Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 1: Chạm mặt




Cẩn thận!!! AAAAAA…!!!Cô bé la lên nhưng không có tác dụng, đối phương vẫn bình thản.RÂ…ẦMMM….Hai chiếc xe đạp đụng nhau. Cô bị ngã lăn ra mấy vòng, cậu kia bị ngã xuống nhưng được cái chân dài chống được nên không sao. Còn cô thì bị xước hết cánh tay, chảy nhiều máu.-CÁI CÔ KIA ĐI ĐỨNG CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ…??? BỘ MẮT ĐUI SAO??? _Cậu đứng dậy chỉ tay vào mặt cô thét.Cô cố đúng dậy-Phải! Tôi đui còn cậu thì mù. Hứk! _Cô cũng không vừa, đáp trả cậu với ánh mắt đầy hữu nghị.Tức quá cậu tiến về phía cô với nộ công “thâm hậu”.-Nèk! Định làm gì đấy?_Cô quát.-Thế cô nghĩ tôi định làm gì cô? _Cậu nhếch mép.Tưởng cậu ta đòi đánh mình cô quát tiếp:-Ê! Girl đánh boy girl tự vệ, boy đánh girl boy vũ phu. Đòi làm gì hả? Làm boy cho đáng nên boy khom lưng chống gối gánh 2 hạt mè. Đùng có hở tí thì đòi dùng vũ lực. _Cô làm một hơi rồi dúi dúi đầu về phía cậu với điệu bộ thách thức.-Sao? Không giám hả? nãy hùng hổ lắm cơ mà!(Thực ra không phải vì cậu muốn đánh cô mà chỉ muốn đứng nói cho rõ chuyện thôi, ai ngờ cô hiểu lầm còn thách thức. Tức quá cậu định làm thật)Cậu giơ tay định hành xử thì:-ĐỒ VŨ PHU BỆNH HOẠN!!!_Thấy cậu định đánh mình cô thét vào mặt cậu.Khiến cậu kia quên luôn việc mình đang làm, rơi vào tình trạng “cao tăng xông loạn thị đột quỵ lâm sàn”.-……?0._.o? _Mạ cậu méo xệch thành một hình dạng không định nghĩa được.-Sao? Thử đi chứ! _Buồn cười trước bộ dạng cậu nhưng cô nén cười, cố nặn khuôn mặt “thần sét” ra.-Ha. Ha. Ha…_cậu cười rời rạc.

Sự thay đổi thái độ của cậu khiến cô hơi bất ngờ * trời! Bị ta chửi mà ngươi còn cười được. có khi nào bị mình chửi nên chạm pha không ta?…*. suy nghĩ của cô bị cắt khúc khi cậu lên tiếng:-OK OK! Làm trai cho đáng nên trai nên tôi không chấp tụi con gái mấy người. _Cậu mượn lời cô đáp lại.-Tại cậu đi sai mới đâm trúng tôi chứ bộ, không xin lỗi mà còn ở đó xù lông với tôi. _Cô nói nho nhỏ đủ mình cô nghe, nhưng không may gió đã đưa câu đó đặt vào tai cậu.-Gì…gì???_Cậu trừng mắt nhìn cô.-Gì cái gì? Ở đây không có dì của cậu nên đừng mong viện binh. _Cô lên giọng.-CÂM MỒM!!! _Cậu rít qua kẽ răng. Mắt cậu nổi lên từng gân đỏ khiến cô nhìn mà tóc cứ dựng ngược hết lên.-Tôi đang xù lông đây. Nhờ cô mà tôi muốn phát huy khả năng tiềm tàng vốm có của tôi. Cô muốn thử không? Để tôi lên dây cung phóng ra nház! _Cậu gằn lên.Những câu đó khiến cô lạnh cả sống lưng.