Cô không ngớ ngẩn đến mức đặt câu hỏi “tại sao cậu ở đây?” nhưng điều làm cô ngạc nhiên là làm sao cậu quen với cả ngoại và nội.
- Tôi thì sao? _ cậu gắt.
Nội với ngoại thì chỉ biết tròn mắt nhìn không hiểu.
- Ủa hai đứa quen nhau ah? Hay quá vậy đủ hai đội nha, vào sân thôi! _ ngoại mừng.
- Có gì mà hay? _ cả cô và cậu đều hét lên làm ngoại lẫn nội đều phải sợ.
Xong hai người lại nhìn nhau như muốn nuốt chửng đối phương, ánh mắt đang bật lửa.
Nội thấy vậy liền kéo cô ra một góc khác.
- Thằng nhóc đó với con quen nhau ah?
- Hic… cái tên làm con về muộn hôm qua đó. _ cô mấm môi tức giận muốn bật máu.
- Vậy là con…
Nội chưa nói hết câu thì cô chen ngang:
- Không! _ cô nói dứt khoát.
Khi đó ngoại cũng lại gần cậu hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì hả Bảo?
- Cái cục nợ đời hôm qua phá hoại xe con đó. _ cậu tức giận.
- Vậy con không chơi sao? _ ngoại cố mong vớt vát chút hy vọng.
- Không! _ cậu cũng dứt khoát.
Cả nội với ngoại đều nhìn nhau khẽ nhíu mày, hai người để cô cậu đó rồi lại gần nhau.
- Giờ sao ông? _ ngoại hỏi.
- Tôi cũng không biết nữa. _ nội ngán ngẩm.
- Chả lẽ giờ về sao? _ ngoại tiếc nuối.
- Haiz… thì về chứ sao nữa, chỉ tội cho hai cái thân già tụi mình không có phước hưởng phúc con cháu. _ nội cố tình nói to để cô cậu nghe rồi nháy mắt với ngoại.
Hiểu ý ngoại cũng ùa theo.
- Ông nói phải đấy, thôi mình về để bữa khác mình chơi ha. _ ngoại làm vẻ thất vọng.
Mới đi được vài bước thì cô gọi với lại:
- Nội!
Nnội tưởng cô đã thông kinh mạch, mừng khôn tả nhưng cố giữ cảm xúc trả lời:
- Sao? Tôi zìa, ở đây có gì mà ở?
- Con có kêu nội ở đâu, đợi con về luôn. _ cô trả lời tỉnh queo.
(Hố rồi nội ơi!! hêhê)
Cằm nội tưởng chừng như muốn đụng đất luôn, ngoại lên tiếng:
- Ruồi vào hang.
Chẹp chẹp _nội chẹp miệng rồi ngậm lại, nói: -Hang đóng cửa.
Cô đi sượt qua nội và ngoại, hai cụ đang định nối theo cô thì…
- Ngoại! _ là tiếng cậu gọi.
Ngoại không nghĩ ngợi gì mà trả lời luôn:
- Ngoại biết rồi, đi về. _ ngoại nói chân vẫn bước.
- Ngoại định chơi cái gì? _ cậu đút tay vào túi quần nói.
- Cầu lông. _ ngoại trả lời trong thẫn thờ.
Trả lời xong mắt ngoại lẫn nội sáng rực lên trên đầu như đang bắn pháo hoa.
Hai cụ vội chạy lại hỏi:
- Con đổi ý rồi sao? _ ngoại hỏi tiếp.
- Không chơi con về ah. _ cậu lên mặt.
- Chơi, chơi chứ! _ nội trả lời rồi vội chạy đi kéo cô lại.
- Gì vậy nội? Nội thả con ra xem nào._ cô bướng bỉnh.
- Cậu nhóc kia đồng ý chơi rồi, con cũng vào sân đi.
- Không. _ cô vằng tay nội ra.
- Vậy con muốn nội cô đơn mà chết ah? _ nội làm vẻ thảm thương.
Mỗi lần có việc nhờ cô giúp thì nội lại ra kế này, lần này cũng không ngoại lệ. Nội biết cô sẽ đồng ý vì nội đã tần tảo nuôi lớn cô mà. Nhưng lần này nội đã sai khi uy hiếp cô bằng chiêu này.
