Cô mở tung cửa xuống căng tin, bỏ lại bao khuôn mặt ngây dại kia.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ một đứa trong đám hét lên.
- Mày điên à? _ Hoàng Lâm gõ lên đầu nó nói.
- Tao nhớ rồi!
- Nhớ cái gì? _ cả đám chau chau.
- Nó… nó…
- Nó nào?
- Nó…
- Có nói không thì bảo? _ đang bực cậu quát lên.
- Ực, Na Na…nó… tuyển thủ đội olympic toán học trường mình hồi cấp I.
- Gì? Hở? Hả?… _cả đám… “choáng”.
- Tao nhớ không lầm thì nó còn là đội trưởng của đội đó nữa.
- Bốc phét hả mày? _ Kì Lâm gõ thêm một cái vào trán nó.
- Ui ya con này.
- Tao đây chơi thân với nó cả mấy năm nay rồi, chưa bao giờ nó nói với tao cả.
- Ủa ủa nó không nói đâu có nghĩa là nó không có.
- Ừ đúng _ một số đứa tán thành.
- Đúng gì mà đúng! _ Kì Lâm không tin vào khả năng của Na nhà mình, mà đúng hơn là không muốn tin rằng cô lại giám giấu mình chuyện “tày đình” như vậy.
- Cậu chắc không? _ cậu hỏi.
- Chắc mà, tôi có bà chị khóa trên nhưng ở trường khác trước đây cũng trong đội tuyển của trường bả tham dự mấy kì thi đó, bả bị hạ gục ngay vòng đấu với nhỏ Na là thí sinh nhỏ tuổi nhất. Bả có chụp một tấm hình chung với nó làm kỉ niệm còn nói nhỏ đó học trường mình, giờ tôi mới nhớ ra.
- Mày xem hình chưa mà ở đó nói chắc như đinh đóng cột hả? _ Hoàng Lâm nói.
- Đương nhiên là rồi, nhưng mà hồi đó Na nhà mình không có đeo kính tóc lại dài dài, hai má cứ ửng hồng lên trông dễ thương chết được. hí _ vừa nói cậu ta vừa “bay”.
- Tao không tin, hứ. _ Kì Lâm quát.
- @%$#@$#@@$%…
(Haiz lại cãi vã inh ỏi rồi, anh em chuẩn bị tinh thần gom gạch về xây nhà nào. Hôhô)
Trong khi bọn nó “ném gạch” nhau thì cậu đã tót ra ngoài,vừa đi vừa suy ngẫm *Cô ta Pro vậy sao, không phải chứ? Chậc… mà cũng có thể, như mình có ai biết trước đây mình là ai đâu… Đừng vội đắc chí, tôi không chịu thua cô đâu* (cậu này lại định làm gì nữa đây)
……..o……..
Tan trường
- Na! _ Kì Lâm gọi cô.
Vừa bước tới cửa lớp đã bị nhỏ gọi lại, đoán ngay là nó sẽ hỏi tới tấp dụ cô lên bảng lúc sáng. 36 kế chuồn thượng sách, nhưng thật không may cho cô kế ấy lại bị “phá sản”
- Định chuồn hả em? _ Kì Lâm kéo vai cô từ phía sau.
- Hờhờ đâu có. _ cô chối.
- Tao hỏi mày, có đúng như vậy không?
- Đúng? Đúng cái gì?
- Còn giả nai hả mày! _ Kì Lâm cốc mạnh vào trán cô một cái.
- AAAAAA đau, mày không nói sao tao biết chuyện gì chứ. _ cô tức tối.
- E hèm… tuyển thủ đội olympic toán học một thời vang dội là… ứm… ứ…ư… _ Kì Lâm đang nói thì bị cô bịt chặt miệng cứ ú ớ.
Cô định kéo Kì Lâm ra một góc để nói chuyện thì cậu nói:
- Không cần phải giấu, chuyện đó ai cũng biết rồi.
Kì Lâm kéo tay cô ra khỏi miệng mình.
- Mày giỏi quá hen, giám giấu cả tao nữa đấy!
