Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 506: Bắt Được




Chương 506: Bắt được

#Edit: DVLA

(Thấy chỗ nào sai chính tả hoặc lặp từ thì nhắc mình vào với nhé)

Bản thân kẻ bố mộng sẽ tập trung quan sát một mộng tràng quan trọng nhất, còn những mộng tràng còn lại, những bóng ảnh kia sẽ thay thế kẻ bố mộng đi trông chừng. Bởi vì vậy, tất cả mộng tràng đều có thể tiếp tục bảo trì ổn định.

Nhưng thả ra bóng ảnh, cũng phải trả một cái giá lớn.

Bởi vì bóng ảnh sẽ phân tán tinh lực của kẻ bố mộng.

Ở Phù mộng thời, Vi mộng thời, cùng Vô mộng thời, năng lực kẻ bố mộng đã bị hạn chế, nếu như lại thả ra bóng ảnh, kẻ bố mộng sẽ càng bị suy yếu thêm nữa…, dưới loại tình huống này, vốn dĩ cũng không nên thả ra bóng ảnh. Nhưng hết lần này tới lần khác ở ba giai đoạn này, kẻ bố mộng đều phải đích thân tới gần mộng chủ, nếu không mộng tràng sẽ sụp đổ, cho nên những kẻ bố mộng bình thường đều chỉ sẽ kiến tạo ra một mộng tràng.

Hiện tại, cùng một lúc tạo mấy cái cho nên nhất định phải dùng tới bóng ảnh, thật sự là hiếm thấy, trừ phi có mục đích gì đó mà nhất định phải làm như thế.

Sư Thanh Y lại âm thầm nhìn ra ngoài một lát.

Kỳ thật, phạm vi mà huyễn đồng thuật của nàng có thể nhìn rõ ràng là rất lớn, mà hiện tại ở loại thời điểm này, kẻ bố mộng hoặc bóng ảnh cũng nên để các nàng tiến vào phạm vi trong tầm mắt, khoảng cách chắc có lẽ không quá xa mới đúng. Dưới tình trạng đang không có bất kỳ gì vật che chắn, nếu như đối phương có thể trông thấy các nàng, nàng cảm thấy chính mình có lẽ cũng trông thấy đối phương, trừ phi đối phương cũng sẽ dùng huyễn đồng thuật, hơn nữa huyễn đồng thuật càng thêm tinh xảo, hoặc là đối phương vẫn luôn ở sau lớp đá mạch tinh cực lớn kia đi đi lại lại, đem thân mình che đậy.

Nàng còn đi đến phía sau một dãy đá mạch tinh trong đó nhìn thử, chỉ tiếc ngoại trừ rêu mạch tinh tuyết trắng ra tất cả đều là rỗng tuếch.

Số lượng đá mạch tinh nơi đây thật sự rất nhiều, hơn nữa tầng tầng lớp lớp, rất có thể nàng đi đến phía sau một khối này, đối phương sớm đã trốn đến phía sau một khối khác.

Nhưng Sư Thanh Y có thể dùng tai để lắng nghe.

Bất quá khi nàng yên lặng lắng nghe, cũng không nghe được bất luận tiếng động bước chân nào.

Sư Thanh Y có chút thất vọng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không xác định ra kẻ đó đã dùng thủ đoạn gì để tránh thoát điều tra của nàng, hay là, nơi mà hiện tại nàng nghe được tiếng chuông, căn bản chính là giả?.

Nhưng thời gian của nàng đã không còn nhiều. Mộng linh chỉ tiếp tục trong một thời gian ngắn, bỏ lỡ lần này, phải đợi thêm tám giờ nữa.

Đối với thế giới thật, tám giờ chỉ bất quá là một quãng thời gian bình thường thoáng qua rồi biến mất, nhưng đối với các nàng thân đang hãm ở trong mộng tràng, mỗi một giây một khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm tiềm ẩn, tám giờ như vậy, quá mức dài dằng dẵng.

Sư Thanh Y bắt đầu có chút lo lắng, thậm chí cảm thấy một tia hàn ý.

