Q: Meo thụ, anh có định phối công không?
A: Bạn trẻ, đừng làm khó tôi chứ OTZ
***
Lúc Sở Thiếu Tự ở nhà, Khương Tiểu Lạc không log acc nhỏ kia chơi võng phối, cho dù có log cũng sẽ lén lén lút lút. Mặc dù đã có lúc bị Sở Thiếu Tự phát hiện ra cậu dùng hai acc, nhưng anh không hỏi kỹ. Đôi khi cần chạy đi toilet xíu, để tránh để quên acc nhỏ, Khương Tiểu Lạc quyết định không log luôn.
Chuyện chơi võng phối, Khương Tiểu Lạc không muốn để Sở Thiếu Tự biết, chẳng phải là sợ anh phản đối, chỉ nếu anh hỏi, cậu lại lười giải thích, chỉ có thể lấy lí do lười làm việc đàng hoàng để thoái thác.
Tuy rằng Khương Tiểu Lạc luôn ru rú trong nhà, nhưng cậu cũng thuộc đảng đi làm, đảng làm việc tại nhà.
Khi đăng nhập vào acc QQ chính, quản lí gửi tin nhắn offline cho cậu biết đã gửi tài liệu mới vào hòm thư của cậu, nhắc cậu kiểm tra và nhận thư.
Đúng lúc đó, hòm thư QQ nhảy ra thông báo có thư mới.
Khương Tiểu Lạc mở ra, bắt đầu tải xuống. Haiz, lại phải bận rộn rồi.
Cậu không làm việc fulltime cho nên khá thoải mái, có việc thì làm, hơn nữa quản lý đã nói, lần phiên dịch này kết thúc, vài ngày sau mới quay lại tìm cậu.
Nghề phiên dịch cũng khá vất vả.
Khương Tiểu Lạc nhìn đống chữ ngổn ngang, mắt đột nhiên đau, đầu đột nhiên choáng. Mỗi lần hoàn thành công việc, cậu có thể nhận tượng khoảng 2000 đến 3000 tiền công, đối với Khương Tiểu Lạc mà nói như vậy cũng đủ rồi, dù sao cậu cũng có thể coi như đang được Sở Thiếu Tự nuôi.
Nhưng Khương Tiểu Lạc không phải công tử bột vô dụng, 2000 tệ cũng là tiền mà.
Lúc Sở Thiếu Tự tiến vào, Khương Tiểu Lạc đang mở từ điển, cầm bút viết viết gì đó. Anh có thói quen xem tin tức, ngồi xuống mở TV màn hình tinh thể lỏng lên, giảm âm lượng. Anh tiện tay vứt điều khiển xuống giường, ngó sang bên Khương Tiểu Lạc một chút, đứng dậy bước tới.
Cậu đang dùng tay dò trên trang giấy, miệng lẩm bẩm đọc theo nơi ngón tay lướt qua, dường như không tìm được điều mình muốn. Chữ quá nhỏ, cậu không chịu nổi, phải cúi xuống thật gần.
Đột nhiên, ánh sáng từ đâu chiếu xuống, con chữ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn. Trên người được bao trùm bởi bóng đen, cậu ngẩng đầu, thấy một nụ cười dịu dàng.
Sở Thiếu Tự giúp cậu bật đèn bàn lên.
Anh xem TV xong thì đi tắm, tắm xong đã thấy Khương Tiểu Lạc gục trên bàn. Đèn bàn và màn hình máy tính vẫn còn sáng trưng. Bước tới gần, tiếng hít thở quen thuộc truyền tới, cậu ngủ rất say.
Sở Thiếu Tự vỗ nhẹ vào vai cậu: “Tiểu Lạc, đi tắm đi.”
Vốn Khương Tiểu Lạc chỉ định chớp mắt một lúc, sau đó gục xuống liền ngủ say. Khi bị gọi dậy, ý thức mơ màng dần trở nên rõ ràng hơn, cậu lười biếng duỗi người, dụi đôi mắt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Sở Thiếu Tự.
