Thu năm đó, lưu vực Hoàng Hà xảy ra đại hồng thủy, thiệt hại không ít mạng người. Lưu thôn (thôn họ Lưu) cạnh kinh đô hồng thủy tràn về, bách tính đều chạy trốn lên núi.
Lúc trước hoàng đế từng phái Công bộ thượng thư Tự đại nhân đến trị thủy ở nơi xảy ra hồng thủy, Tự đại nhân tiếp tục dùng biện pháp trị thủy truyền thống, tức nước tới đất chặn, xây đắp bê bờ, bịt hết lỗ thủng. Ngày đó hồng thủy vọt tới, vượt lên trên cả tầng đất, dần dần hồng thủy tích tiểu thành đại đánh sập đê đất, hao tài tốn của, đúng vô tích sự. Hoàng đế nhận ra việc này không thể làm qua loa được, khi lâm triều lập tức thương thảo với văn võ bá quan.
Quý Phỉ Nhiên nhỏ giọng nói với đại thần đứng cạnh: “Tự đại nhân chơi vui thật, tự dưng đắp đống tượng đất làm gì.” Người bên cạnh đang muốn thì thào trả lời, thoáng nhìn hoàng đế, vội vàng cúi đầu thật sâu. Quý Phỉ Nhiên còn dùng khuỷu tay đụng đụng: “Đừng xấu hổ mà.”
Hoàng thượng hắng giọng: “Quý đại nhân, không bằng lớn tiếng để mọi người cùng nghe.”
Quý Thiên Sách ngẩng đầu định nói, lập tức ngậm miệng, quay sang nhìn con trai mình. Quý Phỉ Nhiên chớp mắt nhìn ông, lại nhìn hoàng thượng, dùng khẩu hình nói: “Cha, hoàng thượng gọi người kìa.”
Hoàng thượng gõ gõ long ỷ: “Quý Phỉ Nhiên, trẫm gọi ngươi đấy.”
Chúng đại thần đều cúi đầu nhịn cười. Quý Phỉ Nhiên chợt gật đầu: “Hoàng thượng, ngài gọi thần?” Hoàng thượng vô cùng thức giận, thiếu chút nữa phun ra hai chữ ‘thúi lắm’, nhịn lúc lâu mới nói: “Đúng vậy.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Ý của vi thần là, Tự đại nhân làm như thế, chỉ là thấy lợi trước mắt, đốt rừng mà săn, nhất định không ngăn nổi hồng thủy.” Du Tín đứng hàng đầu quay phắt đầu lại, nhìn Quý Phỉ Nhiên đầy nghi ngờ. Hoàng thượng nói: “Sao? Ái khanh có sách lược vẹn toàn?”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Tìm cây chặt cây giải quyết tận gốc.”
Lăng Bỉnh Chủ đứng cùng hàng Quý Phỉ Nhiên, hừ nhẹ một câu: “Nói miệng vô căn cứ.”
Hoàng thượng gật đầu nói: “Lăng ái khanh nói không sai, Quý đại nhân nên đưa ra phương án cụ thể.” Vẻ mặt Lăng Bỉnh Chủ thoáng nét kinh ngạc, có điều dần cúi mặt xuống. Lông mày Du Tín càng nhăn lại, nhìn chằm chằm
Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên mỉm cười nói: “Trong triều có mấy vị đại nhân tinh thông Thủy Kinh Chú. Hoàng thượng đừng ngại mà an bài họ đi tới đầu nguồn lũ lụt tiến hành trị thủy.” Sắc mặt Du Tín càng ngày càng khó coi. Hoàng thượng cau mày, nói: “Ái khanh đang tự đề cử mình* sao?”
*Thủy Kinh Chú: hay còn gọi là Thủy Kinh Chú Sớ, là một bộ sách viết về hệ thống sông ngòi thời Cổ đại của Trung Quốc.