- Ờ thì… _ cô gãi đầu.
- Ờ thì mà lị cái chi chi, lần này tao bỏ qua vì đó là chuyện trước khi tao quen mày từ giờ mày mà còn giấu tao gì nữa là… khực. _ Kì Lâm dưa tay xẹc ngang cổ.
- Dạ em biết rồi ạ.
Hai đứa lại dung tung tăng ra về.
- Haha, vậy là từ nay tao không cần sợ thần chết mang tên Toán Lí Hóa đến “hôn trộm” rút hồn tao nữa vì đã có mày làm thần hộ mệnh rùi. khakha _ Kì Lâm sung sướng vì có đứa bạn là cô.
- Để xem tao có muốn không đã hen. _ cô nói rồi bỏ chạy một mạch.
- Con kia đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…! _ Kì Lâm vội đuổi theo.
Sân trường ngập tràn những tiếng cười của hai đứa.
…….v…….
Những ngày tháng sau vẫn tiếp diễn những trò chọc phá của cậu dành cho cô, hình như những trò đó đã thành thói quen của cậu mỗi khi đến lớp, mỗi khi nhìn thấy cô cậu không thể không động tay động chân. Cô cũng thế, mỗi ngày tìm cách chống trả cậu đã trở thành một trong những “nghĩa vụ” khi đến lớp.
Không biết từ bao giờ cậu đã quên rằng mình chọc phá cô, khiến cô tức điên mới vừa lòng để làm gì nữa, chỉ biết khi nhìn thấy vẻ mặt lúc cô tức giận của cô cậu rất thích. Cô cũng không còn tức giận cao độ mỗi khi là nạn nhân trong những trò điên rồ của cậu như trước nữa hình như đã “lờn thuốc” thì phải, đôi khi cô có cảm giác hơi nhạt nhẽo, thiếu thiếu hương vị nếu một ngày không đấu đá với cậu một lần.
Đó có phải là đốm lửa đầu tiên để châm ngòi hình thành một mối quan hệ nào đó chăng??? Có thể là tình bạn? Một đôi bạn đặc biệt.
- Na!
- Dạ!
- Con lại trèo lên nóc nhà nữa phải không?
- Ơ… dạ… con… con chỉ lên tí thôi mà nội! (cô nàng đang định trèo cửa sổ lên nóc nhà thì bị nội bắt gặp)
- Không có tí tị gì hết xuống ngay cho nội, con có biết nguy hiểm là gì không hả?
- Con…
- Con gái con đứa.
- Nộiiiii, cho con lên đi nội. Lâu rồi con không lên, con sẽ cẩn thận mà!
Nội không nói thêm, mấm môi lừ cô.
Cô phụng phịu trèo vào.
- Ở yên đó, cấm có trèo linh tinh. _ nội nói rồi xuống nhà.
Đợi nội đi hẳn cô chạy lại khóa trái cửa phòng rồi mở cửa sổ lại trèo lên, và lần này thì “win”.
Gối tay nằm trên nóc nhà ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đặc quánh màn đêm rộng lớn kia, cô thấy mình thật nhỏ bé. Cô đưa tay giơ lên bầu trời xòe ra năm ngón.
- Tôi đã chạm được ông (bầu trời) rồi!
Cô thích trèo lên nóc nhà không phải vì rảnh rỗi hay dở hơi tập bơi, mà vì chỉ có nóc nhà là nơi cô được gần với bầu trời nhất, mỗi khi có điều gì đó muốn nói với anh trai cô chỉ còn cách trèo lên đây “độc thoại”. Thêm một lí do nho nhỏ nữa là vì trên này rất mát.