“Hả?”
“Tắm xong rồi ngủ tiếp.”
Khương Tiểu Lạc ngáp hai cái, “Ừm”. Sau đó, cậu ngoan ngoãn đứng dậy, cầm áo ngủ tới phòng tắm.
Sở Thiếu Tự giúp cậu lưu tài liệu, tắt máy tính và đèn bàn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo, xem ra cơn sốt đã hết, nhưng mũi cậu vẫn còn nghẹt, chưa thể ghi âm.
Đánh rang rửa mặt xong, Khương Tiểu Lạc đặt bữa sáng đã được Sở Thiếu Tự chuẩn bị sẵn lên bàn để máy tính – hai quả trứng luộc nước trà, một miếng bánh mì, một chén sữa bò. Sau khi nhấn nút khởi động máy tính, cậu mới bắt đầu bóc vỏ trứng.
Màn hình hiện ra, Khương Tiểu Lạc dùng giấy ăn lau tay, click chuột tắt hết phần mềm không cần thiết, leo lên acc QQ nhỏ rồi tiếp tục bóc trứng.
Nếu như có Sở Thiếu Tự ở nhà, Khương Tiểu Lạc sẽ không như vậy. Bởi vì anh sẽ nói: thói quen này thật không tốt.
Cắn nửa quả trứng trong miệng, cậu thấy QQ kêu lên có thông báo.
“Ngài đã bị quản lý Đông Phong mời ra khỏi Phòng làm việc Meo meo (934xxxxxxxx).”
Khương Tiểu Lạc ngẩn người, nửa quả trứng trong miệng vẫn nằm im không nhúc nhích.
Một lát sau, Song Mộc Lâm nhắn tin tới.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Vì sao cậu lại rời nhóm?
Khương Tiểu Lạc giật giật khóe miệng, nuốt trứng xuống rồi nhấp một ngụm sữa, sau đó trả lời.
Cậu gửi ảnh chụp màn hình thông báo bị người ta T(1) ra khỏi nhóm.
Kỳ Meo: [Ảnh] Đông Phong T tui.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: *lau mồ hôi* Không phải chứ.
Khương Tiểu Lạc: ╮(╯_╰)╭
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Kiểm tra xem cậu có bị Đông Phong kéo vào sổ đen không?
Nhờ Song Mộc Lâm thức tỉnh, Khương Tiểu Lạc mới nhớ ra mình cũng có số QQ của Đông Phong, vội vàng mở mục “Bạn bè trong giới võng phối” ra tìm.
Trong mục tổng cộng chỉ có vài người, số lẻ, rất dễ tìm ra kết quả.
Khương Tiểu Lạc quả nhiên bị Đông Phong kéo vào sổ đen rồi.
Ngày hôm qua bị chụp mũ vài câu, ngày hôm nay đã mạnh mẽ T cậu ra khỏi nhóm rồi kéo vào sổ đen. Có những người giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, nhưng hành động của Đông Phong biểu hiện rằng tình bạn này đã đến hồi kết rồi.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Ha ha, cô bạn chuẩn bị quả là trơ tráo… [Ảnh]
Ảnh chụp màn hình ghi lại lịch sử trò chuyện, Song Mộc Lâm nói như vậy, có vẻ như trong nhóm đang thảo luận về cậu. Khương Tiểu Lạc ngừng thở, click hai lần vào ảnh, xem mình bị người ta nói sau lưng như thế nào.
Công – Song Mộc Lâm: Sao Meo thụ lại bị đá ra khỏi nhóm?
Biên kịch – Nam Phong: Á? Tôi không biết nha.
Chuẩn bị – Đông Phong: Tôi T cậu ta đấy. Cậu ta nợ âm quá lâu, không chờ được nữa. Tôi sẽ đổi người.
Biên kịch – Nam Phong: Không phải cậu ấy bảo đang bị cảm, phải mấy ngày nữa mới ghi âm được sao? Đâu cần gấp như vậy chứ.
