Nhà Trần Quân.
Trong căn phòng xa hoa, ánh đèn hiền dịu phảng phất khắp căn phòng.
Có ba người ngồi đối diện với nhau.
Người đàn ông trung niên tóc đã lấm tấm muối tiêu, khuôn mặt anh tuấn càng thêm mấy phần nghiêm nghị, nộ khí toát ra từ đáy mắt.
Người phụ nữ thanh cao, trông còn rất trẻ nhưng khóe mắt đã có vài đường chân chim. Tuổi già mà, đâu có chừa một ai.
Còn một người nữa, là cậu công tử không an phận đột nhập vào nhà dân trái phép kia - Trần Quân. Đó là việc ô nhục nhất cuộc đời hắn, đương nhiên việc này hắn chỉ để cho mình cô biết. Nghĩ đến cô, hắn lại thấy vui vui, con tim bé nhỏ luôn đập mạnh hơn một hai nhịp. A hi hi đồ ngốc!
- Mày còn cười được à?
Người đàn ông quát lên.
- Tao thật là bất hạnh mà, hu hu hu, sao tao lại có một đứa con yếu sinh lý như mày. Ông trời không có mắt, không có mắt ahhhh...
Khóe miệng hắn giật giật, yếu sinh lý? Đùa chứ hắn mà lại yếu sinh lý ư?
- Ba đừng đùa quá trớn như thế, đời trai của con còn phơi phới lắm.
- Mày mà còn phơi với chả phới, trên đầu một thứ tóc, sống cũng được 28 29 năm rồi. Chưa một lần thấy mày đi với gái. Mày chỉ biết đi với lũ con trai đầu trường kiaaaaa.... còn thân với thằng đẹp gái nhất lũ. Tao..... tao..... tức chết thôi.
- Đó là bạn thân của con, ba tức cái gì chứ?
- Không tức? Tao không tức làm sao được? Tao khổ quá mà, đến bây giờ còn gặp phải thằng con hai ba phai thế này sống sao nổi. Hả trời!!!
- Vậy ba muốn con sống sao?
Miệng ba Trần Quân cong lên một đường nham hiểm. Từ từ nhả ra từng chữ.
- Cưới vợ về cho ba.
Khóe miệng hắn giật mãnh liệt. Hắn chưa chuẩn bị tâm lý thì cưới xin cái nỗi gì? Thậm chí người ta có yêu hắn không hắn còn chưa biết kia kìa.
- Sao thế con, thế con đã có người yêu chưa?
Mẹ Trần Quân nhẹ lên tiếng.
- Vẫn...... chưa ạ.
- Thế con đã thích cô gái nào chưa?
- Cô gái cái gì mà cô gái, bà phải nói chàng trai mới đúng. Nhìn mặt nó khi nhắc tới con gái xem xem nó có phải là thích con gái đâu. Nó là thích con trai.
- Ba nói gì thế mẹ? Cứu con với, thế giới đáng sợ quá.
- Mày....
- Thôi mà ông, để đó có gì từ từ rồi hẵng nói. Để tôi.
Bà quay sang nhìn đứa con của mình, lại lắc đầu. Không biết nó ăn trúng thứ gì, cứ bảo là con mơ thấy vợ con ở trong trường đại học kia. Sinh viên xuất sắc không chịu ra trường, có ai như thế không?
Vợ nó đâu bà chưa có thấy, bà chỉ thấy nó ngày càng già rồi.
- Mẹ muốn có cháu bế.
- Vâng.
- Mẹ muốn có một đứa con dâu.
- Vâng.
- Con đã có đối tượng nào chưa?
- ... Rồi ạ.
- Con đã mở lời với người ta chưa?
- Con....
Hahaha, đứa trẻ này khù khờ trong tình cảm thế.
- Mẹ...
- Thật ra... chiều nay cô ấy hỏi con có yêu cô ấy không...
- Rồi sao con?
- Haiz, con bảo con yêu người khác rồi.
- Thằng mất dạy, ai cho mày nói như thế hả? Trời ơi con dâu của tôi, hu hu hu bà xem nó đi kìa.... quá đáng quá!
Ông quát làm bà giật mình.
- Thì ông nghe con nó nói đã. - quay sang Trần Quân - Con quen nó lâu chưa?
- Không nhớ, khoảng 2 tháng rưỡi gì đó...
- Người xưa bảo cưới vợ phải cưới liền tây, để như thế sẽ bay mất đấy.
- Vâng.
- Đã tỏ tình với người ta chưa?
- Bà không nghe nó nói là con yêu người khác rồi à? Bỏ đi, nó vẫn là đứa hai phai.
Mẹ Trần Quân:...
Trần Quân:...
- Ba chờ đó, con sẽ cưới vợ, ba chờ đó đi.
- Mày ngon thì xách thằng nhãi nhép bạn thân đó về mà ra mắt. Tao cho hai đứa mày đi đảo.
- Ông từ thôi, không thì con dâu nó chạy mất.
Ông hừ mũi.
- Phải xem đối phương là trai hay gái đã.
- Ba cứ...
- Tao làm sao?
- Nếu con dắt dâu về là con gái ba tính sao?
- Mày có khả năng sao? Tao có thấy mày gần nữ sắc bao giờ đâu.
- Nói thừa, con là do ba đẻ ra lẽ nào ba không tin tưởng.
- Mày là con tao nên tao mới không tin tưởng.
- ... Mẹ, con có phải con của ba không thế?
- Phải con à.
Haiz, thật là khổ mà.
Ba Trần Quân hùng hồn đập bàn tuyên bố.
- Một tháng tới, tao cho mày một tháng, mày phải đem cả vốn lẫn lãi về đây cho tao.
- Vốn cái gì? Lãi cái gì? Ba nói gì thế!
- Đem dâu về cho tao, còn phải mang cả cháu nữa, không có thì đừng mong thấy mặt trời. OK?
- Ba không tin tưởng con sao?
- Mày là con tao nên tao mới không thể tin tưởng được.
- Ba không tin tưởng con sao?
- Thì bởi vì mày là con tao nên tao mới không tin tưởng được.
- Ba không tin con sao?
- Thì mày là....
- Hai người có thôi đi không? Hai cha con ngồi cãi nhau như đúng rồi.
- Thì con- tôi nói đúng mà mẹ - bà không tin con - tôi sao?
- Con, đi ngủ. Ông, qua phòng sách mà ngủ.
Nói xong bà liền bước về phòng, là người luyện võ nên có thân thể tốt. Thoắt một cái bà đã vào phòng đóng cửa lại. Để lại ba Trần một mình ở ngoài cửa ai oán quát đứa con.
- Trần Quân bố hận mày.
Hắn nhàn nhã ngồi trên sô pha, mỉm cười nhẹ. Không biết đang nghĩ về điều gì, lại thấy trong phòng hắn văng vẳng mùi đường ngọt.