Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 72




“Kítttsssssss”

Cô xuống xe

- Xin lỗi hai, em tới trễ.

- Cũng may là vừa kịp lúc. Ta bắt đầu nhé!?

Cả Gia Linh và cô đều vào vị trí sẵn sàng họp.

- Theo những gì anh điều tra gần đây cho thấy, những vị tiền bối trong MK thường thì ba năm họ lại có một dịp hội ngộ một lần. Trong lần ấy sẽ hội tụ tất cả những người có vai vế lẫn tay chân từ trước đến giờ.

- Rồi sao nữa? _ Gia Linh nói.

Thiên Tuấn khoanh tay trước ngực.

- A, em hiểu ý anh rồi! _ cô a lên.

- Em hiểu gì?

- “Những tiền bối từ trước tới giờ”, có phải cũng bao gồm cả ba mẹ chúng ta!?

- Giỏi lắm em gái!

- Nhưng tất cả mọi thông tin về buổi hội ngộ ấy đều được giữ bí mật tuyệt đối. Chắc ai người biết rõ hậu quả nếu có ai cố tình mở cái bí mật đó ra rồi chứ!? _ Gia Linh.

- Đúng là khó mở, nhưng không phải là chúng ta hoàn toàn khuất phục nó. _ Thiên Tuấn.

- Bằng cách nào hả anh? _ cô.

Thiên Tuấn nhìn Gia Linh

- Na Na đang hỏi em kìa.

- … _ Gia Linh nhìn Thiên Tuấn với ánh mắt vô cảm.

Cô hết nhìn anh mình, rồi lại nhìn Gia Linh…

Gia Linh đứng dậy đi một vòng rồi đứng lại giữa hai người

- Đúng! Không phải là không có cách.

- Cách gì? _ cô hối thúc.

- Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ có thể làm được.

Cô bắt đầu lo lắng

- Thì em cứ nói rồi mọi người cùng giải quyết.

- Sẽ có ba người trong số lính mới của ba năm mới kết nạp được giới thiệu trong buổi hội ngộ ấy. _ Gia Linh tiếp.

- Ý cậu… tôi phải là một trong ba người đó.

- Đúng vậy.

- Điều kiện để được chọn như thế nào? _ Thiên Tuấn hỏi.

- Tất nhiên là thành tích rồi.

- Nhưng em thì chưa có. _ cô thất vọng.

- Bởi vậy nên em cần thắng trong trận này. _ Thiên Tuấn đặt tay lên vai cô.

- Ngoài chuyện thành tích cậu còn phải là một người có tố chất của một người đứng đầu nữa đó Na à. _ Gia Linh nói.

- Cậu nói rõ hơn đi Gia Linh.

- Hãy nhìn anh cậu và tôi thì cậu sẽ biết thôi.

Gia Linh tuy tự cao nhưng quả thật là ai cũng phải công nhận rằng, cô ta rất giỏi. Còn anh trai cô thì cô biết thừa là như thế nào.

*Mày thua thật rồi Trần Na Na* _ cô chán nản.

- Em đừng nản! Trước mắt, em hãy hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đợt này, đây cũng không phải là một phi vụ xoàng đâu. Chuyện còn lại hãy để anh lo.

- Liệu ổn không anh?

- Anh tin vào cô em gái của anh sẽ làm được mà! _ Thiên Tuấn cười khích lệ cô.

………..ooO

- Đây là đâu? Tại sao mình không biết nó nhỉ? _ cậu đứng nép vào thân cây lớn trước tòa MK. - Na vào đây làm gì? Có chuyện gì mà lâu thế vẫn chưa ra vậy ta? _ cậu cứ thụt thò.

…….ooO

- Em còn đi đâu nữa không? _ Thiên Tuấn hỏi cô.

*Na ra rồi. Ủa, sao… sao anh Thiên Tuấn cũng ở đây?* _ cậu thắc mắc.

