Do Ký Phỉ Nhiên: Phong Lưu

Chương 6: Tái ngoại




Quý Thiên Sách kể lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc lâm triều nói cho con trai. Hóa ra Quý Phỉ Nhiên càn quấy như thế làm long nhan giận dữ, cộng thêm việc không vào chầu triều, hoàng thượng thiếu chút nữa thì cho thôi quan luôn. Du Tín nói, hoàng thượng, người Mông Cổ vốn không hiểu lời Quý đại nhân.

Hoàng thượng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng giáng cấp Quý Phỉ Nhiên, chém đầu thị độc học sĩ Mông Cổ đường.

Quý Phỉ Nhiên nói: “Thị độc học sĩ phạm tội gì, sao phải dùng tử hình? Còn nữa, Tử… sao Du đại nhân biết thị độc học sĩ nói gì?”

Quý Thiên Sách thở dài một hơi: “Du Tử Vọng cũng không phải vật trong ao. Sau này con ở chung với hắn phải cẩn thận, nhìn mới khoảng hai mươi thôi, nhưng ta chưa từng gặp qua người trẻ tuổi nào ẩn nhẫn tới vậy.”

Quý Phỉ Nhiên nghe mà chẳng hiểu: “Hắn ẩn nhẫn thế nào?”

“Hắn tinh thông ngôn ngữ của mười dân tộc thiểu sổ, đồng thường cũng hiểu rõ phong tục tập quán của từng dân tộc, kể cả Mông Cổ. nhưng con biết người ta nói thế nào không? Cái loại sát tài nhà mi, chỉ hiểu biết có tí chút mà làm lớn lên ước tất cả mọi người đều biết, không thành tài được.” Tay Quý Thiên Sách vẫn cầm chổi lông gà, lại chọc mấy phát lên người Quý Phỉ Nhiên.

Nghe Quý Thiên Sách nói, Quý Phỉ Nhiên mới hiểu ra, hoàng thượng mấy ngày trước triệu kiến Du Tín là có mục đích.

Sau chiến tranh với phiên bang, xã tắc thái bình, ngũ cốc được mùa, người người an vui. Nhưng mấy năm gần đây, Mông Cổ lại bắt đầu rục rịch, hoàng thượng nhức đầu, hỏi Du Tín nghĩ gì. Du Tín đề nghị dùng cách dụ dỗ. Hoàng thượng chưa trả lời, chỉ bảo Du Tín tiếp đãi sứ giả Mông Cổ.

Sau đó Du Tín đi trước cùng thị độc Hàn Lâm Viện, nghe được sứ giả phiên bang nói chuyện với thị độc học sĩ, lập tức sai thị độc đi cùng đưa thư cho hoàng thường. Hoàng thượng xem xong kinh hãi, cuối cùng vẫn bán con gái đi.

Quý Phỉ Nhiên nói: “Sứ giả Mông Cổ nói gì?”

Quý Thiên Sách nói: “Việc này có ta và mấy lão Lưu Kiền Tài biết, con đừng có đi nói lung tung. Có người nói lúc họ nói chuyện có nhắc tới tiến cống bảo vật, thực chất trong mười rương đều là binh khí.”

Quý Phỉ Nhiên ngạc nhiên, nói: “Mấy tên ngoại bang này đúng là lớn mật.”

Quý Thiên Sách nói: “Đúng vậy, bằng không làm sao hoàng thượng lại vội vã hòa thân. Phải trừ ngoại bang chứ, nhưng cứ như vậy triều đình và phiên bang sẽ lại trở mặt, chuyện đâu có đơn giản. Thị độc học sĩ Mông Cổ đường đến chết còn không nói câu nào, nhưng trong lòng hoàng thượng chắc cũng nắm rõ rồi.”

Quý Phỉ Nhiên nhớ lời Du Tín nói với y trước Bạch Hổ môn, đột nhiên cảm thấy lạnh cả lưng, giống như bị róc xương vậy. Hồi lâu mới lẩm bẩm: “Cha, Du Tín lòng dạ thế nào cũng được, con thấy gan hắn to lắm.”

