Ta nhất thời không nói chuyện.
Trương tẩu cũng không nói nữa, chống eo đi hai bước, đánh giá trêи dưới tay nải trong tay Lạc Thần, đối với nàng cười nói: "Lạc cô nương, đây là thứ ngươi mới vừa mua trêи chợ sáng sao, đó là gì?"
Đôi mắt đen của Lạc Thần khẽ chuyển, liếc mắt nhìn ta.
Ta lập tức cúi người xuống nhặt lại cây chổi trêи mặt đất.
Lạc Thần lúc này mới nhàn nhạt trả lời: "Mới vừa rồi nhìn thấy trêи chợ sáng có vài vật nhỏ, cảm thấy rất độc đáo, liền thay biểu muội ta mua một ít. Nàng thích."
Ta mới không thích.
Nàng lại nói hưu nói vượn gạt người.
Trương tẩu không nghi ngờ, tin là thật gật đầu, tấm tắc nói: "Lạc cô nương thực sự là thương yêu Sư cô nương, nhưng các ngươi chỉ là biểu tỷ muội, đáng tiếc, đáng tiếc." Ta hiểu được nàng đáng tiếc cái gì.
Đem ta mai mối cho đông gia công tử, đem Lạc Thần mai mối cho tây gia thiếu gia, nàng sẽ liền không cảm thấy luyến tiếc rồi.
"Nàng là biểu muội duy nhất của ta." Lạc Thần nói: "Ta dĩ nhiên là thương yêu nàng."
Nói xong, nàng lại bình tĩnh mà nhìn ta: "Có đúng không?"
Ta bị nghẹn lời rồi, giương mắt nhìn bạch y của nàng có chút vết bẩn, nhất là trêи đôi hài ngân tú bám đầy bụi đất, ta không khỏi chau mày, ý bảo nàng quay về phòng tắm rửa thay y phục.
Nàng hiểu được, nhưng lại đứng bất động tựa hồ muốn tiếp tục nghe những lời nhàn thoại mới vừa rồi của Trương tẩu.
Ta chỉ đành hỏi Trương tẩu: "Được rồi, lúc nãy ngươi nói tiểu thư Trần gia làm sao vậy? Nói đến một nữa, ta rất hiếu kỳ?"
Trương tẩu khoát khoát tay, biểu tình cổ quái nói: "Chính là…. Chính là không còn."
"Không còn cái gì?" Ta hồ đồ rồi.
Trương tẩu nhéo ta một cái, nói: "Chính là không có lạc hồng." (cái này chắc ai cũng bt rồi, hí hí)
Khuôn mặt ta lập tức đỏ lên.
Trương tẩu cắn hạt dưa, giả vờ thần bí, nói: "Sư cô nương, ngươi cũng biết Tiểu thư Trần gia là một tiểu thư khuê các, bình thường đại môn không ra cổng trong không bước, người người đều cho rằng nàng là một hoàng hoa đại khuê nữ, ai ngờ được..az, đại khái là tư thông với người trong phủ rồi, đều đã phá thân, kết quả gả cho nhị công tử Đinh phủ, trêи vải trắng không có máu xử nữ, liền bị phát hiện."
Khuôn mặt ta nóng rực mà lắc đầu, lúng túng nói: "Có một số người lần đầu tiên cũng không nhất định sẽ có, trêи y thư cũng có ghi chép qua."
Tuy nói ta khi đó, trái lại chân thật chảy không ít máu.
Cứ như vậy ta còn phải tự mình đi gặt sàng đan.
Aiz, mà thôi, mà thôi.
Nghĩ vậy, hết lần này tới lần khác nhìn Lạc Thần bên cạnh đang yên lặng nghe, Lạc Thần đứng bất động, ánh mắt phát quang, đại để là hiểu được ta đang suy nghĩ cái gì, khóe môi khẽ cong.
Nàng nhìn ta như vậy, ta….. Ta thực sự càng không thể quên chuyện lúc ta giặt sàng đan.
Bên kia Trương tẩu liếc xéo ta một cái, trảm định tiệt thiết, nói: "Y thư cái gì? Sư cô nương ngươi bình thường đều đọc những loại sách này sao, đọc nhiều quá nên có một số chuyện hồ đồ rồi. Lần đầu không có máu xử nữ, vậy thì chính là không phải cô nương trong sạch gì, chắc là người của Đinh gia biết được, tức giận, tiểu thư Trần gia tự biết xấu hổ nên mới treo cổ thôi."
Việc này ta nghe cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn luôn cảm thấy rất nhiều chi tiết không thích hợp, liền hỏi: "Chuyện tư mật như vậy, lại phát sinh trong đêm động phòng, ngươi làm sao biết được rõ ràng như vậy?"
Trương tẩu xua tay: "Ta có quen biết người ở Đinh phủ, đêm động phòng nàng ở nơi đó làm việc a. Aiz, động tĩnh lớn như vậy, làm ầm ĩ đến nửa đêm."