- Vậy em đứng đây. Anh đi lấy xe nhé.

- Vâng, hai đi đi.

Thiên Tuấn đi lấy xe, còn cô thì đứng đợi.

*Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Liệu có liên quan tới việc Na đột nhiên thay đổi thái độ với mình không?* _ cậu chợt nghĩ.

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong…”

Điện thoại cậu bỗng đổ chuông.

Cậu giật bắn mình, luống cuống tìm điện thoại mà mắt vẫn giám sát cô.

Nghe có tiếng động cô cũng bị thu hút, nhưng vì không rõ lắm nên cô còn phải lắng tai nghe thêm để xác định.

- Lên xe đi em! _ đúng lúc ấy Thiên Tuấn nói cô.

Cô vẫn đứng nhìn về phía gốc cây lớn. Cũng may là cậu đã kịp tắt điện thoại.

- Có chuyện gì hả Na? _ Thiên Tuấn thấy cô lạ nên hỏi.

- … À… dạ không.

- Vậy em lên xe đi!

Nhìn chiếc xe có chở cô rời khỏi đó mà cậu thở khẽ thở phào. Nhưng cậu không biết rằng, nếu để cô phát hiện ra đã là một may mắn, nếu không thì ai sẽ đưa cậu ra?

Đây là đâu chứ?

“Bụp” _ một vật cứng đập vào sau gáy cậu.

Trời đất lộn ngược, và… tối lại… cậu bất tỉnh.

“Đây là đâu chứ?”

Nơi chỉ có thể vào mà không thể ra.

___o0o___

- Em đã đưa Gia Bảo về rồi sao?

- Vâng.

- Uhm, vậy cũng tốt.

- À, sáng chị Trâm Anh dặn, khi nào xong việc thì hai anh em ghé nhà ăn cơm đó.

- Ờ, vậy giờ anh ghé nhà.

- Hai ghé nhà cho chị ấy yên tâm đi, em đi đây có chút việc.

- Em đi đâu thì cũng ăn cơm đã.

- Em không đói, lát về em ăn sau.

- Uhm, vậy đi cẩn thận nhé. Có gì gọi anh liền nghe hong.

- Uhm, em biết rồi.

Tới nhà, Thiên Tuấn xuống xe để cô đi. Đợi em gái đi khuất anh mới vào nhà.

___o0o___

Bar trung tâm thành phố…

Cô lại đi tìm bóng dáng một con cá lớn, hy vọng rằng hôm nay cô cũng may mắn.

Kia rồi, là người phụ nữ ấy…

Cô tìm đến ngồi cạnh cô ta. Cũng như hôm ấy,, người phụ nữ cũng một mình, cũng ngà ngà say.

Cô cũng gọi ình một ly rượu mạnh như hôm nào…

- Chào cô bé! _ người phụ nữ quay sang cô.

- … Chào chị

- Chúng ta thật có duyên nhỉ.

- …

- Chúng ta lại gặp nhau. Và lần này, hy vọng là tôi có may mắn được biết tên cô bé.

- Mấy ngày không gặp mà tôi thấy chị đẹp lên nhiều đó.

- Vậy sao? Cám ơn cô bé quá khen. Tôi thấy cô bé cũng đâu kém gì.

- Đừng mãi gọi tôi là cô bé.

- Vậy tôi phải xưng hô thế nào?

- Gọi tôi là Rose.

- Rose sao? _ nữ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Đưa lên miệng uống một ngụm rượu lớn.

- Còn chị?

- …

- Này chị!

- Hả? À… sao cô… à không, Rose.

- Chị tên gì?

- Hãy gọi tôi là Eva.

- Ồh

- Có gì lạ sao?

- Chị sinh vào ngày 1 à?

- Sao Rose biết?

- Em có biết một chút về cách gọi tên theo tiếng Anh thôi. Mà tháng mấy thế chị?

- … _ Eva không trả lời mà chỉ uống rượu.