- Không, con nói không là không. _ cô dứt khoát. –Cầu lông thì cần gì đôi mới chơi được, người ta vẫn thường chơi 1:1 đấy thôi.
- Con… nếu ông già này chạy được thì cần phải đánh đôi không hả?
- Tóm lại là không. _ cô nói.
Thấy nội với cô có vẻ giằng co bất hòa, cậu tiến lại:
- Cô sợ tôi ah? _ cậu hất mặt nói.
- Tôi sợ cậu? _ cô chỉ vào mặt mình rồi nói. -Mắc mớ gì tôi phải sợ cậu
- Không thì sao lại không giám chơi?
Muốn chứng tỏ rằng cậu đã sai khi giám khinh rẻ mình cô nhận lời thách đấu.
- OK. Thử xem ai sợ ai. _ cô nói xong đi lại phía ngoại chỗ có sẵn vợt và cầu rồi lựa cho mình một cái vợt mà cô cho rằng là tốt nhất.
Cậu thì đang cười thầm trong bụng *tôi đã bảo là sẽ tính nợ dần dần với cô mà*.
Cậu đồng ý chơi với mục đích chính là để xỏ cô thôi, còn lại là vì cậu cũng không muốn hai cụ buồn.
Cậu đi tới cầm lên cái vợt cuối cùng cho mình.
- Khoan đã, phải chia đội đã chứ. _ ngoại nói.
- Ừm, đúng đấy. _ nội đồng tình.
- Nội với ngoại một đội nhé? _ cậu đề nghị rồi nháy mắt với nội.
Hiểu ý nội đương nhiên hưởng ứng nhiệt tình rồi *thằng nhóc này cũng được phết*.
- Được, vậy vào sân thôi.
- Khoan, con không đồng ý. _ cô nói.
- Tại sao? _ cậu hỏi.
- Tôi không muốn là một đội với cậu.
- Được, vì chơi đồng đội nên biểu quyết đi. Ai đồng ý chia theo con thì giơ tay. _ cậu nói xong giơ tay đầu tiên.
Nội là người thứ hai còn ngoại thì cứ lưỡng lự, thấy vậy cậu thúc ngoại.
- Ngoại quyết định đi chứ.
Ngoại nhìn cậu rồi chuyển mắt sang nội, nội nhìn ngoại gật gật đầu ý bảo hãy đồng ý.
Ngoại suy nghĩ một chút vì ngoại sợ cô sẽ giận nhưng cuối cùng cánh tay ngoại cũng giơ lên.
- Haha, vậy là xong nhé! Số ít phải phục đi thôi. _ nói xong cậu ra sân đầu tiên cầm quả cầu thủ thế trước.
Nội với ngoại cũng đã ra, còn lại mình cô cứ vùng vằng mãi.
- Hắn nói mình sợ hắn mà sao đòi một đội với mình chứ? Xí… _ cô lụng bụng rồi cũng bước ra sân.
Thấy cô bước ra cậu khẽ nhếch nửa miệng, kế hoạch đã đi vào quỹ đạo.
Ai nấy đã vào vị trí cậu tung quả cầu lên phát, nội với ngoại thay nhau đỡ đánh lại cứ qua lại như thế. Bên này cô cứ lăng xăng qua lại mà không đánh được cú nào, vì từ đầu tới giờ cậu toàn dành cầu với cô. Tức giận cô quát lên:
- Cậu cứ dành với tôi là sao?
Kế hoạch đang dần thành công, cậu tiếp tục khích bác.
- Cô có giỏi thì tự mà dành cầu lấy sao lại nói tôi, bộ cô muốn tôi nhườnggggg sao? _ cậu hất mặt.
*Đồ chết bầm cậu muốn chơi tôi ah*
- Xí, ai thèm cậu nhường? Tiếp! _ cô ra hiệu chơi tiếp.
Lần này cô tự dành cầu hăng hái, cuối cùng thì cô cũng toại nguyện. Nhưng không lâu thì…
“Oạch”
Một một vật như cái que ngáng chân cô làm cô xòe tại chỗ. Cái que đó là chân cậu, nhân lúc cô không để ý cậu vờ chạy lại dành cầu rồi sút vào chân cô. Nội với ngoại vội chạy qua nhưng cậu ngăn lại:
- Không sao đâu, để con.