Chuẩn bị – Đông Phong: Coi như tôi quen nhầm người. Biết rõ tôi và chuẩn bị kia không ưa nhau, bảo cậu ta rời tổ kịch lại không chịu. Muốn nổi tiếng thì ôm đùi cô ta đi, để xem người ta có quan tâm tới một kẻ không có tiếng tăm gì như cậu ta không. Tôi vốn định nâng đỡ Kỳ Meo nổi tiếng, ai ngờ cậu ta tìm được nơi nương tựa khác, thật sự là nuôi ong tay áo.
Biên kịch – Nam Phong: Cô vẫn còn để bụng chuyện này sao? Vấn đề giữa cô và Ba cậu đâu có liên quan tới Kỳ Meo.
Chuẩn bị – Đông Phong: Hết cách rồi, tôi ích kỷ đấy, cứ thế đi.
…
Khương Tiểu Lạc nhìn hai câu “nuôi ong tay áo” và “vấn đề giữa cô và Ba cậu”, không biết có phải tính hài hước rất thấp hay không mà cảm thấy rất đáng cười.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Wow, cô ta cũng muốn nâng tôi nổi tiếng nè, kích động quá đi~
Song Mộc Lâm mặt dày nói như vậy, nhưng vừa nhìn ảnh chụp màn hình cũng biết anh ta không cổ súy loại hành vi này.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: [Ảnh]
Đông Phong: Tôi giúp cậu kiếm vài bộ kịch của bạn bè, thanh âm của cậu rất hay, võng phối lại thiếu công, kịch ra mắt rồi cậu sẽ nổi thôi.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Á, không cần đâu, tôi cứ chìm chìm thế này là được rồi, không muốn nổi.
Đông Phong: …
Câu đầu tiên của Song Mộc Lâm đã chặn lời muốn nói của người ta.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Đông Phong tìm được một thụ khác, nói là mới quen, thấy chất giọng không tệ. Nhưng tôi nghĩ đó là lốp xe dự phòng của cậu.
Kỳ Meo: Trông anh có vẻ rất hả hê đó.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: ╮(╯_╰)╭ Không hề nha, nhưng mà cậu sớm nhận ra bản chất thật của Đông Phong cũng tốt, tránh sau này bị hãm hại.
Kỳ Meo: Ừ.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Tôi phối xong cũng sẽ rời khỏi tổ kịch, Meo thụ, bổn công cùng phe với cậu *cố lên*
Kỳ Meo nhìn nick name của Song Mộc Lâm, kết hợp với lời anh ta nói, nhìn thế nào cũng không thấy có sức thuyết phục. Tuy rằng Song Mộc Lâm là giọng công, nhưng sao trong từng hàng chữ lại để lộ ra khí chất thụ ngời ngời thế này!
Kỳ Meo: Đông Phong sẽ cố gắng hết sức để giữ anh lại.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Tôi sẽ nói ngoài đời rất bận.
Kỳ Meo: Cẩn thận lần sau ra kịch cô ta sẽ bóp chết anh.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Không nổi tiếng không sợ.
Kỳ Meo: →_→ Bóp một cái là nổi tiếng ngay.
Thật ra Khương Tiểu Lạc biết Song Mộc Lâm tán ngẫu chỉ để cậu vui vẻ hơn, mà đúng là tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều rồi.
Cậu chân thành gửi lời cảm ơn.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Lấy thân báo đáp anh đi *cool*
Kỳ Meo: Coi như tôi chưa nói gì.
Nhờ có Song Mộc Lâm an ủi, tâm trạng Khương Tiểu Lạc tốt hơn nhiều. Dưới góc phải màn hình nhấp nháy avatar quen thuộc, là chuẩn bị của vở kịch ngắn hôm trước cậu đã nhận.
Diệu Tuyệt Giác Giác Giác: Xin lỗi Meo thụ, tác giả chọn được thụ khác, muốn để người đó phối, vậy nên… *chọt ngón tay*
*Chú thích:
(1) T: đá