- Hôm nay cũng là ngày 1. _ cô nói rồi nhìn sang Eva. - Không phải hôm nay chứ?

Đáp lại cô, chị ta chỉ toàn uống rượu mà không nói gì.

- Xin lỗi! _ cô nói.

- Sao lại xin lỗi?

- Có lẽ tôi hỏi đúng những điều mình không nên hỏi. Có lẽ đó là một ngày buồn đối với chị.

- Sao Rose đoán được tôi đang buồn.

- Vậy hôm nay đúng là sinh nhật chị sao?

- Đừng nhắc nữa, uống đi. _ Eva đưa ly lên mời cô.

Cô cũng vui lòng và đáp lại bằng ly rượu của mình.

………..ooO

- Chị à, Eva! _ cô lay người nhưng Eva đã quá say nên không biết gì.

May cho cô là cô đã uống thuốc giải rượu sẵn, nếu không thì còn gục trước chị ta nhiều.

Cô đeo giỏ của Eva lên vai rồi dìu chị ta ra xe mình.?( Author: Chishikarin_360)

- Nhà chị ở đâu để tôi đưa chị về? _ cô hỏi.

- Ở kia. _ Eva chỉ lên trời.

- Chị đâu phải thánh mà ở trển chứ. _ cô lầm bầm.

- Ở kia, ở kia.

- Tôi đưa chị về tanh khách sạn vậy.

Chiếc xe lăn bánh…

…………ooO

Khách sạn…

Cô tìm cho Eva một khách sạn gần đó, lấy phòng rồi đưa chị ta lên phòng.

Đắp mền cho chị ta, tắt điện rồi cô mở cửa phòng ra về.

Nhưng…

Bỗng một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau… một hơi thở ấm phả vào cổ cô… Tất cả khiến cô dựng tóc gáy…

- Hãy ở lại với tôi đêm nay được không? _ là Eva.

- …

- Tôi rất lạnh.

- …

- Rất cô đơn.

- …

- Tôi cần một hơi ấm!

- …

- Tôi cần em!

- …

- Làm ơn! Hãy cho tôi đêm nay của em, có được không? _ chị ta càng xiết cô chặt hơn.

Cô rùng mình, ớn đến tận óc. Nhưng cô không thể để mặc cô ta vào lúc này, nếu không coi như công sức lâu nay của cô sẽ đổ sông đổ bể hết sao? Cả buổi họp mặt hội ngộ kia cũng tan thành bọt biển.

Cô đành đưa Eva vào giường, đắp mền cho chị ta rồi cô ngồi xuống cạnh giường cho chị ta có được cảm giác an toàn mà ngủ.

*Chị cũng là một người phụ nữ đáng thương mà thôi, thật tội nghiệp cho người phụ nữ này* _ cô nhìn gương mặt khốn khổ của Eva và cảm thương cho chị.

Đợi cho Eva thật sự đã ngủ say cô mới rón rén rời khỏi đó, đóng cánh cửa thật nhẹ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

- Xin lỗi chị! Nhưng tôi không còn cách nào khác.

Cô đã lấy được sợi dây chuyền trong túi của chị ta. Đó không phải là một sợi dây chuyền bình thường, một chiếc USB thu nhỏ hình cây thánh giá. Một vật mà cô đã đổ vào đây bao nhiêu công sức, giờ là lúc cô được lấy lại. Còn giá trị của nó như thế nào thì cô không được biết.

Chỉ cần rời khỏi đây để đưa nó về với Thiên Tuấn thì mọi chuyện coi như xong xuôi.

Cô háo hức được gặp anh hai mình…

Nhưng…

Cô bị hai tên áo đen chặn đường không cho đi, cô né sang bên này thì chúng cản cô bên này, cô lách sang bên kia thì chúng lại cản cô bên kia. Cô không tài nào ra khỏi đây được.

- Các anh muốn gì? _ cô nổi cáu.