Nội và ngoại đều gật đầu, cậu tiến lại gần cô ra vẻ hốt hoảng:
- Cô có sao không? Đi đứng bất cẩn vậy?
- Cậu cố tình phải không? _ cô tức giận.
- Ơ, tôi đâu có. Sao cô cứ thích đổ oan cho tôi vậy?
Cậu đưa tay ra ý muốn đỡ cô dậy, tất nhiên là không được cô đáp lễ rồi. Cô hất tay cậu ra chống tay xuống đất tự đứng dậy. cô vừa loạng choạng đứng dậy thì cậu xoay mạnh người cố ý va mạnh vào vai cô, cô mất thăng bằng lại xòe cánh thêm lần nữa. cú ngã hồi nãy vừa điếng người xong thì thêm một cú nữa, ngoại với nội vội chạy sang.
- Bé Na, con có sao không? _ ngoại quan tâm.
Cô vừa đau vừa tức đến nói không nên lời.
- Con gái con đứa đi đứng phải để ý chứ! _ nội mắng yêu, vì quá quen với tính hậu đậu của cô.
- Đúng đấy nội, con gái gì mà ẩu hết sức. _ cậu thêm mắm thêm muối.
- Cậu… _ cô chưa nói hết câu cậu đã chặn họng cô lại.
- Thôi thôi giờ nội với ngoại vào nghỉ một lát cho đỡ mệt rồi lát chơi tiếp nha. _ cậu nói rồi lại nháy mắt ý với nội. Nội hưởng ứng luôn.
- Ừm, đúng đấy bà. Tôi với bà nghỉ chút đi.
- Ừ, đi. _ ngoại đồng ý.
Nhìn ngoại với nội vừa quay lưng đi, cậu quay lại cô. Thấy cô đang lồm cồm đứng dậy cậu cầm lấy một tay cô, tay kia vòng qua eo đỡ cô. Thấy có bàn tay lạ đụng vào chỗ nhạy cảm của mình, cô vằng tay cậu ra. Một lần nữa cậu lại đưa chân ra, vậy là cô lại thêm một lần hạ cánh xuống sàn. Lần này thì đau thật sự, cô không đứng dậy nổi nữa. Cậu khoái chí ghẹo cô.
- Ơ, sao cô lại bất cẩn nữa vậy? chậc chậc, kémmm quá.
Cậu quay ra cười khoái chí.
Chớp cơ hội cậu không để ý, cô đưa chân đạp mạnh vào ống chân cậu khiến cậu mất thăng bằng bật ngửa ra sau đập ót xuống nền nằm song song với cô. Xoa đầu suýt xoa, cậu gắt:
- Cô lại cắn bậy gì nữa vậy?
- Đâu có, tại cậu bất cẩn đấy chứ! Haiz… con trai gì mà… kém! Kém. _ trả được mối thù cô thấy cũng bớt đau hơn chút, nói xong cô đứng dậy phủi bụi trên quần áo.
- Đấu tiếp chứ? _ cô vòng tay trước ngực nói thchs thức.
- Còn nội với ngoại? _ cậu đứng dậy nói lạnh.
- Hik… cậu sợ tôi nên mới phải đợi ngoại với nội ah? _ cô nói.
- Haha, tôi mà phải sợ nhãi ranh như cô sao?
- Cậu… _ cô tức vì cậu giám gọi mình là nhãi ranh, nhưng vì đại nghiệp cô đành không chấp. –Tóm lại là có chơi không thì bảo?
Cậu không trả lời.
- Haha, sợ thua nên không giám đánh sao? _ cô cười rền.
- Đừng tưởng cái gì mình cũng giỏi. _ cậu nói.
- Vậy tóm lại là có chơi không?
- Chơi. _ cậu đồng ý.
Hiệp 1 bắt đầu
Cô phát trái cầu đầu tiên qua lưới nhưng cậu không đánh trả được, sao vậy ta đội trưởng đội cầu lông hùng mạnh trước đây đi đâu rồi mà kém vậy không biết. Cô hí hửng vui sướng còn cậu thì nhăn như khỉ ăn ớt.
Ơ… một nụ cười nửa miệng trên môi cậu trông đểu vô cùng lộ ra, thua mà còn cười được sao nhất là đối thủ lại là cô. Hay… anh chàng lại bày trò gì đây? Chậc chậc, hiểm quá!