Lạc Thần tại chỗ lắng nghe, không có biểu thị gì, căn bản không biết nàng nghĩ đến cái gì, qua một lúc, nàng nói với ta: "Thanh Y, ta trở về phòng thay quần áo."
Ta giống như được đại xá, vội vàng ân cần nói: "Ta giúp nàng đun nước."
Nàng chỉ là đạm đạm nhất tiếu, hướng Trương tẩu gật đầu, mang theo túi vải vào Mặc Nghiễn Trai.
Trương tẩu nhìn thấy chúng ta đều phải vào nhà, cảm thấy không thú vị liền cắn hạt dưa đi rồi. Sắc trời còn sớm, Mặc Nghiễn Trai của ta lại là buôn bán đồ cổ, không cần phải mở cửa quá sớm nên ta liền đóng đại môn, cùng Lạc Thần trở lại hậu viện.
Nước nóng đun xong, ta đem nước nóng đổ đầy mộc dũng, Lạc Thần đứng bên cạnh ta, bắt đầu cởi bạch sam trêи người, ta đi đến sau lưng nàng, thay nàng tháo đây buộc tóc thiêu chỉ bạc .
Nàng trời sinh tính thích sạch sẽ, hôm nay một thân bụi bẩn quả nhiên là hiếm thấy, thảo nào vừa về đến liền muốn tắm rửa thay y phục.
"Không phải nói đi thu mua một thứ sao, thế nào biến thành như vậy, không biết còn tưởng rằng nàng đi đào mộ nữa a." Ta đem ngoại sam cùng dây buộc tóc nàng cởi ra treo trêи tay, rồi lại nhấc đôi hài lên đặt sang một bên.
Hôm qua có một khách nhân tới cửa nói là trong nhà có đồ cổ muốn bán, muốn bọn ta đến xem một chút, định giá xem sao.
Vốn dĩ là ta cùng nàng hai người cùng đi, nhưng nàng nghĩ nơi đó xa xôi nên liền bảo ta ở nhà, chỉ một mình nàng đến đó, dựa theo cước trình đến nơi đó thật ra lúc hoàng hôn thì có thể quay về rồi nhưng không biết là chuyện gì trì hoãn, nàng sai người đưa tin cho ta nói là muốn ở lại đó một đêm.
Lúc tối ta nhìn thấy thư đó, ruột đều xanh rồi, chỉ hối hận lúc sáng không kiên trì đi cùng nàng.
Một mình ở nhà ngủ qua một đêm lo lắng lại tịch liêu, vô cùng khó qua, sáng sớm liền thức dậy, trống vắng đến hoảng hốt cũng không có gì để làm nên chỉ đành đi quét lá rụng.
Cũng may nàng hiện nay bình an trở về.
"Thứ đó quá lớn, không thích hợp với Mặc Nghiễn Trai, ta vẫn chưa thu mua." Lạc Thần cởi nội khố, thân thể quang lỏa xoay lưng về phía ta, cầm gào múc nước nóng: "Nhưng đã mua một món khác."
Ta ngưng thần nhìn lưng nàng, cảm thấy yết hầu có chút khô nóng. Trầm thấp khái một tiếng, đi đến bên mộc dũng, vừa múc nước vừa nói: "Đó là thứ nàng mang về?"
Thứ đó ta vừa mở ra xem rồi, một một cái tráp có niên đại, hắc đế hồng văn, hình tròn, là một hộp son phấn, son phấn bên trong từ lâu đã không còn, chỉ ở bên trong vẫn lưu lại một tầng hồng sắc.
Lạc Thần gật đầu: "Ân."
Nàng lại nói: "Trong nhà người đó có chút phiền phức, ta giúp bọn hắn giải quyết rồi, vật này là từ mộ tổ nhà hắn đào ra được."
Ta nghe xong cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy buồn cười: "Nàng thật đúng là đi đào mộ rồi."
"Nó thoạt nhìn tuy là một hộp son phấn, nhưng kì thực là một ngọc tráp." Ánh mắt Lạc Thần ẩn trong sương mù, không một gợn sóng: "Nàng nhìn vết tích bên trong, có một dấu hằng hình câu ngọc, chứng tỏ trước kia có một khối câu ngọc được đặt ở bên trong. Loại này gọi là Yên Chi ngọc, màu sắc vốn là màu son, được dưỡng trong yên chi, hơn nữa có thể dưỡng ra linh khí."
"Vậy ngọc đâu?"
"Lúc tìm thấy thì chỉ còn ngọc tráp yên chi trống rỗng này." Giọng nói của Lạc Thần có chút trầm khàn, đại để là ban đêm không ngủ được: "Lúc đó nó nằm trong quan tài của một nữ thi."
Tay của ta chạm được tấm lưng mềm nhẵn nóng rực của nàng, nhưng nghe được như vậy trong lòng lại phát lạnh. "Nàng nói chuyện phiền toái, không phải là nữ thi đó khởi thi đi?"
Nàng mỉm cười liếc mắt nhìn ta một cái: "Dĩ nhiên."