- Muốn cô trả lại đồ.

- Đồ, đồ gì? _ cô chột dạ.

- Cô biết rõ chúng tôi cần gì mà cô bé.

- Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả, rõ nhảm. tránh ra cho tôi đi!

- Cô hãy đưa đồ đây thì chúng tôi sẽ để cô đi.

- Tôi đã nói là tôi không biết rồi mà.

- Cô đã lấy trộm đồ thì phải trả cho người ta chứ, trông cô đàng hoàng mà sao nhân cách lại tệ mạt đến thế nhỉ. _ một giọng nói quen quen vang lên sau lưng cô.

Là Eva…

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu? – chương 72

*Tại sao chị ta…???*

- Chị…???

- Cô bất ngờ lắm đúng không!?

- …

- Trò bịp bợm của mấy người tôi quá quen rồi, không còn cách nào mới mẻ hơn cho tôi chơi với sao? Her, quá tầm thường.

- Chị còn là một người rất thông minh nữa. _ cô nhận định.

- Cảm ơn cô đã đánh giá cao về tôi. Nhưng trò chơi tới đây over là được rồi.

- Chị đã muốn thế thì tôi sẽ chiều, chúc chị mau tìm được người tình chung chí hướng, và đừng mải mê với những chốn bar cùng rượu ấy. Không tốt cho sức khỏe của chị đâu.

- Cảm ơn cô lần nữa. Nhưng cơ thể của tôi, tôi tự có trách nhiệm với nó. Giờ thì đừng lải nhải nữa, đưa đồ đây.

- Đồ nào? _ cô ngây thơ.

- Sợi dây chuyền.

- Nếu không thì sao?

Chị ta hất mặt về phía cô, lập tức, mấy tên áo đen nữa cùng xuất hiện, chúng tiến gần đến cô mỗi lúc một gần hơn.

Hai tên ghìm chắc hai cánh tay cô lại, cô cố thoát ra khỏi chúng nhưng không thể. Xoay người lại, cô lộn thêm một vòng để chúng trái tay và thế là thóat khỏi hai tên đó. Nhưng còn rất nhiều tên nữa là chướng ngại vật ra về của cô, làm sao bây giờ?

Tất cả cùng xông lên, cô chỉ còn cách là đối đầu với từng tên một…

“Huỵch… ya….” Tiếng đánh lộn gần sát cô, nhưng không phải là của cô.

Là hắn-Đại Phong.

- Đã lâu không gặp. _ hắn nở nụ cười với cô.



- Sao anh lại ở đây?

- Điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ chỉ có anh mới có thể đưa em ra khỏi đây.

“Hậy…”

- Đưa tay đây! _ hắn la lớn.

Theo phản xạ, cô liền đưa tay cho hắn.

Hắn nắm chặt tay cô kéo đi, chạy thật nhanh ra khỏi đó.

- Đuổi theo chúng! _ Eva hét lớn ra lệnh.

“Brừm brừm brừm…”

Cô và hắn đã nhanh chóng thoát được hẳn nhờ chiếc mô tô phân khối lớn của hắn.

___o0o___

“Kítttssss”

Hắn tắt máy, cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế đá…

- Tại sao anh lại ở đó? _ cô hỏi.

- Để cứu em.

- Anh biết là câu trả lời của anh rất vớ vẩn không?

- Nhưng đó là sự thật mà.

- Vậy sao anh biết tôi ở đó?

- Cái này nói cho anh biết rằng em đang ở đó, em đang gặp nguy hiểm, và rằng em đang cần anh giúp. _ hắn vừa nói vừa đặt tay lên trái tim mình.

- Anh biết sẽ gặp nguy hiểm nếu anh cứu tôi không?

- Anh không quan tâm. Cái anh quan tâm là em.

- Thôi đi! Anh còn nói chuyện kiểu ấy nữa thì đừng trách tôi thất lễ.

