Đó Là, Yêu

Chương 19: Về một số vấn đề tôi nghi hoặc nhiều năm




Ánh nắng tươi mát của buổi sáng tinh mơ, tôi và bạn học tiểu Trình nói với nhau rất nhiều về chuyện cũ.

Chúng tôi nói về cuộc sống thời trung học. Tôi nói với bạn học tiểu Trình: tôi thật tình liều mạng thi vào Đại học T, chỉ còn thiếu nước thắt dây treo cổ chết thôi. Cuối cùng tôi cũng được toại nguyện thi đậu Đại học -- vì chính là để gặp hắn.

Hắn nói cho tôi biết: Thời điểm hắn học trung học thì còn nhỏ tuổi, cơ thể đang phát triển, lúc nào cũng rất tham ngủ, mỗi tối tám giờ đã đi ngủ, bảy giờ sáng thức dậy. Khi đi học thường xuyên ngủ gật. Sớm biết thi vào Đại học T sẽ gặp được tôi, hắn nhất định chịu khó học tập, thi vào học viện quân sự.

Tôi hung hăng trừng hắn: "Gặp em có cái gì không tốt?"

Hắn nói: "Anh có dự cảm, một người tuổi trẻ tài cao như anh đây là trụ cột chi tài của tổ quốc, đời này lại bị hủy hoại trong tay em."

"Chính anh rơi vào cạm bẫy ôn nhu của em, đâu có liên quan đến em?"

Trò chuyện qua thời trung học, chúng tôi chúng tôi lại nói về cuộc sống Đại học. Rất nhiều vấn đề tôi nghi hoặc nhiều năm, rốt cuộc tôi cũng có thể hỏi.

*Action 1

Tôi hỏi: "Thời gian anh ở khu trọ Z, cả ngày đều vạch đáp (*) em, là bởi vì thích em sao?"

Hắn nói: "Em dùng từ không chính xác, anh gọi cái này là xây dựng tình cảm."

Tôi khinh thường: "Có ai nuôi dưỡng tình cảm như anh không? Vừa không tặng quà, vừa không mời ăn cơm, vừa không hẹn em đi xem phim."

Phát hiện ánh mắt khác thường của hắn nhìn tôi, tôi mới nhớ ra. Bề ngoài có vẻ như hắn không hề làm những chuyện này, nhưng mà, bạn học tiểu Trình, bạn không biết là mình làm rất tự nhiên hay sao?

Tôi tiếp tục khinh bỉ hắn: "Anh ám chỉ không thể rõ ràng chút sao?"

Hắn đáp: "Theo đuổi loại nữ sinh như em không thể quá thẳng thắn được. Nếu ngày đó anh xem hết phim cùng em sẽ nói: 'Anh thích em, em làm bạn gái của em được không?' Anh đoán chừng em sẽ quay đầu bước đi, lần sau gặp anh nhất định em sẽ lẩn trốn tránh rất xa."

Tôi gật đầu, đó là điều đương nhiên.

"Anh không nói gì, tựa như tiếp cận, như gần như xa, mập mờ ám muội, làm cho điều đó trở thành thói quen của anh, để cho em từ từ chậm rãi đón nhận tình cảm của anh. . . "

Tôi kinh ngạc nhìn hắn: "U! Nhìn không ra. Anh biết rõ nữ sinh quá nha! Kinh nghiệm dồi dào thật đấy!"

Hắn nhìn đồng hồ: "Giữa trưa rồi, em đói không? Anh dẫn em đi ăn món cá hấp. Không phải hôm qua nói muốn ăn cá sao?"

Tôi lập tức mở cờ trong bụng: "Đi Lão Xuyên đi."

Hắn nói: "Được."

Ban nãy chúng tôi nói tới đâu rồi?

*Action 2

Xem thời gian còn sớm, tôi quyết định để thức ăn ngon xuống, hỏi một cái vấn đề quan trọng tôi nghi hoặc đã nhiều năm: "Anh thực sự từng nói chỉ số thông minh của em đã ngưng phát triển từ tiểu học phải không?"

Hắn nói: "Trí nhớ của em không phảo không tốt sao?"

"Em có thể nhớ nhưng không nhiều lắm, nhưng chỉ cần đã nhớ kỹ, một đời cũng sẽ không quên, cho nên. . . đừng trách em chưa cho anh cơ hội giải thích."

Bạn học tiểu Trình bất đắc dĩ mà nhớ lại sự tình năm đó.