Quý Thiên Sách lại gõ đầu y: “Con còn tư cách nói người khác sao? Người ta chưa tới một năm đã từ ngũ phẩm bé tẹo nhảy lên chính nhất phẩm, còn con? Không chỉ không tiến bộ, lại còn bị cách chức!”

Quý Phỉ Nhiên không nói, chỉ toát mồ hôi lạnh vì Du Tín. Du Tín đã nói với y chủ nhân của thị độc học sĩ kia, đây là tâm cơ gì không biết. Nếu hắn hiện tại đi nói chuyện với Thường Cập, lung lạc mấy vị đại thần, chắc chắn Du Tín thăng làm tiên luôn. Đầu năm nay ai nấy gan đều to ra. Thường Cập ngồi không yên, ngoại bang chịu không nổi.

Du Tín cũng điên rồi, dám đạp lên lão hồ ly Thường Cập.

Quý Thiên Sách suy nghĩ một chút, lại nói: “Như đã nói qua, trong triều đình có người nói con và Du Tín quan hệ không đơn giản, là dựa con leo lên, lợi dụng con xong thì trở mặt. Ta nghe xong tí nữa là tức chết.”

Quý Phỉ Nhiên vuốt cằm: “Đúng vậy, Du đại nhân quả có mấy phần tư sắc, con cũng không phải không muốn.”

Lời còn chưa dứt đã bị Quý Thiên Sách đập cho. Quý Thiên Sách cả giận nói: “Con với hắn mới gặp có mấy lần, nếu không phải ngày thường con hành động không biết kiềm chế, ai lại hoài nghi, tỉnh ngay lại cho ta!”

Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Con còn có một chân với hoàng thượng, thêm Du đại học sĩ thì có sao.”

Chiều hôm đó, phủ thượng thư sai người mua một cây chổi lông gà.

Buổi tối, Quý Phỉ Nhiên tới hỏi thăm Du Tín. Mở cửa là quản gia, quý phủ học sĩ tưng bừng nhộn nhịp, Quý Phỉ Nhiên hỏi người nào, quản gia bảo là quan viên trong triều. Quý Phỉ Nhiên nói: “Có Thường đại nhân không.” Quản gia đáp: “Chủ từ và mấy vị đại nhân có nhắc Thường đại nhân, nói ngài ấy vẫn đang dưỡng bệnh.”

Quý Phỉ Nhiên gật đầu: “Ngươi vào báo với chủ tử ngươi, Quý Phỉ Nhiên tìm hắn có việc.” Quản gia gật đầu, Quý Phỉ Nhiên lại nói: “Khoan đã, chỉ nói với hắn thôi.” Quản gia đáp lại rồi tiến vào.

Không bao lâu Du Tín đã đi ra. Thấy Quý Phỉ Nhiên, chỉ tay vào trong: “Hóa tra là Quý đại nhân, mời vào ngồi.” Quý Phỉ Nhiên chần chừ giây lát, suy sụp đi vào.

Vừa tới đại sảnh, tất cả quan viên đều ngây người. Quý Phỉ Nhiên chắp tay nói: “Chào các vị đại nhân, Phỉ Nhiên cũng tới uống rượu.” Tất cả ánh mắt trước hết dừng trên Quý Phỉ Nhiên, lại nhìn Du Tín, lại nhìn Quý Phỉ Nhiên. Cuối cùng đều cười chào đón y. Bỗng một giọng nói thanh thúy vang lên ngay trong đám người: “Hay là chúng ta đi trước đi, cho hai người chúc mừng thật tốt.”

Người lên tiếng là Lăng Bỉnh Chủ. Hai má Lăng Bỉnh Chủ ửng đỏ, đôi mắt phủ tầng hơi say, si ngốc cười cười với Quý Phỉ Nhiên: “Ực… Du đại nhân có tướng mạo, có nhân duyên, có đầu óc, có tửu lượng… từ bảng nhãn thành thủ phụ nội các, tâm phúc của thiên tử… nhưng mà Quý đại nhân, ngài không có cảm giác hổ xuống đồng bằng sao.”