Nãy giờ cậu cứ chạy qua chạy lại mà đỡ cầu toàn hụt thôi, nhặt cầu đến bở hơi tai luôn rồi.
- Sao vậy? Nãy còi kêu to lắm mà? Giờ đã sợ chưa nhóc? Haha _ cô kêu ngạo nói.
- Ai nói tôi sợ cô hả?
- Sợ gì? Sợ ai? Ai sợ? _ tiếng nội vang lên.
Hai người không hẹn đều nhìn sang nội.
- Cũng muộn rồi hai đứa có về không, hai già này đói lắm rồi. _ ngoại hỏi.
- Có ạ con cũng đói lắm rồi. _ cô trả lời. –Tôi về nhé nhóc! Haha _ cô chào cậu.
- Khoan đã, chưa đấu xong mà cô đòi đi đâu? _ cậu chặn lại.
- Ô, cậu vẫn chưa sợ sao?
- Ủa, nãy giờ hai đứa đấu đó hả? _ nội hỏi.
- Nội ơi cái này thì sao gọi là đấu được, cậu ta đánh không bằng con nít nữa là. _ cô phẩy tay.
Cô nói xong toan bước đi thì cậu nói:
- Chưa phân thắng bại mà, mới hết một hiệp đừng vội đắc thắng.
- Được tôi chơi, để xem cậu kiêu ngạo được tới đâu? (không biết giờ ai đang kiêu nữa ah)
- Vậy hai đứa chơi đi, nội với ngoại về trước nghen! Đói quá rồi. _ nội nói.
- Ừ cũng 8h rồi đấy, hai đứa chơi lẹ rồi về ăn sáng nha! _ ngoại dặn.
Song cả hai cụ cùng ra về. đợi hai cụ đi khuất cô nói:
- Tiếp chứ?
- Khoan. _ cậu chặn lại.
- Gì nữa đây? Hay là đổi ý? _ cô hất mặt về phía cậu.
- Để trận đấu gay hơn tôi có một điều kiện.
- Hềhề… sợ thua nên ra điều kiện để lỡ thua còn cứu thân sao? _ cô lên giọng.
- Đừng nghĩ mình cái gì cũng nhất.
- Sao tôi nghe câu này quen quen vậy ta? Hình như nãy tôi có nghe ruồi muỗi ở đâu vo ve rồi mà tôi thấy có gì sảy ra đâu.
- Ruồi muỗi vo ve với nhau mà cô cũng nghe thấy thì cô cũng đâu phải hạng xoàng. Hik… _ cậu đá đểu cô.
- Cậu… hik, cũng giỏi mồm mép gớm! OK! Điều kiện gì?
- Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng không được trả đũa, ok?
- Tôi sợ cậu chắc. _ cô nói.
- Quân tử nhất ngôn! _ cậu tiếp.
- Ai sợ ai chứ? Quyết định vậy đi! _ cô không suy nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Hai người đập tay giao kèo rồi bước ra “võ đài”
(Cái cô này phải tìm hiểu đối thủ trước chứ, cô không biết rằng cậu nằm trong đội tuyển cầu lông của trường hồi còn bên Úc sao? Lại còn là đội trưởng nữa chứ. Haizzz lần này cô tới bến rồi)
Hiệp 2 bắt đầu
Lần này tới cậu phát cầu đầu, quả cầu bay vút lên cao đúng một đường truyền đẹp rồi rơi xuống (vậy mới đáng là đội trưởng chứ) cô đỡ được quả đầu đó, tới lượt cậu – cô – cậu – cô… (giống hai con mèo đang đùa vậy, nãy giờ vẫn chưa xong trái đầu nữa).
Phịch _ trái cầu rớt xuống trước mặt cô.
*tên này mới uống thuốc gì sao?* _ cô nghĩ bụng.
- Khởi động đủ rồi giờ vào trận được rồi đấy. _ cậu nói.
