Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 74




Anh đi trước dẫn đường, bà ấy thì theo sau, cả hai vừa đi vừa nói chuyện với mọi người, làm như không có chuyện gì. Tất cả diễn ra rất nhẹ nhàng và dễ dàng…

Cho tới khi…

- Anh muốn đi đâu? _ người gác cửa không cho anh qua.

- Tôi có việc gấp nên cần ra ngoài.

- Anh có thẻ không?

Thiên Tuấn lấy thẻ ra từ trong túi đưa cho hắn…

Hắn giữ luôn thẻ của anh. Ngay sau đó là hai tên vạm vỡ đến cạnh anh.

Hẳn là chuyện chẳng lành, anh định trở lại lẩn vào đám đông nhưng không kịp nữa rồi, hai tên kia đã khóa tay anh lại thật chặt. Tuy anh cao to, khỏe mạnh nhưng không thể bằng hai tên bặm trợn này được.

- Các người làm gì vậy?

- Tốt nhất hãy biết yên lặng mà chịu trói đi.

- Sao các người dám…

- Sao lại không chứ hả anh bạn nhỏ? _ là cái giọng khàn đặc, đầy chất châm biếm của lão MK.

- Ông đến thật đúng lúc đó, hãy nói họ thả tôi ra ngay đi. _ Thiên Tuấn trợn mắt.

Ông ta hất mặt về phía bọn chúng, chúng liền thả tay.

Anh xoa cổ tay của mình vì chúng khóa tay quá chặt làm anh đau. Liếc bọn chúng cháy mắt rồi nhìn MK… Anh bỏ đi thì lại bị bọn chúng chặn lại.

Anh quay lại, trợn mắt nhìn MK…

- Cậu muốn đi đâu vậy? _ MK

…………ooO

- Không hay rồi, Tk1 đã bị phát hiện. _ Phong báo ọi người qua bộ đàm trên tai.

- Anh nói sao?… Anh hai!!!… _ cô hoảng hốt.

- Bình tĩnh, cấm có manh động! Bỏ cái kiểu hành động theo lối cảm tính như vậy đi. _ Gia Linh “ra lệnh”

- Đúng vậy, chúng ta cần phải bình tĩnh đã. _ Phong.

- Vậy chứ anh nói tôi dương mắt nhìn anh mình rơi vào vòng nguy hiểm sao? _ cô.

- Trước hết, cần nhanh chóng tới gần được Thiên Tuấn đã. Sau đó xem xét tình hình thế nào mới tính tiếp nên làm gì. _ Phong tính.

- Rõ! _ cả cô và Gia Linh đều đồng thanh.

Tất cả đều làm theo như kế hoạch Phong chỉ đạo.

- Tôi có. _ cô ngầm thông báo về việc mình đã đến gần được Thiên Tuấn.

- Tôi có. _ Gia Linh.

- Tôi có. _ Phong.

- Giờ tính sao? Ông ta đang tiến gần lại anh Tuấn kìa. _ cô lo lắng.

- Cứ bình tĩnh, chờ thêm đã. _ Phong nói.

- Anh ấy không phải anh của anh nên anh có thể bình tĩnh nhìn anh ấy gặp nguy hiểm, nhưng tôi thì không. _ cô vừa nói dứt câu đã nhảy ra, đứng dang tay trước Thiên Tuấn và chắn cho anh. - Các người không được làm hại anh ấy.

- Na Na!!! _ Phong gọi lại nhưng không kịp nữa rồi. - Đúng là, cái cô bé này.

- Ái chà, dũng cảm nhỉ. Ai đây, em cậu đúng không? Cũng khá đó, có ông anh trai dạy bảo tốt thế mà. _ MK cười diễu cợt.

- Na Na, sao em lại ra đây? Em ra khỏi chỗ này đi. _ Thiên Tuấn tức giận.

- Em không, em không thể ra đây mà không có anh. Mất anh thì em ở với ai? Em thà bỏ mạng chứ không bao giờ là kẻ trốn chạy.

- Chí khí đấy. _ MK bỉu môi. - Vậy ta sẽ để hai người được toại nguyện.

- Đây là chuyện của riêng tôi, không liên quan đến Na Na. Ông hãy để nó ra khỏi đây, tôi sẽ tính hết với ông.

- Không! Em không đi!

- Đó, cậu đã nghe gì chưa? Là cô ta không muốn đi nhé. Mà tôi thì vốn không thích ép buộc ai điều gì. Vậy nên… cứ để cô ta làm gì thấy thích.

- Ông muốn gì? _ Thiên Tuấn kéo cô ra sau lưng mình, trừng mắt với ông ta.

- Muốn vui vẻ chút thôi mà.

- Đừng hòng. _ Thiên Tuấn nắm chặt tay cô.

Ông ta lùi ra sau để nhường chỗ cho bọn tay chân tiến lên…

Đại Phong và Gia Linh biết tình hình không ổn nên vội nhảy ra đứng hai bên Thiên Tuấn và cô.