Quý Phỉ Nhiên run lên, đột dùng cán quạt nhấc cằm Du Tín, mỉm cười: “Đây là gương mặt tinh xảo cỡ nào chứ, tốt hơn là tìm một lão già nhiều.” Lăng Bỉnh Chủ biến sắc, vỗ mạnh lên bàn: “Quý Phỉ Nhiên, ngươi khinh người hỏng đức!”

Bầu không khí trong nháy mắt thay đổi. Mấy vị đại nhân đều khuyên nhủ Lăng Bỉnh Chủ, Du Tín gạt tay Quý Phỉ Nhiên, nói: “Là vui đùa thôi, chớ nghĩ là nghiêm túc.” Lăng Bỉnh Chủ nấc rượu, nói: “Ai nói đùa với các ngươi, ực… hai tên nam nhân.. ực…”

Quý Phỉ Nhiên lắc lắc quạt: “Lăng đỉnh nguyên sai rồi. Phỉ Nhiên không phải người cương trực như đinh đóng cột, chỉ làm chuyện tìm hoa phong đãng. Có điều, Du đại nhân đẹp thì đẹp thật, có điều tính cách quá ôn hòa, ta thích người mạnh mẽ chút…” Nói tới đây, vô cùng có hàm ý nhìn chằm chằm Lăng Bỉnh Chủ.

Tất cả đều nhìn sang Lăng Bỉnh Chủ, sắc mặt trắng bệch. Gò má Lăng Bỉnh Chủ đỏ tới sắp nổ, nhất thời không biết đáp lại thế nào, Du Tín lại nói: “Lúc ở dân gian đã nghe nói Quý đại nhân hào hiệp phóng khoáng, không ngờ đại

Quý Phỉ Nhiên dừng một chút, chắp tay nói: “Cũng thế.”

Lúc tan tiệc đã gần giờ tý, hai bên phủ học sĩ đang rời đi, Du Tín quay sang hỏi Quý Phỉ Nhiên: “Quý đại nhiên có thể ngủ lại hàn xá mà.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Không được, Phỉ Nhiên vốn chỉ tới mừng Du đại nhân thăng chức, tiện thể nhắc nhở đại nhân, có việc phải giấu kỹ, tránh tai họa bất ngờ.”

Du Tín nói: “Đa tạ Quý đại nhân nhắc nhở, còn việc gì không.”

Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Hoàng thượng nếu không có năng lực, thì không phải hoàng thượng. Công cao hơn chủ, nhất định rơi đầu.” Nói tới đây, xoay người đi ra cửa. “Đã muộn rồi, cáo từ.” Du Tín nói: “Ta tiễn ngươi.” Quý Phỉ Nhiên phất tay: “Trăng tròn hoa thắm, một người ngắm cảnh thoải mái hơn.” Lắc lắc quạt, ra khỏi cửa.

Du Tín nhìn bóng y biến mất ngoài cổng, thở dài.

Du Tín làm Đại học sĩ, suốt ngày cùng Lưu Kiền Tài đứng hai bên trái phải hoàng đế cô vấn, phác thảo chỉ dụ công văn cho hoàng đế, thảo luận chính sự, tuyên bố luân âm, bận tối mặt tối mũi. Còn Quý Phỉ Nhiên, nói là điều tới làm học sĩ nội các, thực chất vẫn là Lễ bộ thị lang, không thể không nể mặt mũi.

Hai người chỉ nói chuyện một lần, là sau khi hạ triều vừa khéo đụng phải, mới chào hỏi nhau, Phong Nghiêu đã kéo Quý Phỉ Nhiên tới phủ dùng bữa, lời khách sáo còn chưa nói xong đã buộc phải rời đi.

Một người vội vội vàng vàng, một kẻ an nhàn thảnh thơi, đảo mắt đã qua nửa tháng.

Mấy ngày sau khi nhận được phúc đáp của vương Mông Cổ, người phiên bang cuối cùng cũng phải về, thuận tiện nhắc tới Mục Lan công chúa quốc sắc thiên hương. Công chúa và mẹ công chúa Nhạc phi khóc lóc bao lần, hoàng thượng chỉ thở dài.

Đến một ngày, hoàng thượng gọi Quý Phỉ Nhiên tới ngự hoa viên.