Rõ ràng không có gió, nàng lại cảm giác chỗ cổ mình lạnh lẽo, phía sau lưng đều đang phát lạnh.

Nàng cũng không phải là đang lo lắng mộng tràng của mình, mà là nghĩ tới Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, Thiên Thiên cùng Âm Ca. Nếu như ở trong lần mộng linh vang lên này nàng tìm không ra nơi kẻ bố mộng ẩn giấu, không cách nào bắt được mộng hạch, thời gian các nàng có thể liên hệ với nhau chỉ biết càng bị kéo dài lâu hơn nữa, đến lúc đó những mộng tràng khác sẽ phát sinh cái gì, nàng căn bản không cách nào tưởng tượng.

Sư Thanh Y nắm chặt bàn tay, bước nhanh chạy từ chỗ đá mạch tinh trở về.

Cách nàng gần nhất chính là Ngư Thiển, nàng hỏi Ngư Thiển: “Có phát hiện gì không?”

Ngư Thiển nghe xong một hồi tiếng chuông, cũng giống như nàng, không thu hoạch được gì, có chút chán nản,thất vọng nói: “Nửa điểm đều không có.”

Đi hỏi Trạc Xuyên.

Kết quả giống nhau, không thấy lạc quan.

Sư Thanh Y lại lần nữa quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Thần đang hướng về phía nàng đi tới, vội vàng nghênh đón. Lạc Thần đã đem dạ minh châu của bản thân cất giấu cực kỳ chặt chẽ, hiện tại, nàng như từ nơi sâu thẳm trong màn đêm đi tới, thần sắc cũng có chút không rõ ràng.

Sư Thanh Y còn chưa mở miệng, Lạc Thần đã biết rõ nàng muốn nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sắc mặt Sư Thanh Y hơi trầm xuống.

Bốn người các nàng nghe thấy tiếng chuông kia, đều nghe đến vô ích. Chẳng lẽ bốn vị trí mà bốn người các nàng nghe thấy tiếng chuông mộng linh, tất cả đều là dùng để đánh lạc hướng, tiếng chuông chính xác, lại ở trêи người một mộng chủ khác?

Sư Thanh Y nhìn về Triệu Giác ở phía nơi xa.

Triệu Giác nói hắn nghe thấy tiếng chuông, hiện tại cũng đang men theo phương hướng tiếng chuông đi tới đi lui, nhưng vẻ mặt hắn hiện lên nghi hoặc cùng cảnh giác, nhìn qua cũng không biết bí mật của tiếng chuông, hắn sẽ ở chỗ đó điều tra, càng nhiều hơn nữa là sẽ đem tiếng chuông này trở thành một loại báo hiệu nguy hiểm.

Sư Thanh Y đang muốn đi hỏi Triệu Giác một chút, nàng vừa tiến lên một bước, Lạc Thần lại cầm lấy tay của nàng.

Tay Lạc Thần so với bất kỳ một thời điểm nào trước đây càng muốn lạnh buốt hơn, tựa như không có độ ấm nào.

Trong lòng Sư Thanh Y không hiểu tại sao lại nảy lên, đối mặt với ánh mắt của Lạc Thần.

Mi tâm Lạc Thần cau lại, đáy mắt có chút u lãnh, nói: “Không cần phải đi.”

Sư Thanh Y hiểu rõ lời này của Lạc Thần là rất đúng, chuông mộng linh có lẽ rất nhanh sẽ dừng lại, đi cũng là phí công, đoán chừng lần này các nàng đã mất đi cơ hội bắt lấy kẻ bố mộng. Nhưng nàng cũng không muốn buông tha, dù chỉ còn một tia hi vọng cuối cùng, thậm chí nàng còn nghĩ đi thử thời vận.

“Ta……”

Bờ môi Sư Thanh Y giật giật, vừa muốn nói chuyện, Lạc Thần lại nói: “Ngươi bảo cho bọn họ đem tất cả dạ minh châu đều cất đi, chớ nên để lại nửa điểm ánh sáng, cũng chớ di chuyển.”