Cô không thèm nếm xỉa đến lời cậu nói, nhặt quả cầu lên phát cầu đi. Và một lần nữa trái cầu lại rớt trước mạt cô mà cô chưa đỡ được lấy một lần. Cô tức giận lại nhặt cầu lên, giờ mới thật sự là hai chiến binh quyết chiến. Trái cầu vút đi từ bên này rồi hạ cánh sang bên kia, cứ như thế tiếp diễn đến nỗi hai người không biết tỉ số của hiệp này là bao nhiêu nữa. Cho đến khi một chú bé nọ thổi còi.
Tuýtttttttttt…
- Anh trai thắng. _ chú bé đưa tay ra chìa về phía cậu nói như một trọng tài thực thụ.
Hai cô cậu đều quay sang nhìn chú bé.
*Thằng nhóc này…* _ cậu ngờ ngợ. ( chính là chú bé hồi nãy chửi cậu là “đồ điên” kia) *nhưng sao nó lại giúp mình nhỉ?* _ cậu thắc mắc khó hiểu.
Cậu không quan tâm đến chú bé đấy nữa trở lại vị trí tung trái cầu lên thì… trái cầu ấy thẳng cánh rớt xuống cạnh chân cậu.
Cậu tròn mắt nhìn xung quanh mình mà không tin nổi.
Thảo nào mà cái kèn không kêu, cô đã đứng hình trước mất rồi. Cả hai đều ngơ ngác nhìn quanh. Không biết trận đấu giữa cô với cậu hay đến đâu, kịch tính đến mức nào mà những người có mặt trong công viên hầu hết đều vây quanh “khán đài”. Đặc biệt là cậu có một nguồn cổ vũ không nhỏ từ phía các nàng liên tục tăng lên vì tài chơi cầu của cậu, họ hết nháy mắt lại hun gió gửi tới cậu khiến cậu sởn cả da gà, da vịt rồi da cóc tới da ếch. Nhưng cô thì… chỉ có mấy nhóc đang đứng tròn xoe mắt nhìn cô, cứ cho đó là “cổ động viên lặng thầm của cô” đi.
Lấy lại tự tin cô nói:
- Chơi tiếp đi chứ!
Cậu không trả lời, nhưng cũng tung trái cầu lên phát đi thôi không để ý đến mấy người kia nữa.
Tiếng hò hét cổ vũ liên tục không nghỉ dành cho cậu khiến trận đấu nóng dần lên, đã xong hai hiệp và giờ là hiệp quết định thắng hay bại. Biết được tình thế của mình đang bất lợi nên cô tập trung cao độ cố gắng hết mình để chiến đấu. Trái cầu hết bên này lại sang bên kia, cứ thế bay qua bay lại trên bầu trời rồi lại hạ cánh. Cả hai đều đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại như tắm.
Tuýttttttttt
Tiếng còi đó lại vang lên một lần nữa, âm thanh đó đã kết thúc trận đấu nảy lửa kia. Cô mệt quá ngồi bệt xuống tại chỗ thở dốc, cậu cũng mệt nên cũng ngồi bệt xuống luôn. Tuy cô không giỏi được như cậu nhưng cũng là một tay chơi cầu có thể coi là đối thủ với cậu được. Vậy nên cậu mới có cơ hội hớp hồn mấy nàng kia bằng cách chơi khéo léo đầy chuyên nghiệp của mình.
- Tôi thắng rồi nhé! _ cậu đứng dậy nói với cô, ánh lên trong mắt cậu là sự đắc thắng.
“Anh thắng rồi nhé!” _ câu nói ấy vang lên trong đầu cô.
Cô thấy lạnh người bởi câu nói ấy, cô đứng bật dậy nắm chặt cán vợt trong tay; đôi mắt đỏ au. Cô định quay lưng bước đi thì có tiếng cậu:
- Định chơi bài chuồn hả tiểu cô nương?
Cô khựng lại một chút rồi cũng trả lời:
- Yên tâm. Nhất ngôn cửu đỉnh!
Thấy thái độ cô hơi kỳ koặc nhưng cũng kệ, cậu ngồi xuống gốc cây cạnh đó nghỉ mệt thêm chút nữa, các cô nàng chớp cơ hội bu quanh cậu người đưa nước người đưa khăn. Khó chịu cậu muốn thoát ra nhưng không được. Cô loạng choạng bước đi thêm được vài bước thì dừng lại hẳn, cô đứng ngây ra đó. Làn tóc buông xõa che đi khuôn mặt đang dần biến sắc rồi tái nhợt đi.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy xung quanh mình trở nên lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió vi vu thổi mạnh, cơn gió ấy mạnh đến nỗi có thể kéo cả ký ức năm xưa quay về-ký ức mà cô cố tình chôn vùi và quên nó đi đã 3 năm nay.