*Nguyên gốc: Mao Toại tự tiến: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Không ạ. Vi thần chỉ hiểu sơ sơ Thủy Kinh Chú thôi.” Hoàng thượng nói: “Được rồi, khanh nói đi, còn có ai không.” Quý Phỉ Nhiên nhìn thoáng qua Quy Hành Khải: “Quy đại nhân dù ở Lễ bộ, song từng nghiên cứu qua phương diện tri thức này, thần nghĩ nhất định thích hợp.” Quy Hành Khải run rẩy nhìn y, thở dài.
Hoàng thượng chậm rãi gật đầu: “Ừ, còn ai nữa không.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Nếu vi thần nhớ không lầm, Công bộ Tả thị lang Vương đại nhân lúc trúng cử, trong văn từng trích dẫn nhiều câu trong Thủy Kinh Chú.” Hoàng thượng nghi hoặc hỏi: “Có chuyện này sao?”
Vương đại nhân oán hận trừng mắt nhìn Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Còn có một người…” Lời còn chưa dứt, vị Thường Trung Đường mà thánh thượng không nói thì lời ngàn vàng khó tuôn lại lên tiếng: “Khôn sai, còn có Du đại nhân. Đừng nói là đọc kĩ, bảo hắn chép nguyên Thủy Kinh Chú cũng không vấn đề.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Không sai, vi thần muốn nói tới Du đại nhân.”
Trong dự đoán. Du Tín dứt khoát rời mắt khỏi Quý Phỉ Nhiên, cả người tỏa ra luồng khí sầu muộn.
Hoàng thượng chần chờ nói: “Cái này…” Thường Cập nói: “Tài năng và học thức của Du đại nhân đều khiến kẻ khác bội phục, kinh sử tử tập tứ thư ngũ kinh đều đọc làu làu. Quyết tâm khi chưa kiến công lập nghiệp thì chưa thành thân càng khiến người ta bội phục, đúng là vạn hoa tùng trung quá, phiên diệp bất triêm thân.”*
*Có nghĩa là: Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng. Trường hợp này có thể hiểu gần giống câu ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’.
Hoàng thượng thoáng nhìn Du Tín, mặt có chút giận, rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Nói không sai.”
Du Tín lạnh nhạt nói: “Nếu có mỹ sắc mê hoặc, Tử Vọng e không thể toàn tâm toàn ý vì quốc sự. Lời của Thường đại nhân thật ra đang cất nhắc Tử Vọng.” Nói xong tỏ vẻ lơ đãng liếc qua Quý Phỉ Nhiên, thấy người nọ cười dương dương tự đắc, chỉ có thể khẽ thở dài, ta nhẫn. Thường Cập nói: “Lời Du đại học sĩ quả thật khiến người tỉnh ngộ.”
“Hoàng thượng, vi thần còn có một đề nghị.” Quý Phỉ Nhiên nói, “Tốt nhân nên cử thêm một võ tướng đi cùng, phải tương đối có quyền uy, càng khiến bách tính phục tùng.” Hoàng thượng cười đầy thâm ý: “Ngươi muốn để Phong Nghiêu đi luôn hả.” Lần này Phong Nghiêu cũng quay đầu tức giận trừng Quý Phỉ Nhiên. Quý Phỉ Nhiên: “Vi thần chỉ đang tùy việc mà xét.”
Du Tín tiến lên một bước, khom người nói: “Hạ quan chỉ biết chút thuật chống lũ, không biết trị thủy. Xin hoàng thượng nghĩ lại.” Hoàng thượng cười nói: “Du đại nhân vẫn thật khiêm tốn, chắc rất có tinh thần.” Du Tín nghẹn lời, đành lui về.
“Quý ái khanh tuy có tư tâm, nhưng nói rất có lí.” Hoàng thượng vỗ bàn, nói: “Được, cứ định thế đi. Trước tiên phái mấy người tới Lưu thôn trấn an thôn dân, rồi đi Lạc Dương tìm cách trị thủy. Có điều… Du Tín, Phong Nghiêu, Quy Hành Khải, Vương Nhạn, nhân số nhiều quá, còn đều là trọng thần, vẫn nên ở lại một người.”