Tình hình ngày đó là như vậy.

Nam sinh trong phòng ngủ nằm nói chuyện với nhau, mọi người bàn luận về chủ đề thẩm mĩ quan của người miền nam miền bắc. Nam sinh nói chuyện ban đêm với nhau, chủ đề không cách ly khỏi nữ sinh.

Bạn học tiểu Trình là người miền Bắc, hắn bày tỏ mình thích nữ sinh có vóc dáng cao, tóc dài mượt mà xỏa vai, cười toát lên vẻ dịu dàng đáng yêu.

Vì thế tiểu Mã ca lập tức dẫn vào sự thật: "Ồ! Cô nương Tâm Tâm ban ba rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ quan của cậu đó. Thoạt nhìn tính cách của cô ấy không tồi, là loại nữ sinh thích hợp lấy về nhà làm vợ."

Bạn học tiểu Trình im lặng rồi lại im lặng: "Tính tình của cô ấy đúng là rất tốt, đáng tiếc là từ sau khi tiểu học chỉ số thông minh đã ngưng phát triển rồi. . . Nhưng mà, phụ nữ ngốc một chút lại thành ra đáng yêu."

Lời hắn còn chưa dứt, tiếng huýt só đã nổi lên bốn phía.

Ấy? Mấu chốt nằm ở nửa câu sau? Nhưng tại sao lại có lời đồn vô trách nhiệm như vậy, bỏ mất đi phần mấu chốt ?!

Tôi cười hì hì hỏi: "Rốt cuộc là từ khi nào anh thích em?"

Hắn nói với tôi hắn cũng không rõ lắm, tình cảm của hắn đối với tôi là tích lũy theo năm tháng, nói không ra lời là trong nháy mắt đã biến thành yêu rồi.

Hắn còn nói với tôi, mới đầu hắn cảm thấy tôi rất thú vị, tính nết cũng rất được, muốn hiểu tôi nhiều hơn. . . Sau này, chờ chúng tôi nói chuyện rồi ghi chép lại cuộc trò chuyện xem hoài không tới, hắn thường nghĩ, nói chuyện yêu đương với tôi nhất định sẽ thú vị nhiều hơn thế.

Khi đó, hắn thực sự quá trẻ tuổi, không muốn sau này suy nghĩ lo lắng quá nhiều, chỉ nghĩ nói một đoạn tình cảm yêu đương, đương nhiên nếu hai người có thể tay nắm tay đi suốt đời thì tốt, nếu như không thể, hắn cũng muốn giữ lại một đoạn ký ức thanh xuân.

Hắn từng bước tiếp cận tôi, nagy khi hắn cho rằng tất cả đã nước chảy thành sông thì tôi đã thổ lộ cùng hắn trở thành một cặp có quan điểm tình yêu hiện đại. Sau khi hắn và tôi chân thành trò chuyện, hắn thực sự nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều. Bất luận quan niệm tình yêu của tôi là đúng hay sai, hắn không thể không thừa nhậnphương diện tình cảm của mình vẫn chưa trưởng thành, gánh vác không được tình yêu chân chính!

Thay vì tổn thương hai bên để trưởng thành, hắn tình nguyện lựa chọn nỗi nuối tiếc lớn dần.

*Action 3

Tôi lại hỏi: "Anh nói thật với em đi, có phải anh thích Trác Trác nên mới ân cần với cô ấy như vậy. Sau này anh phát hiện mình không theo đuổi được Trác Trác mới chọn ở cùng em không?"

Bạn học tiểu Trình vẻ mặt kinh ngạc: "Ai nói anh thích cô ấy?"

Tôi: "Rõ ràng như vậy, anh nghĩ rằng em không nhìn ra sao?"

Hắn nói: ". . . Em động não thì chết người hả?"

Tôi cầm cái gối không suy nghĩ gì ném hắn, hi vọng có thể đập hư đầu óc hắn, có như vậy thì cuối cùng chỉ số thông minh cảu tôi mới không bị hắn chèn ép đến sít sao.

Trải qua một phen đánh đập tra hỏi, hắn cuối cùng cũng thành thật: "Anh với cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Nếu anh thích cô ấy, anh đã sớm theo đuổi cô ấy rồi."

Thấy vẻ mặt tôi vẫn còn nghi ngờ, hắn hỏi lại: "Một bên anh mập mờ với em, một bên thầm mến cô ấy, em cho rằng người bình thường có tư duy Lô-gíc vậy sao?"