…
**Hôm ấy, gió thổi mạnh trời cũng âm u hơn ngày thường và cũng có hai bạn trẻ quyết đấu tại nơi này, cậu ấy chơi rất giỏi nhưng cô kia cũng không kém tài. Và kết quả là cậu ấy đã dành phần thắng – cũng dễ hiểu thôi cậu hơn cô 4t mà, kinh nghiệm lại đầy mình. Đó là hai anh em cô, cứ đều đặn mỗi tháng tại công viên này hai anh em lại dựng “võ đài” để tỉ thí wuynh muội với ba vòng đấu: 1- chạy maraton, 2- đánh võ, 3-cầu lông; sau 5 năm dựng võ đài mà quán quân chỉ vào tay của sư wuynh thôi, không phải vì cô đánh kém mà bởi cô có ông anh quá giỏi, lần nào tỉ thí cô cũng thắng vòng 1 nhưng đến kết cô chỉ về với cái thân tàn mang đầy thương tích.
“Anh thắng rồi nhé!” _ anh cô nói.
“Không biết, lần này không tính chơi lại” _ cô không chịu thua.
“Dù em có đấu với anh thêm vàiiiii chục lần nữa thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Hehe…” _ anh cô nói.
“Em không chịu đâu, từ nay em ứ thèm chơi với anh nữa” _ cô dỗi hờn.
“Em dỗi đấy ah? Haha” _ anh cô cười lớn.
“Anh còn cười hả?” _ cô càng tức tối hơn.
“Lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa mà dỗi với chả hờn hả tiểu cô nương?”
“Em không phải con nít để anh gọi tiểu”
(Khekhe… Nhưng rõ ràng hành động của cô lúc này chẳng khác gì con nít cả, anh cô thì quá quen cái điệu bộ con nít ấy của cô nên cũng không lấy làm kỳ thú)
Anh chậm rãi bước qua đứng trước mặt cô, đưa tay lên xoa đầu cô, đổi sang giọng trầm xuống có vẻ như nghiêm trọng:
“Sau này không được tin bất cứ ai ngoài nội, luôn đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi mọi trường hợp, thường xuyên rèn luyện như những gì anh dạy em từ trước tới giờ. Phải biết tự chăm sóc cho bản thân và cho nội, nhớ phải ăn uống điều độ, đúng giờ nếu không em mà lên cơn đau bao tử thì không có ai đưa em đến bệnh viện kịp thời đâu, biết chưa! Còn nữa…” _ anh cô đang nói thì bị cô chặn lại”
“Xì tốpppp! Anh bị sao ah?” _ cô đưa tay lên trán anh rờ thử rồi so với trán mình xem có bất bình thường hay không.
“Em đừng trẻ con nữa được không?” _ anh cô gỡ tay cô xuống, nói.
“Em cứ trẻ con thế đấy, thì sao?” _ cô vẫn đang dỗi.
“Nếu vậy em sẽ không bao giờ được gặp lại anh một lần nữa!” _ anh nói nhỏ, giọng trầm xuống trông rất sầu.
“Sao em lại không được gặp anh nữa? hic… anh lại dọa em chứ gì! Xí” _ cô nói.
“Anh nói thật đấy” _ anh cô nhìn về hướng khác, phóng tầm mắt xa xăm trong vô định.
Thấy vẻ sầu não của anh cô bán tin bán nghi.
“Anh…”
Anh hít một hơi thật sâu, quay lại đặt hai tay lên đôi vai bé nhỏ kia của cô nói:
“Em nhất định phải nhớ những gì anh nói ngày hôm nay, biết không?” _ anh cô dặn.
Không để cô kịp trả lời anh nói tiếp:
“Là em gái của anh em phải thật mạnh mẽ, cứng rắn và cương trực; điều đó không có nghĩa là em đi bắt nạt người yếu hơn mình. Em phải biết tự cân nhắc mọi việc, không được cho ai biết về sự thật mọi thông tin về em. Nên nhớ, bị càng ít người chú ý càng tốt, đừng để ai nghi ngờ điều gì về em, nếu không cả anh và em lẫn mọi người xung quanh chúng ta đều gặp nguy hiểm. Em đã nhớ chưa?”
