“Rầm” _ một tiếng động mạnh, cánh cửa bị cậu đạp tung.
- Yuu! _ cậu hoảng khi thấy Yuu như thế. – Yuu à! Anh, Gia Bảo nè em! Em không sao chứ? Em đừng làm anh sợ mà.
- …
- Yuu à! _ cậu lay mạnh Yuu.
Bất chợt, cậu nhìn sang Kì Lâm với ánh mắt khác lạ, cùng với sự nổi giận.
- Cậu… _ cậu nhìn Kì Lâm. – Cậu đã làm gì Yuu?
- … _ Kì Lâm trố mắt. – Her, tôi… _ Kì Lâm chỉ vào mình rồi chỉ lại Yuu. – Ý cậu nói tôi làm gì… là làm gì? _ Kì Lâm ức đến nghẹn lời.
- Cậu cho tôi xin một lí do tại sao Yuu bỗng trở nên như thế đi.
- Này, cậu đừng lú quá rồi lẫn nhé! Tôi chưa làm gì nhỏ ta cả, đừng có chụp mũ cho người khác một cách dại dột như vậy. _ Kì Lâm không để yên khi thấy cậu giám nghĩ mình như vậy.
- ÁAAA… A … A …A… _ sau mỗi tiếng “A” là một thứ đồ bị ném đi từ tay Yuu.
- Yuu à, bình tĩnh lại đi nào! Không ai làm tổn hại đến Yuu cả, đã có mọi người ở đây rồi mà. _ cô chạy lại, ôm lấy Yuu, vỗ về nói.
Yuu nghe cô nói đã có chút phản ứng tích cực, cô bé thôi hét và ném đồ đạc, căn bản là cô đang ghì chặt Yuu khiến cô bé dường như không thể nhúc nhích.
Nhưng đó chỉ là trước khi Yuu nhìn thấy mặt cô, còn sau đó thì… Yuu vằng mạnh ra, tiếp tục la hét ỏm tỏi và “gắn” cho các đồ đạc trong phòng một “đôi cánh”, tất cả đều bị ném đi một cách vô tội vạ.
Cô bị Yuu hất văng ra, mất đà nên cô bị té dúi dụi xuống đất, Kì Lâm phải vội chạy lại đỡ cô dậy.
- Thật là hết chịu nổi con nhỏ này mà. _ Kì Lâm định dằn mặt Yuu thì cô liền ngăn lại.
- Có lẽ Yuu đang bị sock, mày đừng làm gì lỡ tình hình tồi tệ hơn thì không hay đâu Kì Lâm à.
- Nhưng… hừm… tùy mày. _ Kì Lâm nhìn cách cậu đang ân cần với Yuu mà máu nó cứ như có động lực trào lên.
- Làm ơn về hết đi được không? _ cậu hét lớn, tay đang ôm lấy đầu Yuu ngả vào bụng mình, bịt tai cô bé lại.
- Her her… _ Kì Lâm cười nhạt. – Đã đuổi thì đây xin chào! VỀ! _ Kì Lâm nói rồi kéo mạnh tay cô đi, dẫm lên cánh cửa mới bị cậu đạp tung. Những bước chân của Kì Lâm nện xuống nền tưởng chừng như nó đang muốn san bằng nơi này thành bình địa vậy.
- Khoan đã Kì Lâm. _ cô níu tay nó lại.
- Sao? Hay mày muốn chày cối ở lại? Nếu thích, tao chiều. _ Kì Lâm nói rồi buông tay cô ra, ngoảnh mặt bỏ đi vẻ giận dữ.
- Kì Lâm! _ cô vội chạy theo, đứng ra trước mặt Kì Lâm, chặn đường nó lại.
- Hứ… _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt sang hướng khác.
- Nghe tao nói đã nào! Tao biết mày…
- Ơ…
- Này, mày đi đâu vậy?
Cô đang “khua tay múa chân” để “thuyết trình” trước nó thì bỗng Kì Lâm bị thu hút tầm nhìn bởi điều gì đó. Kì Lâm đặt mắt tại đâu đó mà nó đang đi tới, không để ý đến xung quanh, đến tiếng cô đang í ới phía sau nó.
- Tao xin lỗi! Chịu chưa? Mày làm ơn dừng lại giúp tao… hộc hộc… _ tội nghiệp cho cô, cứ nghĩ Kì Lâm vì giận mình quá nên mới có thái độ như vậy, cứ lẽo đẽo chạy theo nó. – Kì Lâm! _ đến khúc rẽ thì cô không thấy nó đâu nữa. – Thiệt tình, cái nhỏ này, giận gì mà…
“Bụp uỵch”
- Ui ya…
Cô vừa quay sang đã đụng trúng người nào đó làm cô lại té dúi dụi xuống đất lần hai.
