Hôm nay là trung thu rồi, sắp được đi chơi rồi!! Nó bật dậy thiệt sớm, háo hức lắm cứ như con nít, lon ton chạy khắp phòng khách, miệng cứ cười toe toét. Cả đám thức dậy xuống nhà mà không tin nổi vào mắt mình, nó đang ngồi xem ti vi sao, không tin được, chắc hôm nay có bão
- Xuống ăn cơm nè, đứng đó làm gì??? – nó chợt quay người lại thấy cả lũ đang đứng lù lù trên cầu thang không chịu xuống
- BÀ bị gì vậy, mọi ngày tôi phải kêu bà mới chịu dậy mà – Tuyết nhướn mày rồi lại liếc qua hắn làm hắn khẽ rùng mình – Hay là Phong đây làm gì bà sao???
- Làm gì có, muốn dậy sớm thôi – nó gạt tay trước mặt, giải vây cho hắn trước ánh mắt sắc lạnh của Tuyết
Dây dưa lòng vòng chuyện nó dậy sớm thì mới lòi ra là nó muốn đi xem đèn hôm nay, người gì mà trẻ con quá!! HẮn nghe xong lí do liền béo má nó:
- Có thế mà cũng dậy sớm
- Hì hì!! Tối nay đi đâu đây mọi người – nó cười với hắn
- Bar – đồng thanh cả lũ rồi vác cặp đi học luôn làm nó lớ ngớ
Trên đường đi nó cứ bĩu môi, tay ôm hắn càng siết chặt hơn, má cứ phồng lên, miệng cứ lầm bầm:
- Đi bar thì đi bar làm gì mới sáng sớm mà khó chịu với tôi!! Tối nay tôi quậy cho mà biết …
Hắn lái xe mà nghe rõ nó nói gì, phì cười với cái tính trẻ con của nó!! Ây da, tối nay lại phải mệt rồi mà lâu rồi hắn cũng chưa tới bar kiểm tra sổ sách, chẳng biết tình hình dịu đi chưa, dịp này phải lên chấn chỉnh lại mới được
Tiết học bắt đầu chưa được bao lâu, loa phát thanh của trường vang lên làm cả bọn ngưng mọi hoạt động:
- Mời các em: Hàn Phong, Dương Ngọc , Minh Hùng, Tuấn Kiệt, Triệu Nhật, Vân Nhung, Hàn Nhi, Diệu Tuyết, Minh Quân lên văn phòng hiệu trưởng có việc gấp
Mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về bọn nó, chắc lại là vụ thầy Toán hôm trước, tưởng ổng hù thôi ai dè làm thiệt à?? Cả bọn đứng dậy ra xin phép ra khỏi lớp, cô giáo cũng ậm ừ mà đếm mấy cái đầu màu sắc đang dần bước ra khỏi lớp, Kiệt là người cuối cùng ra khỏi lớp quay lại:
- Mời các bạn học bài tiếp!! – Kiệt làm cả lớp giât mình chăm chăm nhìn vào sách vở trước mặt rồi Kiệt cũng khuất sau cánh cửa lớp đóng lại
Chín đứa đứng lố nhố ở phòng hiệu trưởng, đứa đứng dựa tường, đứa đứng tạo kiểu, đứa thì cười đùa, thật chẳng nghiêm túc gì cả, nhìn bọn này mà ông hiệu trưởng tức hộc máu:
- Các em có biết các em đang ở đâu không hả
- Dạ biết, thầy gọi chúng em lên mà – Widel mở to mắt gật đầu
- Thế các em có biết tại sao thầy gọi các em lên đây không – ông thầy có vẻ hài lòng với cô bé đang đứng trước mặt mình, quả thật đúng là học sinh nhảy lớp ngoan hiền nhưng bị đám này dụ dỗ, ông thầy nhận xét thầm kín
- Dạ biết, vì thầy nhớ bọn em phải không ạ - Widel vẫn ngây thơ trả lời