Có phải tôi là người bình thường nên không rõ ràng cho lắm, nhưng tôi khẳng định, tư duy Lô-gíc này không phù hợp với hắn.

Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, tôi tiếp tục tra khảo hắn: "Em nghe nói: Có một lần Đại học năm ba, lớp học của hai người họp mặt, anh với Trác Trác ra ngoài nói chuyện, hàn huyên cả đêm, anh cởi áo choàng ra khoác cho cô ấy, anh không thích cô ấy, vì sao lại đối tốt với cô ấy như vậy?"

Bạn học tiểu Trình kinh ngạc: "Làm sao em biết?"

Tôi: "Cát Cát nói, chính mắt cô ấy thấy."

Bạn học tiểu Trình thở dài: "Nữ sinh các người đúng là nhiều chuyện, không để lại chút cá nhân nào à?"

"Không thể. Anh với Trác Trác rốt cuộc là chuyện gì? Anh mau khia thật đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!"

"Anh nói thật với em, chuyện ngày đó, anh cũng không nhớ rõ."

"Em không tin!"

"Thật sự. Đêm đó anh bị bạn cùng phòng ép uống rất nhiều rượu, say. Anh vốn muốn ra ngoài hít thở không khí lạnh một chút, để đầu óc tỉnh táo, sau đó cô ấy cũng đi ra, đưa cho anh một chai nước, cô ấy hỏi anh: 'Có phải tâm trạng không tốt không?' , anh nói: 'Rất tốt!' "

Hắn chậm rãi nhớ lại, tựa như đang chắp vá lại đoạn ký ức không nhớ rõ: "Anh nhớ rồi. . . Bọn anh có nói chút chuyện. Nội dung cụ thể, anh không nhớ rõ lắm, em phải hiểu anh, mỗi lần uống vào anh lại nói rất nhiều."

Nhớ tới cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng không ngừng nghỉ, tôi đồng ý gật đầu.

"Thực ra thì cô ấy rất thông minh, rất tinh tế, là cô gái có lối suy nghĩ cũng rất chẩn mật, không giống người nào đó. . . "

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Nói chuyện chính đi."

Bạn học tiểu Trình lập tức quay lại trọng điểm, hắn nói cho tôi biết, ngày hôm sau, hắn thức dậy, tiểu Mã ca hỏi hắn có phải nói lời yêu đương với Trác Trác rồi hay không?

Hắn hết sức mu muội, hoàn toàn không hiểu "chuyện xấu" kia từ đâu mà tới.

Tiểu Mã ca tường thuật lại thạt chi tiết chuyện tối qua cho hắn nghe, hắn mới lờ mờ nhắ ra một vài hình ảnh mơ hồ, nhớ ra hắn cởi áo khoác cho cô ấy, nhớ ra hắn tiễn cô ấy về phòng ngủ.

Ngay từ đầu hắn cũng không để ý, bất quá đây chỉ là bạn học bình thường gặp gỡ hết sức bình thường. Mãi đến một tuần sau, Trác Trác gọi điện thoại cho hắn, nói muốn trả áo cho hắn, hắn mới hẹn gặp cô ấy ở địa phương.

Gặp mặt thì hắn vì tránh Trác Trác hiểu lầm, cố ý biểu hiện lãnh đạm, nhận áo khoác xong liền bỏ đi. Trác Trác đột nhiên hỏi hắn: Có muốn tìm chỗ ngồi một chút không?

Hắn ngờ ngợ phát giác một tia khác thường, vì không muốn hiểu lầm càng ngày càng sâu, hắn liền tìm cớ rời đi. Sau đó, hắn không chủ động liên lạc với Trác Trác nữa, Trác Trác cũng không còn liên lạc với hắn nữa, tất cả đã xử lý lạnh nhạt như vậy.

Tôi hỏi hắn: "Anh nhất định hiểu được ý của Trác Trác? Cơ hội ngàn năm có một như vậy mà anh lại lạnh nhạt cho qua sao?"

"Ừ, đúng là cơ hội tốt, ai có thể làm cho anh không buông được một cái đầu heo."

Tôi cầm gối đập về trước một cái: "Anh nói ai đầu heo!"

" . . . "

*Action 4

Tôi lại hỏi hắn: "Trong thời gain cắt đứt liên hệ một năm, anh không từng nghĩ đến em sao? Không muốn tâm sự cùng em, cho dù hỏi một câu: Em đang ở đâu làm cái gì?"