Những cơn gió êm dịu ngang qua vội vuốt mái tóc bóng mượt, buông xõa còn phảng phất mùi hương trên tóc của cô; nhẹ nhàng “đưa tay” ôm lấy khuôn mặt cô và khẽ tặng cô hàng ngàn nụ hôn của gió. Cô hít một hơi đầy bụng và thở ra nhè nhẹ để tận hưởng bầu không khí trong lành; khẽ cười mỉm chi cô với lấy cây sáo cạnh mình, đặt từng ngón tay lên từng lỗ sáo, nhẹ nhàng đặt bờ môi lên lỗ còn lại. Hít thêm một hơi đầy bụng… cô bắt đầu thổi…
“o…#…o…#…o…#…o……”
Từng tiếng sáo vang lên, lúc cao bổng với khát vọng nào đó mãnh liệt rồi lại trầm xuống lắng đọng chạm tới đáy tâm hồn người ta. Chỉ nghe thôi cũng đủ để hiểu chút về tâm tạng người cầm sáo ấy (sự trống vắng với nỗi buồn vô tận khó lý giải hằn lên đôi mắt sâu thẳm, đen láy).
o o o
- Ủa, khuya rồi sao lại có người thổi sáo ta? Ai thế nhỉ? _ cậu đang chăm chỉ học bài thì nghe tiếng sáo ngoài cửa sổ.
Nhưng nhanh chóng ngừng hỏi, cậu buông bút, ngả lưng ra ghế nhắm nghiền mắt, thả lỏng toàn thân để tâm hồn được hòa theo điệu nhạc “vô danh” *Bản nhạc này hay vậy, sao chưa bao giờ mình nghe nhỉ? Nghe tiếng sáo có vẻ chủ nhân đang rất tâm trạng thì phải (trúng phốc)* Bản thân cũng gọi là người “trong nghề” nên cậu có phần hiểu được điệu nhạc ấy.
“o…#…o…#…o……….” tiếng sáo vẫn tiếp tục vi vu trong màn đêm.
“Lộp độp…o…#…. lộp độp……..” tiếng sáo không còn độc tấu nữa mà hòa lẫn vào là bản nhạc của mưa. Tiếng mưa ngày một dày, dày đến nỗi át đi hẳn tiếng sáo của cô và rồi dứt hẳn.
Cậu tiếc nuối nhìn ra khung cửa sổ *Tiếc quá! Mưa rồi, mà… không biết người đó là ai nhỉ???* cậu hơi tò mò.
- Thôi chết, quên mất! Phải tập trung thôi, không thể để thua con nhỏ siêu sao chổi đó được! _ cậu quyết tâm, ngồi lại vào bàn học tiếp.
…..
Từ hôm bị phạt cậu quyết tâm phải vượt qua cô mới hả lòng, cậu có thể chịu thua ai đó nhưng cô thì không dù là việc gì thì nhất định phải là hơn cô (nếu giết kiến thì cậu cũng phải là người giết nhiều hơn). Kể cũng là điều tốt dành cho cậu, vì kết quả học tập của cậu rất tệ đây là cơ hội để cậu bứt phá. Không nói nhưng phải công nhận tài phá phách của cậu không ai trong trường địch nổi. Ngoài những trò cậu phá cô thì còn rất nhiều trò khác nữa, cậu chính là đầu xỏ của mọi rắc rối trong lớp rồi đến trường,…
Trời mưa nên cô không thể tiếp tục tâm trạng cùng sáo nữa, đành phải ngậm ngùi trèo xuống.
o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o
Buổi sáng lại đến để thay ka cho ban đêm lùi về, bầu không khí đặc quánh những mảng sương trắng, có lẽ là dư âm của trận mưa to tối qua. Những tia nắng ấm áp, trong veo chiếu qua những tán cây lớn xuống mặt đất làm dậy lên mùi hắc hắc, ẩm mốc của đám lá mục.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã hết học kì I.
- Hây ya…………….. cuối cùng cũng xong, giờ việc còn lại là đợi kết quả mà thôi. Ha ha… _ cậu vươn vai.
Bữa nay là môn thi cuối cùng của kì thi học kì I nên đứa nào cũng phấn khởi.
- Xí, tự tin gớm? Chắc làm tốt lắm nhẩy? _ cô hỏi khẩy cậu.
- Ờ tự tin là tôiiiiiiiiiiiiii đó! _ cậu đá lại.
- Tôi không rảnh ngồi đấu khẩu với cậu. Song Lâm, tui về trước hai ông bà về sau nghen!