- E..Em…e..em…- không nói lên lời – EM GIỠN MẶT VỚI TÔI À!!?? – ông nhìn cái đám lố nhố mà đập bàn làm cả đám trố mắt nhìn ống hiệu trưởng tức đỏ mặt
Dám quát nạt đám này thì chỉ có ba mẹ thôi ngoài ra ai mà quát bọn này thì cứ như đàn gảy tai trâu, ông hiệu trưởng này chán sống rồi, cả đám nhếch mép cười làm ông rùng mình nhưng vẫn cố lấy uy quyền
- oa…oa…oa….- Widel ngồi thụp xuống nền nhà, nước mắt giàn dụa, ôm mặt khóc nhưng sau bàn tay che mặt là một nụ cười rất nham hiểm
- Sao thế,Widel?? Thầy hiệu trưởng làm em sợ à?? – Hùng đến vỗ lưng nhóc mà miệng vẫn cười, cả đám vây quanh nhóc vẫn giữ nụ cười nửa miệng
Widel khẽ vuốt nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ông thầy với con mắt sợ sệt xen lẫn vào đó là một sự thích thú khi nhìn thấy mặt ông thầy nghệch ra
- Có gì từ từ nói chứ thầy, thầy làm thế lỡ may em ấy ngất luôn thì sao?? Lỡ may em ấy bị ngất rồi cả gia đình em ấy lên kiện thầy vì cái tội hù doạ học sinh đến ngất thì sao??? Thầy dám là thầy thắng kiện không – hắn xổ một tràng lí thuyết đã chuẩn bị sẵn
- Sao chứ?? Tôi không có quyền nạt nộ để dạy dỗ các em sao – ông đâu có chịu thua – Tôi nói cho em biết, tôi có thể đánh em đấy, tôi đây không sợ ai cã, biết điều thì nói năng bớt xấc xược lại đi – ông chỉ tay vào mặt hắn
Hắn nhướn mày nhìn ông thầy rồi nhếch mép cười, tỏ vẻ khiêu khích thầy hiệu trưởng. Nhìn bộ mặt hắn lúc này, ông thầy không kiềm chế được liền tát cho hắn một cú trời giáng nhưng có vẻ chẳng hề hấn gì với hắn. Đúng lúc đó một người xuất hiện ngay cánh cửa phòng hiệu trưởng – là ba hắn!
- Con tôi, tôi đánh, ông có quyền gì mà đụng tới nó – Giọng nói khản đặc cất lên làm cả đám quay ngoắt lai nhìn, một người đàn ông mặc bộ vest đen, trong rất lãng tử bước vào
- Ba đến làm vậy – hắn quay sang, mặt tỉnh bơ
- Thầy gọi ba đến, mới mở cửa thì thấy cái cảnh thầy hiệu trưởng bạo lực với học sinh – ba hắn bực bội nhìn ông thầy đang khúm núm trước mặt ông
- À chuyện không làm bài trên bảng hả ba, sao chỉ có mình ba lên, còn…….- hắn quét một lươt cả đám
Ba hắn lúc này mới chú ý đến cái đám đang ngồi bệt xuống nên nhà, trong đó có một đứa mắt đỏ hoe, ông phừng phừng nhìn hiêu trưởng ;
- Tôi thật không hiểu tai sao thầy lại có thẩ làm hiệu trưởng, chúng nó chỉ không làm bài trên bảng thôi mà sao thầy mạnh tay vậy hả ??? Tôi sẽ thưa kiện vì bạo lực học đường của thầy!!
Cả đám trố mắt nhìn ba hắn, chưa kịp nói gì thì ba hắn đã sổ một tràng khí thế đòi kiện ông hiệu trưởng, kì này thầy chết chắc rồi hiệu trưởng yêu quý ạ!! Gọi điện nói cái gì gì đó liên quan đến kiện tụng rồi lại quay sang cả đám với nét mặt lo lắng:
- Mấy cháu không sao chứ??? Sợ lắm hả
Cả đám gật đầu lia lịa
- Mấy cháu là bạn thằng Phong nhà ta phải không??