- Không có… _ vừa ngước lên để “định dạng” tên thủ phạm thì một nước hắn đã dọt thẳng. – Đúng là thói đời mà hừm. _ cô đứng dậy, phủi quần áo mình, chỉnh lại chỉnh tề. – Mà sao… quen quen… _ cô hơi ngờ ngợ khi thấy dáng tên đó từ phía sau.
- Mày đi đâu vậy? Tao tìm mày nãy giờ. _ Kì Lâm từ đâu chạy lại, đứng ngay sau lưng cô.
- A ma. _ cô giật mình
- Ma đầu đen nè em.
- Là tao tìm mày mới đúng, tao…
- Nói nhiều quá, đi theo tao, mau. _ Kì Lâm lại không lí do báo trước, nắm chặt tay cô kéo đi.
Kì Lâm kéo cô chạy tới phòng cấp cứu, đứng trước cửa, cả cô và nó đều chống hai tay lên gối thở dốc.
- Mày… ực… _ cô nói không ra hơi.
- Hộc hộc…
- Mà tóm lại là chuyện gì?
Kì Lâm chỉ chỉ tay vào cửa phòng cấp cứu mà nói không nổi.
- Anh…
- ???
- Anh…
“Bịch bịch bịch…” _ vừa mới mở miệng được thì có người chạy đến với vận tốc đáng nể, tiếng chân thình thịch nên khiến Kì Lâm xao nhãng.
doctruyen360
Cô ngạc nhiên khi hắn cũng đến đây, nhưng với vẻ hoảng hốt, hắn cũng mệt mà thở không ra hơi. Chiếc áo khoác hắn đang mặc đó vừa nói với cô rằng hắn là tên đã đâm xầm vào cô ban nãy.
- Anh… sao anh cũng ở đây? _ cô ngạc nhiên.
- Ơ… anh Phong. _ Kì Lâm cũng ngạc nhiên không kém cô.
Phớt lờ qua câu hỏi của cô và sự ngạc nhiên của hai đứa, hắn tiến đến trước phòng cấp cứu, nắm chặt cánh cửa đang bị khóa trái từ phía trong.
Cô chỉ bị xao nhãng chút bởi hắn rồi vội nhớ lại Kì Lâm đang định nói gì đó với cô.
- Kì Lâm, mày mới nói ai cơ?
- Tao, ực… tao mới thấy có người chuyển vào đây giống…
“Bịch bịch bịch”
Lại lần nữa, tiếng bước chân chạy tới, cắt ngang câu nói của Kì Lâm.
Không biết hôm nay là ngày gì mà có nhiều “người quen” đến thế. Chốn gặp lại không phải nơi nào đó dễ thở mà là bệnh viện này.
Gia Tuệ tất tưởi chạy đến, mồ hôi lấm tấm trên trán. Không đủ tỉnh táo để nhận ra tất cả, Gia Tuệ chạy đến cạnh hắn và rối rít.
- Sao rồi anh? Không có chuyện gì với ba em chứ?… Anh nói đi!
- Bình tĩnh đi! _ hắn gắt.
- …
- Không sao.
- Phù… Vậy ba em đang ở đâu?
- Tầng 3; 126(phòng).
- Cảm ơn anh! _ Gia Tuệ nói rồi vội chạy đi.
Nhưng khi vừa chạy đi thì cô bé lại vội quay lại.
- Chuyện gì? _ hắn gằn giọng.
- … Ai đang trong đó?
- Gia Linh.
- … _ Gia Tuệ hơi loạng choạng.
Cô và Kì Lâm không hiểu gì nhưng khi nghe tới tên Gia Linh, cả hai đều tròn mắt nhìn nhau.
- Kì Lâm, nãy mày định nói với tao là ai?
- Tao không biết, rõ ràng người tao thấy là đàn ông, nhìn rất giống anh Tuấn mà. _ Kì Lâm gãi đầu.
- Anh Tuấn? _ cô có chút phản ứng hơi mạnh khi nghe thấy tên anh trai mình, nhưng rồi, cô nhanh chóng lấy lại được trạng thái bình thường.
- Xì… mày hoa mắt hay ù tai chóng mặt mất rồi bé kưng ạ, anh Tuấn sẽ không bao giờ xuất hiện, và nhất là những nơi như thế này, biết chưa?
- Nhưng rõ ràng, người tao thấy là anh Tuấn mà.
“Cạch” _ cửa phòng cấp cứu mở.
- Ai là người nhà của Trương Gia Linh? _ bác sĩ hỏi.
- Tôi! _ Gia Tuệ vội đáp.
- Bệnh nhân bị xuất huyết nội, máu bầm ở não… nói chung chấn thương rất nặng và đã nhiều ngày, nếu chậm thêm chút nữa, có lẽ cô ấy sẽ không kịp nhìn lại ánh mặt trời lần nữa.
- Chị ấy không sao chứ bác sĩ? _ Gia Tuệ lo lắng.
- Rất khó nói trước được điều gì lúc này, cô ấy đang rơi dần vào tình trạng hôn mê sâu và có thể ra đi bất cứ lúc nào.