Cô tròn mắt nhìn anh trai, cô bỗng có cảm giác sợ hãi – sợ lại thêm một lần nữa người thân bên cạnh rời xa mình. * không, chắc chắn là không! Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi mình*
“hề… anh lại nói nhảm gì đấy, em không giận anh nữa là được chứ gì? Về thôi” _ cô cười nhưng sao cứ có cái gì chắn ngang ở họng làm nó cứ nghẹn lại, cái cảm giác không lành.
Mặc cô đang quay lưng đi anh cô vẫn nói tiếp:
“Từ nay anh không còn bên cạnh để bảo vệ chăm sóc cho em nữa, em phải biết tự lo cho bản thân, nhớ chăm sóc nội chu đáo vì nội đã lớn tuổi nên không được cãi lời nội làm nội buồn”
Cô khựng lại hẳn không bước tiếp được nữa vì đôi chân đã cứng lại dù cho thân chủ nó ra lệnh cho nó phải đi. Mái tóc ngắn ngang vai giờ lật tung bay theo gió cuốn vào nhau rối bời- rối như lòng cô bây giờ vậy. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt ngăn chúng không lăn xuống nhưng không kịp nữa rồi. 1 giọt… 2 giọt… 3 giọt cái dòng nước ấm nóng ấy đã rớt xuống mất rồi.
Anh cô bước lại đứng trước mặt cô, thấy em gái mình như vậy liệu có anh trai nào nỡ làm đau em mình không? Đặc biệt lại là đứa em tội nghiệp thiếu thốn mọi thứ mà một đứa trẻ như cô phải có được. Lòng anh đau như cắt ra từng mảnh vụn, anh ôm cô vào lòng nước mắt cũng đã lăn dài trên má.
“Em đừng khóc, bây giờ và sau này em cũng đừng khóc. Anh xin lỗi vì không giữ được lời hứa luôn bên cạnh em nhưng anh hứa sẽ luôn dõi theo em dù anh ở đâu làm gì”
Nghe tới đây, cô bật lên tiếng nấc nhưng không giám khóc òa lên dù vai cô đang rung lên từng hồi mạnh.
Thấy em mình như vậy anh càng trách bản thân hơn càng thương em hơn nhưng anh không thể làm được gì ngoài việc ôm cô vào lòng. Từ đằng xa, núp sau thân cây to một dáng người đang đứng đó chứng kiến tất cả. Cái bóng ấy khẽ gậ đầu gửi tới anh cô, nhận được cái gật đầu làm hiệu ấy trái tim anh như bị bóp chặt đến không thở được anh cố xiết chặt vòng tay ôm em gái mình chặt hơn lần cuối.
Nuối tiếc nhưng không thể hơn được nữa, anh từ từ nới lỏng vòng tay đưa tay lên má cô lau đi những giọt nước mắt nóng hổi.
“Anh phải đi rồi”
Tiếng sấm nổ đùng qua tai cô lẫn câu nói của anh làm cô như chết sững. Cô dùng chút sức lực lắc nhẹ đầu, trân trân nhìn anh * không! Không phải!!!*
“Sau này dù thế nào thì mỗi tháng vẫn phải ra đây tự dựng võ đài biết chưa?”
“Không!… hức… Không, em không… ực… dựng đâu. Hức hức… ức Anh dựng cho em mà, em… hự… sai rồi anh đừng đi…i! Em hứa, từ nay sẽ không trẻ con nữa, khụkhụ… cũng không giận anh khi anh thắng nữa, ực… lúc nào cũng nghe lời anh, anh đừng đi!!!” _ cô nói trong tiếng nấc, đầu cứ lắc nguầy nguậy. Từ khóe mắt cô hai dòng suối nhỏ cứ rí rách mãi không thôi.
“Em ngoan nào, anh sẽ trở về mà! Lúc ấy anh sẽ dựng cho em” _anh cười hiền.
“Không, em không cho anh đi đâu, anh có chỗ nào để đi chứ!” _ cô òa khóc to lên rồi ôm chặt anh mình không cho anh đi giống như đứa trẻ ngày đầu tiên đi học cứ bám chặt lấy chân mẹ không buông.