Lại gật
- Chúng ta ra khỏi đây, rồi chúng ta nói chuyện sau – ba hắn cười hiền từ rồi khẽ liếc qua ông thầy đang xanh mặt, quá ngu ngốc khi đụng tới bọn nó
Vừa ra khỏi phòng thì gặp một tá phụ huynh đi dàn hàng, bước đều y như đang đi tập trận, nhìn phát hoảng. Thấy cả đám đi ra, dàn phụ huynh ngừng lại một chút rồi càng đi hùng hổ hơn. Lúc đấy trừ phần tử vô cảm thì đứa nào cũng hớn hở, lao đến chỗ phụ huynh, dược dịp hội ngộ ba mẹ thì phải vui chứ
Để tránh làm phiền giờ học, bọn nó dề nghị xuống căn tin nói chuyện
- Sao hôm nay các vị tiền bối đây lại phải xuống thăm các đệ tử này vậy – nó lau chau nhìn bậc cha mẹ đang ngồi đối diện, thích thú
- Còn nói nữa sao?? Chứ không phải thầy gọi điận kêu con không ngiêm túc trong giờ học sao?? – mẹ nó cất tiếng nói, bà lườm yêu con gái mình
- Không phải con!! Là Phong với Kiệt chứ bộ - nó đẩy tội sang hai anh chàng bên kia, làm hai ngươi giật mình
- Ế…Ế …Chứ không phải cô cười ha hả trong lớp học nên bị thầy bắt chung luôn sao?? – Kiệt giãy nảy phản đối
- Gì?? Muốn ăn đòn à, nói sao nghe thế đi, nếu không phải tại cậu với Phong bày trò thì đây cũng không cười làm gì – nó giơ quả đấm trước mặt Kiệt
- Hai người có thôi đi không?? Không thấy người lớn ở đây sao?? – Tuyết lườm xéo hai người đang chu mỏ cãi nhau với sự ngạc nhiên của người lớn
Nó nín luôn, khẽ nhìn về phía ba hắn đang mở to nhìn nó với sự ngạc nhiên không hề nhỏ. Đường đường là con gái nhà có giáo dục mà lại hành xử như một đứa vô học, quá vô tư. Chưa gì đã để mất điểm trong mắt ba hắn rồi!! Biết sống sao đây??? Haizzzzzz…
- Có vẻ con trai tôi chọn đúng bạn rồi – ba hắn mỉm cười gật đầu nhìn nó làm nó e ngại không dám ngước mặt lên
- A!! Anh Sơn!! Lâu rồi không gặp, bà nhà vẫn khoẻ chứ - mẹ nó quay sang, với đôi mắt vui mừng nhìn ba hắn …Gì??? Mẹ nó biết ba hắn ư??? Còn gì nữa không thể hiện luôn đi!!
Quanh co một hồi mới lòi ra mấy người này đều quen nhau hết, do bận bịu công việc nên ít có thời gian gặp nhau. Bậc phụ huynh thì ngồi tám với nhau vui vẻ còn bậc con cái thì ngơ ngác nhìn người lớn nói chuyện!! Đột nhiên có một người đàn ông chắc cũng trạc tuổi ba hắn cùng với một người phụ nữ tiến về phía mọi người đang ngồi
- Chào mọi người lâu quá không gặp – giọng nói của người đàn ông làm mọi người ngưng mọi hoạt động
- Vâng!! Lâu rồi mới thấy người tham công tiếc việc như anh đến chào bọn tôi đấy – mẹ Quân lên tiếng kèm theo cái nhướn mày
- Thôi!! Tha cho chồng tôi đi, Liên!! – người phụ nữ lên tiếng, nở nụ cười thân thiện – Mẹ muốn nói chuyện với con Hùng à, cả Nhi nữa
- Đây là ……….- mẹ Kiệt nhìn sự việc khó hiểu, chẳng phải người phụ nữ này chỉ có Hùng thôi sao??