Quý Phỉ Nhiên cung cung kính kính hành lễ, cười tủm tỉm nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng, cuối cùng ngài cũng nhớ tới vi thần rồi.”

Hoàng thượng buồn bực, nói: “Lâu rồi không nói chuyện với ngươi, sao ngươi vẫn thiếu đức hạnh như vậy.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Nguyên thanh lưu khiết, bản thịnh mạt vinh.”

Hoàng thượng lắc đầu nhìn y, thở dài, chỉ vào ghế đằng sau Quý Phỉ Nhiên.

Quý Phỉ Nhiên ngồi xuống, lập tức có cung nữ tới dâng trà. Hoàng thượng nói: “Trà long tưu này là từ Nhạn Đãng sơn, trẫm có thưởng thức, cũng không tồi.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Nhạn Đãng sơn ở Chiết Giang? Lão gia nhà Tử Vọng đây.” Lại nâng chung trà, khều khều lá bên trong, hít một hơi: “Thơm mà không ngấy, đắng mà không chát. Thượng phẩm.”

Hoàng thượng nói: “Ngươi và Du Tín rất thân?”

Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Chỉ quen biết sơ thôi.” Dứt lời lại uống trà.

Hoàng thượng vờ kinh ngạc, nói: “Hiếm khi thấy ngươi phủi sạch quan hệ với người khác, trẫm còn nghĩ ngươi chỉ biết bôi đen.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Được rồi, hoàng thượng gọi Phỉ Nhiên có việc gì thế.”

Hoàng thượng trầm tư chốc lát, nói: “Ta gọi ngươi tới để hộ tống Mục Lan tới Mông Cổ.”

Tay gảy nắp trà của Quý Phỉ Nhiên dừng lại.  Đặt chiếc chén lên bàn vuông bên cạnh, chút nước trà còn vương trên mu bàn tay: “Hoàng thượng đã định ngày rồi?”

Hoàng thượng nói: “Ngày mai.”

Quý Phỉ Nhiên khẽ run rẩy, cuối cùng bình thản mỉm cười: “Thần tuân chỉ.”

Hạ triều, chạy vội tới nội các tìm Du Tín. Mới biết Du Tín đã xin nghỉ dài hạn mấy ngày trước, nói có người tới đưa thư, bảo mẫu thân hắn đã qua đời mười năm, đã chuẩn bị ngựa ở Chu Tước môn, chuẩn bị trở về Tiền Đường tảo mộ mẫu thân.

Vội vội vàng vàng đi tới Chu Tước môn, quả nhiên thấy Du Tín và mấy tiểu tư đang sửa dây cương. Thấy Quý Phỉ Nhiên đi tới, tay ngừng lại, thoáng kinh ngạc: “Khéo thật, ở đây mà cũng gặp được Quý đại nhân.” Quý Phỉ Nhiên lắc lắc quạt, mỉm cười nói: “Ta đặc biệt tới tiễn ngươi.”

Du Tín cũng cười: “Quý đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, Tử Vọng về nhà mấy ngày rồi sẽ quay lại.”

Quý Phỉ Nhiên ngừng lắc quạt, nhẹ nhàng nắm lại: “Tử Vọng không chào đón tại hạ?”

Du Tín lập tức xua tay:  “Không phải.”

Phất dây cương lên lưng ngựa, sai sử mấy tiểu tư đứng sau, nói: “Các ngươi dắt ngựa đi sau, ta và Quý đại nhân đi trước một đoạn.” Lại làm động tác tay, ý bảo Quý Phỉ Nhiên đi trước.

Ngoài thành Linh Sơn, đầu cầu Ngọc Thủy, hai người đi một đoạn, nhưng vẫn im lặng, cuối cùng Du Tín mở lời trước: “Không nghĩ Quý đại nhân niệm tình như thế, Tử Vọng đúng là thụ sủng nhược kinh.”

“Quá khách khí rồi.” Quý Phỉ Nhiên ngắm nghía chuôi quạt trong tay, bỗng dừng lại. “Tử Vọng mất đi mẹ hiền, ta cũng không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể cùng ngươi đi một đoạn… Mong sao lệnh đường trên trời có linh, phù hộ Tử Vong bình an ở kinh thành, thuận thuận lợi lợi.”