-Ực…! _Cô biết giờ mà chọc nhẹ vào quả bom này chắc sẽ kích nổ mất. nên thôi im lặng là kim cương trong lúc này. Đang không biết làm sao để thoát thân… chợt thấy buốt buốt ở cánh tay phải, cô ngó xuống thấy cánh tay đang rỉ máu của mình. *may quá, phải mở đường cho kế hoạch thôi* nghĩ là làm liền. (bị thương đến chảy nhiều máu mà còn kêu hên thì không bình thường tí nào)-Á A…ui ya… đau quá!!! Cô nhăn mặt ra vẻ đau đớn rồi lén xem thái độ của cậu ntn. Cô nhẹ nhàng nâng tay mình lên suýt xoa (thực ra vết thương này không là cái kim gì đối với cô cả, bởi đã quen rồi nhưng vì bế tắc đành giả tạo chút).-Cô… cô… _cậu xám mặt đi khi thấy tay cô đang rỉ máu.Như đúng kế hoạch đề ra nhỏ mừng thầm, lên giọng:-Cô với cháu gì? Xì… thôi bỏ đi coi như tôi xui xẻo đi. _Nói rồi, gắng gượng với cánh tay đang đau tới chỗ xe đạp dựng nó lên, leo len xe cô ngoái lại nói:-Nè! Lần sau đi đừng có qua mặt mà không nhìn trước ngó sau nghe chưa nhoz. Chị là chị tha cho còn người khác thì sợ nhoz đã về với đất tổ rồi cũng nên. _Để lại cho cậu một cái nguýt muốn lộn tròng cô vụt đi với tốc độ đáng nể, sợ rằng còn ở lại thì người về với đất tổ là cô mới đúng.Còn lại đây một người đang đẫn ra, nghĩ lại lời cô vừa nói cậu gật gù:-Lần sau vươth mình phải để ý hơn mới được. _Vừa nói cậu vừa dựng xe lên.-Mà… mà…._ nghĩ lại vế sau của cauu cô vừa nói, cậu đờ ra. Chiếc xe vừa được dựng lên lại tếp một lần hạ cánh xuống đường.-Nhoz…? Đất tổ…? AAAAAAAAAAA…._ tức giận vì cô giám sỉ nhục mình, cậu vò đầu bứt tóc hét lên. Định rượt theo cho cô một trận nhưng không kịp nữa rồi, bóng dáng cô đã khuất xa… xa… xa đằng nào không biết.Bực quá cậu xả cơn nóng vào khúc gỗ ven đường:1s…2s…3s…-AAAAAAAAAAAAAAAAAA…!!! _Cậu ôm lấy chân nhảy tưng tưng, tưởng đỡ tức ai dè hỏa bốc còn cao hơn.-Ơ… bà ơi! Anh kia sao vậy. trông sợ quá, cứ như con khỉ ăn ớt trong sở thú á bà nhỉ! _Một chú bé cùng bà qua đường nhận định.Cậu đưa ánh mắt tóe lửa nhìn chú bé khiến bà chú sợ quá bịt miêngj chú lại.-Xin lỗi cậu, cháu nó còn dại vậu bỏ qua! _nói xong người bà kéo tay cậu bé dông thẳng. để lại đây cn khỉ đang nhăn nhó.-Ực… _Cậu nhướn mày cố nuốt khan.-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _Cậu lại hét lên, volume cực đại.lần này thì không phải hai mà toàn bộ người đi đường đều chú ý, đưa con mắt dò xét đặt vào cậu.-Gì vậy chứ…? Bộ khùng sao? (N1)-Chắc là “chú” trốn trại rồi! chậc chậc (N2)-@#$!%^&*!@#@$……….? ( n N) _Vô vàn lời bàn ra tiếng vào.-Ashhhhhhhhh …! Đừng để tôi gặp lại cô. ĐỒ SAO CHỔIIII…!!! _Bức cúc hơn cả bức xúc cậu thét lớn. làm ai cũng nhìn cậu như thể nhìn sinh vật lạ mới hạ cánh xuống trái đất sợ hãi mà bỏ chạy.(vụ tai nạn cũng do 2 bên cùng có lỗi. tại cô đang nhìn về phía quán kem lia có thông báo tuyển nhân viên phục vụ. Còn cậu thì đang cố vượt đường nên chỉ lo vượt, 2 người lại đi ngược chiều nên…)…… == ……… 3 ngày sau …