Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích Cậu

Chương 35




Tối 9 h tại nhà kho cũ đường Zs

- Đại tỷ theo như người của ta dự đoán thì quân chúng có khoảng 300 tên đang ở trong nhà kho và và khoảng 100 tên đang phục kích xung quanh - Một tên đàn em của nó sau khi rà soát tình hình xung quanh liền báo cho nó ( Au: cái nhà kho cũ đó rất rất là to nha và được làm bằng gỗ mục :) ) .

- Vậy sao , hình như tụi nó đang xem thường chúng ta thì phải , chỉ có 100 tên phục kích thôi sao ? - Nó cười mỉa .

- Lên thôi - Nó giơ cánh tay về phía trước ra hiệu tiến lên , khi nhìn thấy nó ra hiệu đàn em của nó khoảng 500 người tiến thẳng vào nhà kho , chưa kị để đối thủ ra tay bọn đàn em của nó đã tiến đến đánh nhanh thắng nhanh đồng thời những tên đàn em còn lại của nó thì xữ lí 100 tên ở bên ngoài , sự việc tưởng chừng như rất là đơn giản nhưng bọn nó đâu hề biết rằng .....* Bằng * một tiếng súng phát ra cả bọn của nó đi ra ngoài , nhưng bên ngoài không như nó dự đoán có 100 tên mà là 200 không 500 không nhiều hơn thế nữa ...

- Chúng ta bị lừa rồi đại tỷ , 300 tên ở nhà kho chỉ là mồi nhử chúng ta thôi - Một tên máu me đầy người nói .

Còn một điều nữa là tất cả bọn chúng đều có súng và vũ khí khác điều mà nó không lường trước được , tại sao bọn chúng chỉ là học sinh mà lại có khả năng mua nhiều súng vậy , nhưng điều mà nó thắc mắc đã được giải đáp ngay sau khi nó nhìn thấy hình xăm màu đen trên cánh tay của đám người kia , quả thật thì tình hình của tụi nó như ngàn cân treo sợi tóc , chỉ cần một hành động nhỏ là ăn đạn đồng ngay nên không khí bây giờ im lặng một cách đáng sợ , chỉ có tiếng ve kêu là rõ ràng , * Cạch * ... đó là tiếng nó đạp phải một cành cây dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng tất cả mọi người phe nó đều giật mình :

- Lên - Tên có lẽ là thủ lĩnh của đám người kia lên tiếng , bên cạnh đó hắn còn bắn một phát súng nhắm thẳng vào đầu của nó như ra hiệu tấn công , rất may là nó né kịp nếu không thì nó đã trở về đất mẹ rồi , sau phát súng đó thì tất cả bọn người bên Hắc Long Bang kia điều tiến lên , người của bọn nó cũng không buồn phản công , cả hai đám người hoà vào nhau , nào là tiếng súng , tiếng dao , tiếng gậy , đều có đủ cả . Riêng về phần nó thì đang bán sống bán chết né những phát súng của tên thủ lĩnh bên kia , thật tình thì vừa mới đánh nhau xong nó cũng có hơi mệt , nay lại bị phục kích như thế này cơ hội sống của nó chỉ còn khoảng 40 % , * trời ơi đúng là hồng nhan bạc mệnh mà , con phải chết trong cái hoàng cảnh lãng xẹt này hay sao , ít nhất thì con cũng phải làm súp bờ hí rồ không cần mặc sịp mà vẫn có thể giải cứu thế giới khỏi người ngoài hành tinh , như thế thì người đời mới có thể tôn thờ con như bà nội được chứ, quai ? quai ồ quài , tèo mì quai ít mí ( au : Why oh why , tell me why it's me bài why not me ta chế lại đấy :) và cái nì nó chỉ mang tính chất hài hước không thích đừng ném đá em :) (╥﹏╥)* Nó khóc trong lòng . Sau một hồi than vãn thì có lẽ sức của nó cũng đã sắp cạn nay nó đang nằm ở dưới đất thở hồng hộc , cũng may cho nó là tên kia đã hết đạn đang lui cui thay đạn thì nó liền tận dụng cơ hội đá thẳng vào chỗ hiểm của tên đó rồi chạy , mặc dù rất đau nhưng tên đó vẫn có thể bình tĩnh bắn một phát đạn về phía nó, khi viên đạn chỉ cách nó còn khoản 6 cm thì * Xạc * nó vấp phải cục đá và đạp mặt xuống đất lẽ dĩ nhiên là nó tránh được viên đạn nhờ may mắn .... ( Au : công nhận ta nghĩ ra được cái lí do hợp lí ghê * sờ cằm *) . Nhưng .... tên kia nào chịu bỏ cuộc , ngay sau khi nó né được tên đó đã bắn thêm một phát nữa, ngay ngực phải của nó * Phụt * máu từ miệng nó phun ra , mắt nó bắt đầu mờ dần ...khi tên kia định bắn thêm phát nữa , nhưng lần này tên đó làm một cách chậm rãi có lẽ vì muốn nó phải chịu đựng đau đớn rồi mới chết được , khi tên đó bóp còi thì từ đâu ra một tên đàn em của nó đá phăng cây súng :

- Đại tỷ chạy đi ,vụ này tụi em lo được - Cậu con trai kia trong lúc ôm chặt tên thủ lĩnh kia nói .

- Nhưng ...- Mắt nó vẫn mở không lên .

- Nhanh đi !!! - Cậu con trai có vẻ chịu sắp không nổi nữa liền quát lớn . Nó hoàn hồn chạy thật nhanh chạy hoài chạy mãi đến nó cũng không biết nó đã chạy bao xa rồi nữa , nó mệt, nó dần thiếp đi , nhưng không hiểu sao khi dần thiếp đi nó lại có cảm giác như mình đang ở trong vòng tay của hắn vậy nhỉ , hay như người ta nói là khi con người ta sắp chết thì người ta thường nghĩ về người mình thương yêu nhất , tại sao , tại sao vậy chứ tại sao người nó yêu thương nhất không phải là ba hoặc mẹ mà lại à hắn , người chẳng coi trọng tình cảm nó dành cho hắn , chỉ biết phớt lờ nó , dù đã nghe câu nói hắn yêu nó nhưng thật chất thì hắn chả bao giờ thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài cả ....

- Hừ ! - Nó cười nhạt , nó thật sự đã điên vì yêu mất rồi , tình yêu như một thứ độc dược vậy một khi đã uống phải thì chẳng thể nào hoá giải được ....