Du Tín cười nói: “Không phải lo nghĩ, sống chết có số, mẹ ta lúc sinh tiền cũng không quan tâm nhiều, ta mà khóc bà mới không vui. Quý đại nhân không chỉ chúc tại hạ sớm ngày thăng quan, còn chúc bình an thuận lợi, thật là hiếm có.”

“Sống ở hoàng thành, bình an là phúc. Sống tốt quan trọng hơn bất cứ việc gì.” Quý Phỉ Nhiên mở quạt ra, cười rộ lên: “Tử Vọng nếu coi Quý Phỉ Nhiên là bằng hữu, thì đừng gọi đại nhân, ta thẳng tính lắm, không quen nghe người ta chơi đùa khách sáo.”

Du Tín ngẩn ra, lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Phỉ Nhiên, được không?”

Quý Phỉ Nhiên cong cong đôi mắt, nói: “Được.”

Du Tín mỉm cười.

Lại đi một đoạn, Quý Phỉ Nhiên gấp quạt gõ vào lòng bàn tay, nói: “Chốc còn phải yết kiến hoàng thượng, chỉ tiễn ngươi tới đây thôi.”

Du Tín gật đầu, chắp tay nói: “Tạm biệt.”

Quý Phỉ Nhiên trầm tư chốc lát, rồi cười thật thoải mái: “Đợi ngày quân trở lại, cùng uống rượu trường sinh.” Cũng chắp tay đáp lễ, xoay người rời đi. Lúc đi còn cười vô cùng vui vẻ, cứ như đi ăn cưới.

Ngày kế, đoàn xe ngựa hộ tống Mục Lan công chúa cùng sứ giả Mông Cổ đã đứng ở Huyền Vũ môn. Từ xa đã nhìn thấy bóng người thảnh thơi, Mục Lan công chúa lập tức xuống xe ngựa chạy tới: “Quý đại ca!”

Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Tiểu Mục Lan đã sắp thành gia rồi, Quý đại ca xương sắp giòn rồi còn chưa ai thương, thật hâm mộ ~~ hâm mộ.”

Mắt của Mục Lan công chúa hơi sưng lên, lúc này đây viền mắt cũng ướt. “Mục Lan nói rồi, Mục Lan không muốn lấy ai cr, chỉ cần ở cạnh Quý đại ca. Dù làm tiểu nha hoàn còn tốt hơn gả phiên bang!”

Quý Phỉ Nhiên vỗ vai nàng: “Giờ muội gả tới phiên bang dù không vui, nhưng dân chúng thiên hạ nhờ muội mà được yên vui hạnh phúc, ai cũng nhớ tên muội, đời đời truyền lại, muội ắt lưu danh sử sách. Thay đổi cách nhìn mà ngẫm lại, như thế cũng tốt, đúng không?”

Mục Lan công chúa khóc nấc lên: “Muội không cần lưu danh sử sách, người đã chết rồi, họ tán tụng thì muội cũng có biết đâu. Muội chỉ muốn cả đời giản đơn bình thường, không muốn làm công chúa, không muốn gả cho vương Mông Cổ.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Quý đại ca sao không tìm cách giúp muội. Nhưng thế đời khó liệu, nhân sinh vô định. Việc chúng ta có thể làm… chỉ có nhẫn nhục chịu đựng thôi.”

Mục Lan công chúa đã khóc thành tiếng: “Trước đây huynh đâu dạy muội như thế.”

Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Khi đó Quý đại ca cũng nhỏ như muội, không hiểu chuyện. Trải qua một chuyện rồi, tự dưng thông suốt không ít.”

Dứt lời phóng mắt nhìn ra, nơi kia núi xanh đằng đẵng. Nơi đó có thảo nguyên vô tận, dê bò đàn dông, có kênh lớn xanh tràn, có hồ nước sóng vai trong suốt mỹ lệ, còn có chiến trường tái ngoại cỏ dại thành cây.

Trong mộng lác đác đèn dầu, Hoàng châu vẫn rất phồn hoa.