Sư Thanh Y chưa bao giờ thấy qua Lạc Thần lộ ra loại vẻ mặt này, giống như rơi xuống một cái quyết định thập phần khó khăn, lông mày Lạc Thần vẫn là nhíu chặt, thanh âm đều có chút nhẹ run.

Đáy lòng Sư Thanh Y nghi hoặc, không biết Lạc Thần muốn làm gì, nhưng bất cứ lúc nào, nàng đều lựa chọn tin tưởng Lạc Thần, lập tức phối hợp yêu cầu của Lạc Thần, cao giọng nói: “Đều đem dạ minh châu thu vào trong túi, chớ để toát ra ánh sáng! Dừng lại ở tại chỗ, không được di chuyển đi lại!”

Nàng vừa lệnh xong, Triệu Giác, Triệu Nhiễn còn có nhóm Thần quan kia đều nghe theo nàng phân phó, vội vàng đem dạ minh châu thu vào trong túi, cũng buộc chặt đai lưng.

Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn theo lời mà làm.

Sư Thanh Y không hiểu sao có chút khẩn trương, tay của nàng rút từ trong tay Lạc Thần trở về, rất nhanh đem dạ minh châu của chính mình cũng cất tốt, bốn phía lập tức lâm vào một mảnh đen kịt.

Trước mặt chỉ còn lại hình dáng Lạc Thần, Sư Thanh Y đưa tay tới, một lần nữa cầm tay nàng.

Sau khi ánh sáng bị nuốt hết, nàng cảm giác tay Lạc Thần càng nguội lạnh, liền ngay cả hình dáng trước mặt nàng, đều phảng phất tịch liêu giống như thân ảnh đơn bạc.

“Thanh Y, trước lúc ta trở về, ngươi hãy đứng ở chỗ này chờ ta.” Lạc Thần nói.

Lần này nàng cũng không sử dụng ngữ khí như “Được không” để hỏi ý kiến, mà là một loại dặn dò thập phần gọn gàng dứt khoát.

“Trở về?” Toàn thân Sư Thanh Y kinh hoảng, trong lòng lập tức như bị chìm xuống: “Có ý gì, ngươi muốn đi nơi nào?”

Nàng lo lắng nhất chính là Lạc Thần để cho nàng ở nguyên tại chỗ chờ đợi.

Bởi vì trong tiềm thức nàng sợ hãi, nàng sẽ đợi không được nàng ấy.

“Ta không đi nơi nào cả, chỉ là ở gần đây, ta sẽ đem nguồn gốc tiếng chuông kia tìm ra.” Thanh âm Lạc Thần vốn dĩ lạnh lùng bỗng nhu hòa xuống, dán ở bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải lo lắng, dùng thị lực của ngươi, trong bóng tối cũng có thể trông thấy thân ảnh của ta.”

Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục vang lên, tựa như tiếng chuông thúc hồn.

Sư Thanh Y nghe thấy Lạc Thần nói muốn đi tìm kẻ bố mộng, hơn nữa ngữ khí còn chắc chắn như vậy, nàng không chút do dự liền đã tin tưởng nàng ấy.

Nàng biết, tiếng chuông là manh mối lớn nhất để tìm kiếm kẻ bố mộng, nàng không rõ tiếng chuông còn có thể tiếp tục bao lâu, sợ chậm trễ thời gian của Lạc Thần, chỉ đành phải buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: “Ta chờ ngươi.”

Lạc Thần xoay người, đưa lưng về phía nàng bước chân đi thẳng đến phía trước.

Ánh mắt Sư Thanh Y vẫn không hề nháy mà một mực đi theo Lạc Thần, ở trong bóng tối nhìn bóng dáng kia, nàng không biết Lạc Thần muốn đi đâu, Lạc Thần bảo nàng chờ, nàng tạm thời đã đáp ứng, nhưng một lòng lại thủy chung treo ở cổ họng, chỉ có thể đứng yên như vậy mà nhìn xem.

Còn tốt, Lạc Thần rời đi một khoảng cách, liền ngừng lại.

Nàng quả nhiên giữ đúng lời hứa, đứng ở trong phạm vi thị lực Sư Thanh Y có thể nhìn thấy.