- Ưhm… _ cả hai cùng uể oải trả lời.
Nói xong cô xách cặp dọt thẳng, định sẽ về sớm để nấu mấy món chiêu đãi nội vì thời gian thi vừa rồi nội đã làm hết mọi việc to nhỏ trong nhà để cô ôn thi.
- Nội, nội ơi nội! Con về rồi nội ơi. _ cô vội mở cổng, xách lỉnh kỉnh bao nhiêu nguyên liệu cho bữa tối hoành tráng.
Không thấy nội trả lời, định lên phòng tìm nội thì…
- Chị Na… hộc… chị ơi hộc hộc… _ Tường – cậu bé hàng xóm chạy qua, thở hổn hển gọi cô.
- Chị đây, có chuyện gì mà em gấp gáp vậy?
- Chị ơi không xong rồi… hộc…
- Từ từ nào! Có chuyện gì nói chị nghe.
- Nội vào viện ròi chị ạ!
Nghe nội nằm viện cô quýnh lên lo lắng.
- Sao nội lại nằm viện?
- Dạ…
- Mà nội nằm viện nào em biết không?
- Dạ nãy mẹ em đưa nội vào viện rồi dặn em báo cho chị nhưng mà… em quên mất rồi ạ! Em xin lỗi.
- Ờ không sao đâu, chị cám ơn nhé!
*Chắc là bệnh viện gần đây thôi* nghĩ vậy, cô vội vàng lấy xe chạy đi.
Cậu đang trên đường đi học về huýt sáo miên man thì thấy cô đang gồng sức đạp xe, trông vẻ mặt có vẻ hớt hải lo lắng lắm. Không biết sao trong cậu cảm thấy lo lo, không nghĩ nhiều cậu quay xe lại, đạp theo cô.
- Ủa, nhỏ vào bệnh viện để làm gì ta?
Thấy cô tới bệnh viện cậu ngạc nhiên, cô gửi xe rồi chạy thật nhanh vào trong bệnh viện.
- Chị ơi, chị kiểm tra hộ em có tên bệnh nhân Võ Văn Bảy không giùm em với ạ!
Cô y tá mở hồ sơ trong máy tính kiểm tra một hồi rồi trả lời:
- Có mà… hợ…
- Vậy bệnh nhân nằm phòng bao nhiêu ạ? _ cô cắt ngang lời vị y tá đang định nói.
Vị y tá tức tối:
- Cái gì cũng từ từ coi.
- Mạng người mà chị nói là từ từ được hả? _ cô thét vào mặt y tá, làm ai cũng phải ngoái nhìn.
Đúng lúc ấy cậu chạy vào *Thì ra là nội phải vào viện*, thấy cô quát to, biết sẽ có chuyện nếu không có ai can ngăn, cậu liền chạy lại.
- Ấy ấy… _ cậu kéo cô sang một bên.
Đang lo cho nội nên cô không còn tâm trí đâu quan tâm hay thắc mắc về sự có mặt của cậu ở đây.
- Em chào chị, chị thông cảm! Em gái em hơi nóng tính, chị bỏ qua nhé!
- Cái gì? E… ấm…ú… _ cô đang nói thì bị cậu bịt miệng lại.
- Có muốn gặp nội không thì bảo? _ cậu ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
Trăm ngàn điều vì nội, cô đành im lặng để cậu tự nhiên. Giải quyết cô xong cậu lại quay sang vị y tá mặt đang “băm bầu” kia.
- Dạ, chị thông cảm, cho em biết đi ạ! Em biết chị là người tốt mà, đúng không? _ cậu tháo cặp kính, nở nụ cười dùng chiêu “mỹ nam kế”.
- Ờm… thôi được, đợi tôi lát. _ vị y tá đỏ mặt. – Tầng 3, quẹo trái, 102.
Nghe y tá nói xong cô vụt đi luôn tức khắc.
- Em cảm ơn chị nhiều, chị đúng là người tốt mà! _ cậu nịnh thêm rồi vội chạy theo cô, để lại cô y tá đang ngất ngây kia.