Hai mắt Quy Hành Khải lấp la lấp lánh, mắt Vương Nhạn ánh lên nét rạng đông, Du Tín không có phản ứng gì quá mức, Phong Nghiêu chỉ thở dài, Quý Phỉ Nhiên chắp tay chữ thập khẩn cầu trời cao… không phải, hoàng thượng đuổi Du Tín và Phong Nghiêu đi.
“Vương Nhạn, ngươi ở lại Trường An.” Hoàng thượng một lời định giang sơn. Vương Nhạn thiếu chút nữa quỳ xuống tạ ơn. Quy Hành Khải và Phong Nghiêu đồng loạt thở dài. Hai mắt Quý Phỉ Nhiên cong lên. Du Tín vẫn bình thản nhìn y.
Hoàng thượng nghĩ một lát: “Nếu đề nghị này do Quý ái khanh nói ra…” Quý Phỉ Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, hoàng thượng đã quả quyết: “Quý ái khanh, khanh cũng đi theo đi!”
Du Tín quay đầu lại cười.
Hàm Quý Phỉ Nhiên phát một tiếng két, trật khớp.
Thế là, Quý Phỉ Nhiên ù ù cạc cạc bị lôi tới Lưu thôn, còn là lọ dầu cho người ta. Nhờ lời y nói, y chính thức trở thành u nhọt trong mắt ba người kia. Lưu thôn ở vùng kinh kỳ, nói thì không sao, tới nơi mới biết so với kinh đô thì đúng là ghế đòi với trăng.
Ngoài thôn gỗ mục cây vàng, trong thôn đồng phế thiết hỏng. Lại còn vừa bị nước quét qua, xung quanh toàn mùi hôi. Quý Phỉ Nhiên đứng ngoài cửa thôn, học theo giọng điệu Quý Thiên Sách: “Những kẻ nết muông ruột chó, nhung nhúc đầy triều; những phường gối tớ mặt mo, nghênh ngang quyền chính. Vì thế xã tắc đổ nát, sinh dân lầm than.(1) Nhìn lũ này mà xem, ai, trăm họ lầm than.”
Các tùy tùng không chịu nổi mà che mũi miệng. Quý Phỉ Nhiên dùng chuôi quạt chỉ vào họ: “Chậc chậc chậc, các ngươi ấy, nuông chiều từ bé.” Quy Hành Khải nhỏ giọng hỏi: “Quý đại nhân chịu kích thích gì thế?” Du Tín lấy ngón trỏ áp lên môi, ho nhẹ: “Y không muốn tới, nhưng thánh chỉ khó phạm.” Phong Nghiêu đi tới, nhíu mày: “Tình cảnh ở đây cũng thật thảm.”
Quý Phỉ Nhiên vẫn đang lải nhải, trái sai phải bảo. Du Tín nhịn cười lại gần, khẽ đẩy thắt lưng y một cái: “Phỉ Nhiên, vào thôn thôi.” Quý Phỉ Nhiên lùi lại một bước, cầm ô nghênh ngang đi vào Lưu thôn.
Trưởng thôn Lưu thôn tên Lưu Nhị Hồ, cũng là một giải nguyên, nhưng vẫn chỉ là một cái bình giấm nghèo kiết hủ lậu. Đại ca gã tên Lưu Đại Hồ, là một kẻ giết lợn. Vốn giàu to lại gặp phải lũ, heo chết đuối chết bệnh, Đại Hồ không có việc gì, nhờ cậy Nhị Hồ sống tạm qua ngày.