Như hiểu ý muốn nói, người đàn ông có mái tóc bạch kim giống Hùng liền lên tiếng đỡ lời:
- Có gì hẹn gặp nhau, tôi sẽ giải thích!! Bây giờ tôi có việc, xin phép mọi người!! Cho bác mượn hai đứa này nha các cháu
Nói rồi bốn người cũng dần khuất sau cánh cửa căn tin, đợi bốn người khuất hẳn thì mọi người rơi vào trạng thái mỗi người một suy nghĩ
Cuộc gặp gỡ giữa các đấng sinh thành kết thúc khi mỗi người nhận được một cuộc điện thoại từ nửa kia của mình, chuồn về nhà lẹ nếu không sẹ càm ràm, không quên quay lại dặn các con của mình nhanh chóng tìm được người yêu về ra mắt, người lớn thế đấy cứ mong con có người yêu để ra sức kể chuyện thời thơ ấu nói chính xác hơn là bêu xấu con mình!!
- Haizz!! – hắn thở dài nhìn những chiếc xe lần lượt đi ra khỏi cổng trường
- Sao vậy anh?? – nó khẽ nhìn hắn, khoác tay hắn
- Anh tưởng…..còn được giới thiệu em với ba anh chứ??!! – hắn nhéo mũi nó rồi lê nó đi về bãi gửi xe
- Chưa được giới thiệu thì em đã ghi điểm trừ rồi con gì..hic..- nó khẽ cúi mặt, nghĩ về cảnh nó cãi nhau với Kiệt trước mặt Kiệt.
Đúng rồi, tất cả là tại Kiệt, tại hắn hết, nó vừa nghĩ vừa dáo dác tìm Kiệt. Vừa xác định được mục tiêu thì nó vội rời cánh tay của hắn và chạy đến bên Kiệt. Làm gì ư??? Tất nhiên là để trút giận
Về phía Kiệt, khi anh thấy nó chạy về phía mình tưởng có chuyện gì vui mừng lắm, anh chẳng nghi ngờ gì, liền cười lại nhưng đến càng gần thì ánh mắt thân thiện không còn chỉ còn lại ánh mắt có lửa toé ra
- Cậu…đi….chết…..đi – nó gào lên rồi lao vào đánh Kiệt túi bụi
- Á…Tôi đã…làm gì??? Ái…cứu…với…!!! – Kiệt chỉ biết ôm đầu đỡ đòn của nó
- Ngọc!!!....- hắn chạy đến thì nó ngưng một chút, Kiệt nhìn hắn với con mắt ngưỡng mộ - Anh đập ké – hắn làm tụt hết hi vọng của Kiệt còn nó và hắn thì ra đòn không thương tiếc
Đám kia chỉ biết ngồi chờ đến khi nào bọn này xả xong, lâu lâu cho bọn này lên cơn cũng hay, được coi phim hành động miễn phí
“Tuyết yêu ơi!! Có tin nhắn” – chiếc điện thoại reo lên. Tuyết mở ra xem, Nhật cũng xem ké, chẳng thèm đếm xỉa đến ba người kia
[Tụi này về nhà rồi!!! Về đi!! Nghỉ tí rồi tối đi chơi]- là của Hùng, hai người này nhanh dữ, mới đó mà đã lăn về đến nhà rồi
[ Đợi xíu] – tay Tuyết trượt trên chiếc điện thoại rồi lại quay ra ba người kia:
- Về thôi, Hùng nhắn về nghỉ tối đi chơi – Tuyết nói mà chẳng thèm nhìn đến cái biểu cảm của nó
- Oh yeah!! – nó nghe xong là vọt luôn, để lại hai thằng con trai xơ xác vì trân chiên
Tuyết cười nhẹ. Thật!! Nó rất ít khi vui vẻ thế này, nhất là từ khi chị ấy đi xa khỏi đất nước này mà không để lại bất cứ thông tin hay liên lạc nào, dù lúc đó là con nít nhưng nó cứ như mất đi một người rất quan trọng trong đời, xem ra chị ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với nó. Bao giờ chị mới trở lại nơi này đây, em cũng nhớ chị!!! Tuyết khẽ cười bước đến nơi mà cả bọn đang đứng vẫy tay chờ cô
Ngày trung thu của con nít nhưng chúng ta chưa lớn nên cứ tha hồ mà quẩy. Nếu hỏi tụi này bao giờ mới lớn ư, bọn nó sẽ vui vẻ trả lời rằng chúng nó đã gần lớn rồi, vài chục năm nữa sẽ thành người lớn thôi, nhanh mà!!!