- Chậc… sao lại có cậu bé dễ thương đến thế nhỉ? Ơ… đẹp trai quá! _ cô y tá nhớ lại nụ cười tỏa đầy nắng của cậu lúc cãy thốt lên.
…
Cô chạy đến thang máy nhưng thang máy đã chật ních người và đóng lại.
- Khoan đã! _ nhưng không kịp, thang máy đã đóng cửa hẳn.
Cô bấm mở chiếc thang máy bên cạnh nhưng nó cũng không “phản ứng”. Cậu chạy đến nắm tay cô giật mạnh lôi đi, cậu kéo cô vào cửa thang bộ, chạy lên.
…
Tầng 2
…
Tầng 3
… quẹo trái…
Cô chưa bao giờ vào bệnh viện nên cứ ngơ ngác tìm số phòng.
- Bên này! _ cậu nói rồi kéo cô đi.
Tìm được số phòng, cô đẩy mạnh cửa:
- Nộiiiiiii!………. ọc…… _ cô suýt té ngửa.
Nội đang cười nói vui vẻ ăn táo do ngoại gọt nằm trên giường trong bộ quần áo của bệnh viện.
- Bé Na, ăn táo nè con. _ nội “gọi mời”.
Nhưng nhận lại là vẻ mặt đầy uất phẫn của cô, ngoại nhận ra được điều ấy nên thúc nhẹ nội.
Hiểu ý, nội định “vuốt” cô thì… nhìn thấy hai người đang “tay trong tay”:
- Hai đứa…? _ nội chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt kia.
Hai cô cậu nhìn nhau rồi nhìn xuống tay mình… “xẹt”… như vừa có dòng điện 250V chạy qua hai người. Cả hai cùng rút tay lại, cô thì xoa tay tay vào quần còn cậu thì đút tay vào túi quần luôn. Trong phòng lúc này đang có hai trái dâu tây chín đỏ căng mọng.
Hai cụ nhìn hai cười cứ bụm miệng cười.
Đánh trống lảng, cô đến gần đánh nhẹ vào vai nội.
- Nội còn khỏe quá mà, vào đây làm gì hả?
- Ui ya…
- Ơ… con xin lỗi, nội đau ở đâu ạ? _ cô lại quýnh lên khi nghe nội rên đau.
- Ở đây! _ nội chỉ vào cánh tay đang bó bột trắng toát của mình.
Giờ cô mới thấy niết nội bị gãy tay.
- Làm sao mà nội…?
- Ổng đang đi đường thì bị người ta đam phải rồi bỏ chạy mất tiêu, cũng may có cô hàng xóm đưa ổng vào đây rồi báo ngoại biết.
- Con mà biết được tên đó, con phải bẻ tay, bẻ chân, bẻ cổ hắn cho hắn hết đường chạy xe hại người.
Cậu đứng nghe cô tả mà lạnh cả sốc lưng, tóc gáy cứ dựng ngược lên.
- Thôi, nội nghỉ để lại sức! Con về trước nha ngoại! _ cậu chào nội ngoại.
- Ờ, con về đi! Cám ơn con nha. _ nội nói.
- Tôi về! _ cậu nói cụt lủn với cô rồi mở cửa ra ngoài.
- À Na. _ ngoại gọi.
- Dạ?
- Cũng gần bữa tối rồi, con chịu khó chạy về nhà nấu ít cháo mang vào cho nội nha!
- Dạ … vâng!
- Còn nữa…
- Dạ?
- Nhớ nấu cơm ăn đi rồi mới vào nha!
- Dạ vầng!
Cô vừa mở cửa thì…
- Na…
- Dạaaaaaaaaaaaa…?
- Con nấu cơm tối cho Bảo giùm ngoại luôn nha! Tại hồi chiều vào đây gấp quá ngoại chưa kịp nấu cơm tối cho nó.
- ……….. dạ vầng…
Cô đóng cửa lại.
o……………….o
Cô xuống bãi lấy xe thì thấy cậu đang chen chúc để lấy xe, không biết sao tự dưng cô lại thấy ngại ngại khi đối diện với cậu. Không biết nên mở miệng thế nào nữa.