Hắn đáp: "Không có, chưa từng có."

Tôi nói: "Anh thật không có tâm, cuối cùng em vẫn nghĩ đến anh, muốn hỏi anh đang ở đâu làm gì? Có khỏe hay không?"

Hắn trầm mặc một hồi.

Tôi thấy hắn trầm mặc không cảm xúc, tôi lại hỏi: "Anh thực sự chưa từng nhớ em? Em không tin!"

Hắn nhẹ nhàng kéo tay tôi, chầm chậm nắm trong lòng bàn tay: "Anh đã từng đăng ký một tên QQ mới, gửi tin xin kết bạn cho em, em đọc qua rồi nghiệm chứng. Câu đầu tiên em nói rất đúng: Anh với em chỉ là bạn học."

Tôi giật mình nhớ ra, từng có một người tên □□ mỗi ngày đều gửi tin xin kết bạn với tôi, tôi hết lần này đến lần khác từ chối ý chí kiên cường của người đó, bị tinh thần của hắn làm cho cảm động, tùy tiện xem trang cá nhân của hắn một chút, ngoài ý muốn phát hiện ra trang cá nhân của hắn và bạn học tiểu Trình giống hệt nhau, tôi mới đồng ý chấp nhận.

Lúc đó, chúng tôi chỉ đơn giản trò chuyện vài câu. Tôi nói:【 Có người tìm tôi, tôi phải log out. 】

Hắn hỏi:【 Bạn trai cô? 】

Tôi nói:【 Một người đồng hương. 】

Từ đó, cái tên QQ kia mai danh ẩn tích.

Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trong lòng có chút chua xót hiện lên.

Hắn lại nói cho tôi biết: "Lễ tết năm đó, anh từng dùng điện thoại cũ của ba anh gửi một tin nhắn ngắn quấy rối em, em hỏi anh là ai, anh kêu em đoán. Kết quả em đoán cả đêm, cũng không đoán ra anh là ai, ngày hôm sau cái điện thoại kia thông báo ngoài vùng phủ sóng."

Hắn hỏi tôi: "Em thực sự không đoán được anh sao? Chúng ta từng trò chuyện lâu như vậy, thói quen lời nói của anh, em không thể không cảm nhận được."

Tôi cười cười: "Có lẽ, cho là biết đi!"

Tôi còn nhớ rất rõ ràng, mùa tết năm thứ hai đó, tôi nhận được một tin nhắn xa lạ, không phải chúc tết, mà chỉ đơn giản hỏi thăm một câu:【 Đang làm gì vậy? 】

Tôi có cảm giác rất mãnh liệt, là hắn, thực sự rất mãnh liệt!

Hắn kêu tôi đoán hắn là ai, tôi từ đầu đến cuối khong dám đoán hai chữ "Trình Trạch", bởi vì tôi sợ hắn nói không phải, tôi sẽ rất thất vọng, rất thất vọng.

Tôi đoán rất nhiều người, mỗi lần hắn trả lời đều nói:【 Không phải. 】

Tôi lại vui vẽ một chút, bởi vì khả năng là hắn lại lớn thêm một chút.

Đêm đó, chúng tôi gửi tin nhắn cho nhau đến nửa đêm, ngày hôm sau, tôi lại gửi tin cho hắn, phát hiện di động của hắn đã ngoài vùng phủ sóng.

Tôi cực kỳ hối hận, bởi vì tôi đã lỡ mất cơ hội duy nhất, tôi không còn cơ hội xác nhận người kia đến cùng có phải là hắn hay không.

. . . .

Im lặng một lúc, bạn hoc tiểu Trình còn nói: "Về sau có một ngày, khi anh đang nhàm chán, trò chơi đưa ra nhắc nhở, một người chơi nữ cấp lẻ kinh nghiệm lẻ tìm anh. Anh đang tò mò là ai, liền nhìn thấy sức chiến đấu yếu nhất, quần áo và trang sức xinh đẹp nhất đi đến bên cạnh anh, ngây ngốc là đứng, không nói câu nào. Anh lập tức đoán được đó là em, bởi vì chỉ có em mới có thể ngây ngốc mà nghĩ rằng. . . anh cũng ngốc như em!"

Tôi tựa vào vai hắn, một chữ cũng không muốn nói.

Bởi vì tôi hiểu được, cho dù hắn chưa bao giờ nói với tôi một câu lời ngon tiếng ngọt, nhưng tình cảm hắn đối với tôi kia - - là yêu!