- Không nghiêm trọng thế chứ? _ Kì Lâm nói với cô.
- Nếu ý chí của cô ấy đủ mạnh mẽ để vượt qua cơn nguy kịch này, chúng tôi cũng không chắc được rằng, sau khi tỉnh lại cô ấy có mang theo di chứng gì không.
Cô và Kì Lâm nuốt khan, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Tuy không ưa gì Gia Linh, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn và là chị của Gia Tuệ.
- Không! _ cô bỗng khẳng định lớn, khiến mọi sự chú ý đều tập trung về phía cô.
Cô mạnh dạng bước tới, đứng trước mặt bác sĩ.
- Không lẽ đã hết cách sao ạ?
- Cách không phải không có…
- Vậy thì làm đi!
- Nhưng quan trọng là sau này, khi bệnh nhân tỉnh lại, cơ hội làm lại người bình thường chỉ là 30%.
- …Gia Tuệ! _ cô quay sang nói với Gia Tuệ. – Cô ấy là chị cậu, cho dù chỉ còn 1% cơ hội đi chăng nữa thì cũng phải thử. Biết đâu, ông trời sẽ thương tình mà cho Gia Linh 1% cơ hội ấy.
- Để chúng tôi có thể điều trị, mong cô kí vào giấy thỏa thuận này, nếu lỡ có điều gì đáng tiếc xảy ra, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về phía bệnh nhân.
Gia Tuệ cố gắng nghe hết những gì bác sĩ nói, mặt cô bé tái đi, chân tay lạnh ngắt.
Hắn chỉ đứng im, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
- Quyết định nhanh đi! _ hắn nói như đang ra lệnh.
Gia Tuệ nắm chặt tay hình nắm đấm, run rẩy.
- Mong cô quyết định nhanh giúp tôi! Bệnh nhân đang có biểu hiện rất xấu.
Đưa tay rồi lại rụt lại, Gia Tuệ run lẩy bẩy, không kiềm chế được bản thân khiến mình bình tĩnh. Gia Tuệ cầm lấy cây bút trên tay bác sĩ, chần chừ, lưỡng lự, đắn đo mãi…
Hơn ai hết, chính Gia Tuệ biết rõ rằng vì sao Gia Linh đến nông nỗi này. Nếu cô kí vào tờ giấy này, biết đâu sẽ như cô nói, ông trời sẽ cho Gia Linh một cơ hội nữa. Nhưng nếu không, có phải Gia Linh sẽ thành một người khiếm khuyết không? Chắc chắn, cô ấy sẽ không chịu nổi cú sock ấy. Và nếu Gia Tuệ không kí thì có phải đã bỏ lỡ 30% cơ hội được sống của Gia Linh mất rồi không???
Dù thế nào thì cũng cần đưa ra một quyết định. Ngay bây giờ.
Cuối cùng, Gia Tuệ đã chọn cách nhắm chặt mắt lại và kí cho xong.
*Nếu chị tỉnh lại mà đủ “tròn”, tôi sẽ cảm kích chị rất nhiều. Nếu không, tôi sẽ thay ông ấy trả lại chị những gì chị bị khuyết…* _ Gia Tuệ tự nhủ.
…
- Gia Linh… Tại sao bạn ấy lại… _ cô ngập ngừng hỏi.
“Rinh rinh rinh” _ điện thoại Kì Lâm đổ chuông.
- Alo!
- “…”
- Vầng!
Cô nhìn Kì Lâm
- Có chuyện gì à?
- Tu viện có việc về trước, mày có về với tao luôn không?
- Ờ, vậy để tao đến phụ mày một tay.
- Thế cũng được, đi.
- Uhm!
…
“Cạch”
Cô và Kì Lâm vừa quay đi được vài bước thì cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra.
- Hiện, ngân hàng máu của chúng tôi đã hết, một bệnh nhân đang cần rất nhiều máu để được cứu sống. Có ai thuộc nhóm máu A hoặc O ở đây không? Bệnh nhân đang rất cần được giúp đỡ.
Cô chựng lại khi nghe một vị y tá nói.
- Sao vậy? _ Kì Lâm hỏi.
- Tao thuộc nhóm máu A.
- Rồi sao?
- Có người cần máu.
- Mày định cho à?
- Có chút máu thôi mà.
- Chậc… cứu người là một việc tốt, vậy mày ở đây, tao đi trước nghen.
- Uhm! Có gì gọi tao, lát tao ghé.
- Ờ, bye! _ Kì Lâm vẫy tay rồi chạy nhanh đi.
- Xin hỏi lại, có ai…
- Tôi thuộc nhóm máu A. _ cô vừa giơ tay, vừa chạy nhanh đến.
- Tốt quá, mời bạn theo tôi. _ cô y tá mở cửa rộng ra hơn để cô vào.
- Nhanh chút đi bạn, anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi. _ cô y tá bước vội.
- Vâng ạ!
………….ooo