Mọi người liền lùi ra sau để chừa chỗ cho MK đang giải quyết chuyện của lão.

- À, thì ra là có viện binh. Còn không? Hay chỉ thế này thôi? _ MK khoanh tay trước ngực.

- Thế này cũng đủ để lấy cái đầu của ông rồi. _ Phong nhìn ông ta với ánh mắt sắc bén.

- Her, cậu có tự tin quá không?

- Nói nhiều, phí thời gian. Muốn thì lên hết đi. _ Gia Linh.

- Cậu cũng khéo chọn người cộng tác đó, ai cũng nguyện một lòng theo cậu kìa. _ MK lại mỉa mai.

- Mọi người đã ủng hộ tôi hết mình mà không tiếc rẻ gì, không lẽ tôi lại phụ lòng mọi người. Được, đến cùng đến, đi cũng sẽ cùng đi. _ Thiên Tuấn nói rồi cũng bước lên trên cùng hàng với Gia Linh và Đại Phong.

Cả cô cũng bước lên hàng.

Ông ta nhếch bộ ria mép lên trông đểu cực. Lão gật gù bước lên vài bước.

- Vậy ta cũng phải hiếu “khách” chứ nhỉ. Ta sẽ để một người tiếp đón các ngươi nhiệt tình… trên cả nhiệt tình. _ ông ta cố tình nhấn nhá câu chữ không hiểu là có ý gì.

Ông ta cười khảy rồi đứng tránh sang một bên…

Ánh đèn mập mờ nhưng vẫn có thể thấy được rằng, có một người đang đứng sau lão ấy. Dáng người thật quen quen…

Đúng lúc ấy, ánh đèn được bật sáng lên tất cả.



Cả cô…Thiên Tuấn… Đại Phong… Gia Linh… đều không dám tin vào mắt mình.

Là anh… là anh thật sao? Người đứng trước mặt họ lại chính là bạn họ – Quốc.

- Anh… anh làm gì… ở đây? _ cô ngấn nước mắt nhìn Quốc.

Đổi lại, Quốc chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt tình đáng sợ.

- Cậu là người của lão ta từ khi nào vậy Quốc? _ Phong.

- Một sự bất ngờ lớn đó. _ Gia Linh nhếch mép.

- … _ Thiên Tuấn thì chỉ im lặng.

- Anh Quốc! Có chuyện gì vậy anh? Anh nói đi! Nói mọi chuyện không phải như em đang nghĩ đi! _ cô chạy lại lay tay Quốc.

Quốc cúi xuống nhìn cô…

- Tôi không phải Quốc! Rất tiếc. _ Quốc nói lạnh tanh.

- Anh… _ cô nhìn Quốc rồi từ từ buông tay mình ra.

Quốc nhìn xuống tay áo chỗ cô vừa nắm làm nhàu rồi phủi cho phẳng lại.

- Giờ tính từng người hay lên hết một lượt? _ Quốc cất giọng lành lạnh.

- Anh Quốc… A _ cô tiến đến vừa gọi tên thì đã bị anh bẻ tay ra phía sau. – Hự.

Quốc đánh mạnh vào hông rồi đá vào chân cô không thương tiếc để cô quỳ xuống trước mặt tất cả những ai có mặt ở đó.

Thiên Tuấn thấy thế mất kiên nhẫn, anh liền bước lên thêm một bước.

- Cậu đang làm Na Na của tôi đau đấy. _ Phong.

- Ngày càng thú vị đây. _Gia Linh.

- Hậy… _ Thiên Tuấn đành tấn công Quốc.

Quốc đẩy cô ra một bên để đỡ đòn của Thiên Tuấn.

*Có ai nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy không? Tại sao? Tại sao anh ấy lại đổi thay như vậy??? Hai người họ đã là bạn rất thân, là anh em tốt mà. Tại sao bây giờ…* _ cô vẫn không dám tin vào những gì đang bày ra trước mắt mình.



- Cậu mất nhân tính rồi à? “Huỵch” _ Thiên Tuấn vừa nói thì đã đấm Quốc một cái đau điếng.

- Nói nhiều.

- Hự. _ Quốc đạp vào bụng Thiên Tuấn thật mạnh làm anh lùi lại vài bước.

- Yaaaa… _ Thiên Tuấn nắm lấy áo Quốc và giơ tay hình cú đấm.

Nhưng vừa giơ lên thì Thiên Tuấn lại khựng lại. Nhìn vào ánh mắt Quốc, anh không tài nào xuống tay được.

“Bốp” _ Quốc đấm Thiên Tuấn thật mạnh…

Thiên Tuấn ngã dúi dụi xuống đất. Sao khó thế này? Cú ngã ấy đâu có đau đớn gì!?… Không! Đó là cú ngã tinh thần thật đau, và anh không thể đứng dậy được nữa.