Người đầu tiên bước vào cửa lớn nhà trưởng thôn là Phong Nghiêu. Đại Hồ hưng phấn kích động, cứ như gặp phải heo sống sờ sờ vậy, suýt nữa phóng đao qua làm thịt hắn. Phong Nghiêu cũng bị tên vạm vỡ đó dọa tới rút gân, thân thủ của võ tướng thoáng cái chạy đâu hết, đứng tại chỗ mặc gã lôi kéo.
Còn Nhị Hồ tính tình phúc hậu, lập tức lao ra cản lại, quát lớn một tiếng, Đại Hồ xấu hổ lui ra. Nhị Hồ gầy teo, lại cao như cột nhà, mặc áo choàng ngắn màu xanh, râu mép màu đen, dáng vẻ đậm chất thư sinh.
Nhóm Quý Phỉ Nhiên đang chờ ngoài cửa, đều mặc thường phục đi tuần khiến Nhị Hồ nhất thời bối rối, không biết nên hành lễ với ai. Ánh mắt quét từ Quý Phỉ Nhiên sang Du Tín, từ Du Tín sang Quy Hành Khải, ngừng lại chút trên người Quy Hành Khải, lại đảo sang Phong Nghiêu, cuối cùng phất áo, quỳ xuống trước Quy Hành Khải: “Lưu Nhị Hồ tham kiến Du đại nhân.” Toàn bộ tỳ nửa trẻ em nhũ mẫu đồng loạt quỳ xuống.
Quy Hành Khải biến sắc, chỉ sang Du Tín nói: “Vị này mới là Du đại nhân.” Đầu Lưu Nhị Hồ vẫn cúi trên đất, cổ cứng tới không nhấc nổi. Phong Nghiêu chẳng biết đúng sai, mở miệng nói: “Vì sao Lưu trưởng thôn lại nghĩ Quý đại nhân là Du đại nhân?”
Lưu Nhị Hồ run rẩy, Quý Phỉ Nhiên cười nhạo. Lưu Nhị Hồ nói: “Lưu mỗ đáng…” Chữ ‘chết’ còn chưa nói ra, Du Tín đã mỉm cười nói: “Người ta thấy Quý đại nhân có quan uy.” Lưu Nhị Hồ thở phào. Quy Hành Khải còn hơn thế, đặc biệt nhẹ nhõm.
Du Tín lần lượt giới thiệu Phong Nghiêu, Quy Hành Khải, Quý Phỉ Nhiên, Lưu Nhị Hồ cũng nhất nhất quỳ lạy. Đang chuẩn bị hành lễ lần nữa với đại học sĩ, Du Tín cười nói: “Lưu trưởng thôn không cần đa lễ.” Quý Phỉ Nhiên nhìn Du Tín, chép miệng: “Du đại nhân, không được.” Du Tín không trả lời, mím môi mỉm cười, đi theo Lưu Nhị Hồ vào phòng khách.
Quý Phỉ Nhiên lấy quạt chỉ chỉ Du Tín, nói với Quy Hành Khải: “Hài tử này thật không lễ phép.” Quý Hành Khải lén lút nhìn Quý Phỉ Nhiên, dốc hết can đảm ra hỏi: “Du đại nhân nho nhã lễ độ, rất không tệ mà.” Phong Nghiêu chen miệng vào: “Nghe kìa nghe kìa, Quy đại nhân vốn sợ lá rơi vỡ đầu mà cũng nói vậy, có thể thấy Du đại nhân quả thật không tệ.” Quý Phỉ Nhiên chép miệng, không nói gì.
Phong Nghiêu có điều suy nghĩ, nhìn Quý Phỉ Nhiên: “Tiểu Hiền, sao ta cứ có cảm giác ngươi không thích Du đại nhân?” Quý Phỉ Nhiên nói: “Sao biết?” Phong Nghiêu đáp: “Du đại nhân nói một câu, ngươi đập lại ba câu.” Quý Phỉ Nhiên cười toe toét, vỗ vai hắn: “Vương gia nghĩ nhiều rồi, Phỉ Nhiên và Du đại nhân giao tình rất tốt.” Phong Nghiêu giật mình, muốn nói lại thôi.