“Chớp chớp”

- Ok, thì không nói nữa.

- Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi chỗ ấy!

- Vậy không biết mình sẽ được trả ơn như thế nào đây nhỉ? _ hắn vuốt cằm.

- Anh muốn gì?

- Muốn ăn.

- Được, tôi sẽ mời anh đi ăn.

- Nhưng anh không thích ăn ngoài tiệm.

- … _ cô nhìn hắn.

- Anh muốn… em nấu cho anh.

- Không được.

- Tại sao?

- Tôi không thích nấu cho người khác ăn.

- Anh là ngoại lệ.

- Không có ngoại lệ nào ở đây hết.

- Nhưng muộn thế này làm gì còn tiệm nào mở cửa.

- Tôi không quan tâm

“Ọt ọt” _ bụng hắn “đánh trống”.

Hắn mếu máo nhìn cô.

- Em định để ân nhân của mình chết đói sao? Na Na xinh đẹp.

Cô lừ mắt nhìn hắn. Đổi lại, hắn nhìn cô với ánh mắt hết sức dễ thương của cún yêu.

- Nhưng nấu ở đâu? Đồ đâu mà nấu?

- Ồ yeah! Chỉ cần em chịu thì có liền có liền.

Hắn lại chở cô đi…

………..ooO

Hắn chở cô về nhà hắn. Cô chỉ mong nhanh đến nhà hắn, nấu cho hắn một bữa như đã hứa và trở về nhà nhanh chóng, có lẽ Thiên Tuấn đang ngóng cô rồi.

“Rinhhh… rinhhh… rinhhh…”

Là Thiên Tuấn gọi.

Cô vừa nấu xong thì chuông reo, Thiên Tuấn linh thật.

- Em nghe nè anh hai.

- “Em đã về chưa?”

- Em sắp về rồi, lát về em có cái này cho anh nè.

- “Gì vậy em?”

- Lát anh sẽ biết, giờ em bận chút việc, em sẽ về liền.

- “Uhm, nhanh nhe em. Trễ rồi đó, lát về cẩn thận.”

- Cậu đừng lo, lát tôi sẽ đưa Na Na về tới nhà bình an. _ hắn chen miệng vào.

Cô vội cúp máy, không cho hắn nói nhảm.

- Anh điên à. Anh không nói đâu ai kêu anh không biết nói đâu.

- Anh chỉ nói cho anh em yên tâm thôi mà.

- Tôi nấu xong rồi đó, anh ăn đi. Tôi về.

- Khoan đã!

- Gì nữa?

- Để anh đưa em về.

- Không cần, tôi tự đi được.

- Ở ngoài không chừng bọn chúng vẫn đang lùng xục tìm em, em muốn bị tóm gọn sao?

Tôi không muốn phiền đến anh nữa. Dẫu có sao thì tôi chịu. (Author: Chishikarin_360)

- Nhưng anh không chịu được. Để anh đưa em về.

- Anh đúng là một tên đại cứng đầu cố chấp.

- Anh cứng đầu cố chấp cũng vì em mà ra, em phải chịu trách nhiệm đó.

- Her her… Anh…

- Đi thôi, chắc ông anh quý hóa của em đang mong em lắm rồi.

___o0o___

MK…

Cậu bị nhốt trong một hầm tối tăm, không nước, không điện, không người…

“Cạch” _ bỗng cửa mở, đồng thời là có ánh sáng lóe lên từ bóng điện trên trần nhà.

Cậu mở mắt ra nhìn xung quanh…

- Cậu cũng gan lắm, cậu nghĩ thế nào mà dám vào đây vậy? _ tiếng của một người đàn ông đã đứng tuổi.

- Ông là ai?

- Tốt hơn thì cậu không nên biết tôi là ai. Nói! Cậu vào đây vì mục đích gì?

- Không vì gì hết.

- Nói láo. Vậy cậu biết đây là đâu không?