Bóng người phía sau thân cây kia nóng lòng ra hiệu cho cậu nhanh lên nhưng vô hiệu lực, bóng người đó trực ra tay thì anh đưa tay ra ngăn lại khiến cái bóng ấy đứng lại rồi lại đi vào sau phía thân cây.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay em gái mình ra, cố với vẻ hóm hỉnh anh nói:
“Em mà dám làm trái lời anh thì anh sẽ cho em biết mùi!” _ nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô rồi quay gót rảo bước đi thật nhanh. Cô vội đuổi theo…
“Anh… anh… anh không được đi!!!…”
Mặc cho tiếng cô í ới gọi nhưng anh vẫn bước đi vô tình. Anh sợ mình sẽ không kìm nổi nữa mà thay đổi mất, anh vụt nhanh tiến đến chiếc xe ôtô đen đang đợi sẵn đằng kia.
Thấy anh mình chạy cô cũng chạy theo thật nhanh, thật không may cô bị vấp phaỉ cục đá làm cả người đổ ầm xuống đất xui xẻo hơn là chân cô bị cày xuống đường nên chảy máu rất nhiều. Anh cô nghe thấy tiếng cô ngã liền quay lại thấy chân cô loang ra những vệt máu, anh muốn chạy đến cạnh cô, đỡ cô lên rồi ôm cô vào lòng thổi vết thương ấy cho cô nhưng khi vừa chạy được vài bước thì anh dừng lại * không được, em phải tự đứng dậy thôi Na ah! Anh xin lỗi em nhiều, anh hứa sẽ luôn dõi theo em và sẽ trở về một ngày sớm nhất*. Mặc kệ cho chô đang cố bò theo, anh vội mở cửa xe rồi nhanh chóng leo lên. Yên vị trong xe nhưng anh không giám quay đầu lại nhìn em mình mãi đến khi đã đi khuất anh mới dám quay đầu lại nhưng đã muộn anh chỉ kịp nhìn thoáng bóng cô khuất sau hàng cây.
Gió bắt đầu ngừng thổi, nhưng nó để lại trên bầu trời kia là một đám mây đen dày đặc không thấy mặt trời.
Dù cho chân đang chaỷ máu khá nhiều nhưng cô vẫn gượng đứng dậy cố gào thét, nhưng đáp lại chỉ là tiếng của cô vọng vào không gian dội lại…**
=:=:=:=:=
- Này, này… cô có sao không hả? _ cậu cố gắng thoát khỏi đám ruồi nhặng kia xong định về nhà thì thấy cô cứ đứng đó, vai run lên bần bật nãy giờ mà không chịu đi. Cậu lại gần thấy mặt cô trắng bệt ra như cắt hết máu vậy, cậu hơi sợ lay cô xem thử cô có sao không.
Giật mình bởi tiếng cậu hỏi cô chớp mắt làm hai hàng lệ rơi xuống dù đã cố giữ lại.
- Cám ơn! Tôi không sao. _ cô thều thào.
*Cô ta cám ơn mình cơ đấy, hay tai mình bị ù tai?* cậu ngạc nhiên bởi thái độ cô lúc này.
- Cô không về sao?
- Ơm… không, cậu về trước đi.
Sợ rằng cô như vậy là tại cậu nên cậu hơi lo nhìn thẳng vào mặt cô để khẳng định lại nhưng bị cô gạt đi.
Cô không nói gì lặng lẽ cất bước nhưng đi vào trong công viên. Cậu mặc kệ cô bỏ về trước.
Hôm ấy, dù anh cô đã đi chân đang chảy máu cô cứ đứng trong công viên khóc cứ khóc và khóc mãi đến khi kiệt sức, nước mắt cũng cạn thì ngất đi cũng may đã có một người đưa cô về. Từ ngày anh cô đi, tuy nói rằng rất ghét anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nhưng cô vẫn âm thầm làm theo lời anh dặn. Riêng có việc dựng võ đài thì không bao giờ cô đấu đến vòng 3. Mãi đến hôm nay, khi phải tỉ thí với cậu cô cứ ngỡ mình đã quên mọi việc năm xưa nhưng lại không ngờ nó vẫn lẳng lặng sống trong cô ở một góc nhỏ