Quy Hành Khải nói: “Kỳ thực Du đại nhân rất khiến người ta thích.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Ừ, quả thực khiến người thích. Nhất là gương mặt trái xoan xinh đẹp nhỏ nhắn.” Quý Hành Khải bất giác run rẩy, rụt cổ chạy theo Du Tín.
Đêm tối trời lạnh, ánh sao vỡ vụn. Ngày đêm mùa thu chênh lệch nhiệt độ lớn, buổi tối ra đứng ngoài cửa phòng cũng đủ khiến da đông một tầng. Bốn người ăn xong cơm với cả nhà Lưu Nhị Hồ xong đều tự mình nghỉ tạm một bên. Quy Hành Khải hăng say trò chuyện cùng Lưu Nhị Hồ, Quý Phỉ Nhiên ngồi sưởi ấm bên bếp lửa, Phong Nghiêu bên cạnh giúp y lấy y phục, cực kì giống gà mẹ chăm sóc gà con. Quý Phỉ Nhiên cũng gật đầu cảm ơn.
Du Tín tìm được sách cũ trong nhà trưởng thôn, đặt hết lên đùi, đọc từng trang từng trang một, thi thoảng liếc nhìn Quý Phỉ Nhiên, lại nhìn Phong Nghiêu, lại cúi đầu tiếp tục đọc. Đấu tranh cả canh giờ, cuối cùng nhịn không được đi tới ngồi cạnh Quý Phỉ Nhiên. Quý Phỉ Nhiên xoay người nói: “Quy đại nhân, gọi hộ ta một gia đinh.”
Phong Nghiêu hỏi. “Có chuyện gì?” Quý Phỉ Nhiên nói: “Trời lạnh quá, pha bồn nước nóng tắm cho ấm người.” Phong Nghiêu nói: “Để ta làm được rồi.” Dứt lời rất tự giác đi ra ngoài. Du Tín liếc Phong Nghiêu, ra vẻ không việc gì, nói: “Ta mới hỏi qua Lưu trưởng thôn, mấy trăm năm qua nơi này chưa từng có hồng thủy, cho nên lòng người trong thôn rất sợ hãi.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Rồi cũng có ngày nước rút đi thôi.”
Du Tín nói: “Đó đâu phải là cách, chúng ta không thể ở chỗ này quá lâu, nên sớm tới Lạc Dương.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Trong triều không ít người nói ngươi không nể mặt hoàng thượng, thẳng thừng từ chối tứ hôn với công chúa, thế nên để tránh lời đồn tản ra mới đưa ngươi đi, ngược lại ngươi còn thực sự vui vẻ làm người mù, một lòng đi chống lũ.” Du Tín nói: “Không, ta đoán lão tặc muốn xuất sơn.”
Quý Phỉ Nhiên chà xát lòng bàn tay, ngáp một cái: “Nói bừa. Nếu lão muốn xuất sơn, hoàng thượng lại để ngươi đi?” Du Tín nói: “Lưỡi câu để giữa lòng sông ắt câu được cả lớn.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Ngươi chỉ tự bào chữa thôi.”
Du Tín cười khẽ, lấy một quả táo ra từ giỏ quả bên cạnh, giơ trước mặt y: “Muốn ăn không, ta gọt cho ngươi.” Quý Phỉ Nhiên lười biếng nói: “Được thôi, gọi nhỏ chút.”
Du Tín cười cười, cẩn thận gọt vỏ táo, vỏ táo gọt ra cực mỏng, từng mảnh xoay tròn trên không, tay nghề cực kì thành thạo. Không lâu sau, thịt quả tròn vo lộ ra. Mũi dao sắc nhọn khóe một lỗ lên thịt quả, chất lỏng chảy ra, miếng táo được đặt trên dao, đưa tới bên miệng Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên rụt lại: “Đừng đưa dao về phía ta.” Du Tín lấy miếng táo xuống, đặt bên miệng y. Quý Phỉ Nhiên cúi đầu nhìn tay hắn, da thịt nhẵn nhũi, còn trắng hơn cả miếng táo.