- Tôi không biết. Nhưng Na Na vào được, thì tôi cũng vào được.

- Na Na? _ ông ta chau mày.

- Là lính mới thưa ngài. _ một tên tay chân nói.

- À… vậy cô ta đâu?

- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi vớ vẩn của ông? Thả tôi ra!

- Tôi nên làm gì với cậu đây nhỉ?

- Thả tôi ra mau!

Ông ta thở dài không ưng ý rồi bỏ ra ngoài.

- Thả tôi ra! Mau lên, thả… _ cậu vẫn ý ới phía sau.

- Có cần xử hắn không ạ? _ tên tay chân hỏi.

- Không cần đâu, hắn sẽ có ích sau này đó. Hãy cho hắn ăn uống và trông chừng hắn cẩn thận!

- Rõ!

___o0o___

Cô vừa về tới nhà đã chạy ngay đi tìm Thiên Tuấn.

- Anh hai! Anh hai!

- Ơi, ơi, ơi, anh hai đây.

- Anh vào đây. _ cô nhìn ngang ngó dọc rồi kéo anh vào phòng anh.

- Có chuyện gì vậy em?

“Cạch” _ cô khóa trái cửa lại.

Kéo ghế cho anh ngồi, đặt laptop ra trước mặt anh, cô lấy trong túi ra chiếc USB bằng dây chuyền đó.

- Đây, anh xem đi! Thứ anh muốn đó.

Thiên Tuấn cầm lên xem. Quả là một món đồ rất tinh tế.

- Sao em làm được?

- Em sẽ kể anh nghe sau, anh kiểm tra nó trước đi!

Thiên Tuấn không hỏi thêm nhiều, anh làm ngay theo lời cô.

- Sao rồi anh? _ cô nóng ruột.

- … _ anh lắc đầu, ngán ngẩm nhìn qua cô. - Em thành công rồi! _ anh hét lớn.

- Thật hả anh?

“Gật gật”

- Yeahhh! _ cô nhảy cẫng lên, ôm lấy anh ăn mừng. - Cuối cùng thì em cũng đã làm được.

- MK hẳn sẽ rất hài lòng về em. Em làm tốt lắm!

- Hy vọng là sẽ có ích cho thành tích của em!

“Rinhhhh… rrinhhh….”

Đúng lúc điện thoại cô rung lên.

Là Gia Huy gọi…

- Ai vậy em? Sao em không nghe máy đi.

- Là anh Gia Huy gọi.

- Em cứ nghe xem cậu ấy nói gì.

- Alô

- “…”

- Anh nói sao?

- “…”

- Em đã đưa cậu ấy về đến tận nhà rồi mà anh.

- “…”

- Anh chắc chứ ạ?

- “…”

- Vâng, em chào anh.

- Có chuyện gì vậy em? _ Thiên Tuấn hỏi.

- Em đưa Gia Bảo về rồi mà giờ không biết cậu ấy đang ở đâu nữa. Anh Huy gọi điện hỏi em.

- Gia Bảo không nói gì với em sao? Cũng không ai biết sao em?

- Không anh.

- Em đừng lo quá, chắc lại chiu vào bar nào đó giải sầu tí rồi sẽ về thôi.

- Hy vọng là vậy.

- Thôi em xuống ăn cơm đi, anh hâm đồ ăn cho em hết rồi đó.

- Chị Trâm Anh đâu anh?

- Chị ấy ngủ rồi em.

- Nội cũng vậy hả anh?

- Uhm, hôm nay đi chơi với ngoại cả ngày chắc là giờ đang ngáy khò khò rồi em.

- Hi, nội hồn nhiên anh nhỉ.

- Uhm.

Cuối cùng cũng kết thúc một ngày đầy mệt nhọc, khép lại một ngày dài, cô tự thưởng ình một giấc ngủ thật sâu… nhưng lạ thay… sao cô cứ liên tục mơ thấy cậu đang gặp chuyện gì đó…