được, hôm nay ta đánh chết ngươi, hôn sự coi như huỷ bỏ."

Nói xong liền giơ gậy lên thật cao.

Chợt có tiếng người từ bên ngoài vội vã xông vào.

Gia tướng liên tiếp hô vang "Thẩm công tử", Thẩm Diên chỉ có thể từ xa kêu lên: "Dượng, dượng đang làm gì vậy?"

Tĩnh An Hầu không dám nhìn Thẩm Diên, chỉ giơ gậy lên, tức giận nói: "Con đừng cản ta, tên nghiệp chướng này làm ra chuyện như vậy, ta phải đánh chết nó để tạ lỗi với cha mẹ con."

Nhìn thấy Vệ Toản bị đánh, Thẩm Diên có phần sốt ruột, không cần nghĩ ngợi nói: "Dượng, chuyện hôn thư vốn dĩ con cũng biết, Vệ Toản không phải cướp con."

Tĩnh An Hầu nghe vậy, lại càng chua xót, nói: "Con ngoan, con chịu ủy khuất rồi, không cần bảo vệ nó."

"Ta tự hỏi, vì sao ngày nào nó cũng gây chuyện khó dễ với con, thì ra từ lâu đã có ý đồ ỷ thế cướp người, lần này nhất định là nó đã dùng thứ gì để uy hiếp con."

Ông cúi đầu mắng Vệ Toản: "Nghiệp chướng! Sao ngươi lại dám uy hiếp Thẩm ca ca!"

Vệ Toản:...

Thẩm Diên:...

Lúc này, Thẩm Diên mới ý thức được, ngày thường y làm bộ làm tịch quá tốt, đến khi gặp tình thế cấp bách, dù có nói thật cũng không ai tin.

Y trao đổi ánh mắt với Vệ Toản một lúc lâu.

Thấy Tĩnh An Hầu còn muốn đánh tiếp.

Thẩm Diên biết, lúc này giả bộ đáng thương chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa, cho dù y nói cả hai yêu nhau thật lòng, Tĩnh An Hầu cũng sẽ không tin.

Y vội vàng nghiêm mặt, ôn hòa khuyên nhủ: "Nếu dượng muốn dạy dỗ nhi tử, Chiết Xuân vốn không có tư cách nhúng tay."

"Chỉ là, nếu hôm nay dượng đánh chết tiểu Hầu gia, vậy thì chẳng phải, ngay cả chỗ dung thân cuối cùng của Thẩm Chiết Xuân cũng không còn sao?"

Tĩnh An Hầu giật mình.

Thẩm Diên thấy ông dừng tay lại, mới chậm rãi nói tiếp: "Hầu gia không tin lời Chiết Xuân nói thì thôi, nhưng Chiết Xuân cũng đã từng nói trước mặt Hầu gia Hầu phu nhân rồi, con chỉ muốn một lòng tận hiếu với Hầu phủ."

"Đừng nói hôm nay dượng đánh chết tiểu Hầu gia, cho dù chỉ đánh bị thương một vài chỗ, cũng đều là do Thẩm Chiết Xuân gây ra, sau này con làm sao dám đối mặt với Hầu gia Hầu phu nhân, làm sao dám ở lại Hầu phủ? Vậy chẳng phải ngay cả chút duyên phận này cũng đứt đoạn sao?"

"Dượng, Chiết Xuân không có bất kỳ người thân nào khác, chỉ có một nơi như Hầu phủ để ở lại."

Nghe Thẩm Diên nói vậy, Tĩnh An Hầu không biết phải làm sao, ông nhìn y, suýt nữa ch ảy nước mắt.

Cuối cùng "Ài" một tiếng.

Ông đánh Vệ Toản thêm vài cái, luôn miệng mắng chửi "Nghịch tử, nghiệt chướng", sau đó ném gậy sang một bên, tiếng "leng keng leng keng" vang lên, ông vội lau mắt đi ra ngoài.

Trong tiếng gió mùa thu rì rào, Thẩm Diên nghe thấy âm thanh thì thào của Hầu gia "Phu nhân, gọi phu nhân trở về".

Lại vang lên hai tiếng: "Nghịch tử, nghịch tử."

Thẩm Diên nhìn ra xa, vừa thấy thương vừa buồn cười.

Chợt nghe thấy Vệ Toản uể oải mỉm cười gọi y: "Thẩm ca ca."

Thẩm Diên cúi đầu liếc hắn, thừa biết tên khốn này đang tính làm y mềm lòng.

Dựa vào cửa rồi quay đầu đi, y lẩm bẩm: "Bây giờ mới biết gọi Thẩm ca ca."