Du Tín nhận ra tầm mắt của y, cười nói: “Rửa tay rồi.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Du đại nhân không phải một cô nương, thật đáng tiếc.” Du Tín ngẩn ra, đang muốn hỏi lại, Quý Phỉ Nhiên đã cắn xuống miếng táo trên tay hắn, cũng ngậm luôn cả ngón tay. Du Tín như bị điện giật, tay rút mạnh, quả táo rơi xuống đất, lăn lộn mấy vòng.
Quý Phỉ Nhiên nhìn hắn kỳ dị: “Làm gì thế?” Du Tín lắc đầu, nhìn qua quả táo, cười nói: “Không có gì, ta gọt cho ngươi quả nữa.” Đúng lúc này, Phong Nghiêu đi tới. “Tiểu Hiền, nước xong rồi.” Quý Phỉ Nhiên nói với Du Tín: “Đa tạ Du đại nhân, ta vẫn nên đi tắm trước thì hơn.” Du Tín gật đầu, vẻ mặt bất định.
Quý Phỉ Nhiên vừa đi, Phong Nghiêu cũng đi ngủ. Du Tín lại cúi đọc sách, tay nắm thành nắm đấm, không nhúc nhích. Khoảng nửa canh giờ sau, phát hiện mình chỉ lật được hai trang, một chữ cũng không vào đầu, dứt khoát gấp sách về phòng đi ngủ. Lúc đi ngang qua cửa phòng Quý Phỉ Nhiên, thấy đèn còn sáng liền tới gõ cửa.
“Nam cứ tới, nữ miễn vào.” Giọng Quý Phỉ Nhiên vang ra. Du Tín đẩy cửa đi vào, đang nghĩ xem nên nói gì với y, ai ngờ lại chôn chân tại cửa. Bên trong phòng khói sương lượn lờ, mờ mờ ảo ảo.
Nửa người Quý Phỉ Nhiên ngâm trong thùng gỗ, tóc tán loạn trong nước, hai tay đặt lên trên cạnh thùng, đầu tựa trên khuỷu tay: “Du đại nhân, có chuyện gì sao?” Nửa canh giờ đấy, vậy mà y còn chưa tắm xong. Du Tín bình tĩnh nói: “Thấy đèn còn sáng mới vào một chút, không có gì. Ta đi trước.” Quý Phỉ Nhiên cười mê người, nói: “Tử Vọng, nghỉ ngơi cho tốt.”
Du Tín mỉm cười đi ra ngoài, đóng cửa lại, ngây người tại chỗ hồi lâu. Ánh trăng mờ mờ, trời lạnh cảnh lạnh. Mặt Du Tín lại đang nóng cả lên, hít sâu mấy lần, vội vàng chạy về phòng.
Hôm sau, Phong Nghiêu thần thanh khí sảng chào buổi sáng Quý Phỉ Nhiên, Quy Hành Khải cũng ra theo, Quý Phỉ Nhiên nhớ Du Tín ở ngay sát vách Quy Hành Khải, hỏi xem hắn đâu rồi. Quy Hành Khải nói: “Để Du đại nhân nghỉ thêm đi. Tối qua ngài ấy đi tiểu đêm nhiều lần, gà gày còn nhảy vào thùng nước lạnh tắm, thật không tưởng tượng nổi.”
Quý Phỉ Nhiên thở dài: “Tuổi trẻ mà cũng mất ngủ do giường, chậc chậc.” Phong Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy hắn là do trẻ tuổi mới mất ngủ.” Quy Hành Khải run giọng nói: “Ôi già mất rời, lời của người trẻ tuổi, ta… ta nghe không hiểu…”
(1): Trích trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ hồi thứ 93, trích lời Khổng Minh – Chú thích của tác giả.