Nhưng cũng không tính là gần, thế nên từ vị trí của Sư Thanh Y nhìn sang, thân ảnh của nàng tựa như trở nên càng mờ mịt, những hắc ám chung quanh tựa như quấn vào trêи người nàng, đem cả người nàng chìm hãm ở bên trong.

Lạc Thần quay đầu lại, tựa hồ là nhìn thoáng qua Sư Thanh Y, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Sư Thanh Y.

Yết hầu Sư Thanh Y nhẹ nhàng trượt, lặng lẽ mà đem cảm giác khẩn trương vừa rồi nuốt xuống.

Bốn phía không có ánh sáng từ dạ minh châu, ngoại trừ tiếng chuông, cũng không có âm thanh gì khác, có lẽ hắc ám vốn luôn làm cho người ta cảm thấy áp lực, tất cả mọi người vào lúc này đều không nói chuyện.

Lạc Thần đứng ở đó, Sư Thanh Y trông thấy cánh tay phải của nàng nâng lên.

Không có ánh sáng chiếu rọi, cho dù hai mắt của Sư Thanh Y tốt đến thế nào, cũng khó có thể nhìn thấy rõ ràng. Ngay từ đầu nàng cho rằng Lạc Thần là đưa tay chỉ về cái một cái phương hướng khác, trong lòng còn cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại tất cả mọi người nhìn không thấy, Lạc Thần kỳ thật không cần phải đưa tay đi chỉ cái gì cả.

Cánh tay Lạc Thần bảo trì tư thái treo giữa không trung, lòng bàn tay hướng xuống, thật lâu không nhúc nhích.

Nàng giống như là đông cứng lại ở trong bóng tối.

Sư Thanh Y nhìn ra đây nhất định không phải là chỉ thị phương hướng gì, nàng không rõ tại sao Lạc thần phải làm ra một động tác như vậy, thực sự không thể đi qua, chỉ đành phải đem nghi hoặc thu lại, tiếp tục cẩn thận mà nhìn.

Lúc sau, Lạc Thần thả tay xuống, rũ tại bên người, vẫn như cũ đứng yên ở chỗ đó.

Thân hình của nàng chìm trong mảnh ám sắc kia, là yểu điệu, nhưng cũng là lạnh băng.

Bất tri bất giác, Sư Thanh Y vậy mà lại cảm thấy trêи cổ mình đều là mồ hôi lạnh.

Trước đây lúc nàng xuống đất, căn bản không biết con đường phía trước thế nào, khắp nơi đều không biết rõ, tâm thường xuyên treo đến cổ họng. Nhưng nơi này là Triệu mạch, mỗi một địa phương phía dưới này nàng đều rất quen thuộc, trong lòng nàng có một cái bản đồ hoàn chỉnh, cùng khi trước lúc xuống đất hoàn toàn bất đồng, sau khi nàng hạ mạch, tâm tình vẫn luôn tương đối suôn sẻ, hầu như không có loại cảm giác gấp gáp như trước kia.

Cho dù thân đang ở trong mộng tràng, dù sao nơi đây cũng coi như là “nhà” của chính mình, có cái gì đáng để khẩn trương đây.

Nhưng là hiện tại, nàng bắt đầu có một loại bất an cực kỳ mãnh liệt.

Loại bất an này không phải bởi vì có người đang âm thầm dõi theo các nàng, các nàng lại tìm không ra chỗ của đối phương.

Mà là bởi vì, nàng nhìn thấy Lạc Thần của giờ phút này.

Nàng cũng không biết hiện tại Lạc Thần rốt cuộc là đang làm cái gì, Lạc Thần đứng ở nơi đó, động tác trêи tay kia là đại biểu cho cái gì, nàng nghĩ mãi mà không rõ. Nàng chỉ có thể nhìn đến bóng dáng cắt ra đêm tối của Lạc Thần, hình dáng khuôn mặt, đường cong thân thể, dù cho đang ở trong bóng tối, cũng là hoặc người như vậy.

Giờ khắc này, nàng ấy lại giống như đã rời nàng đến thập phần xa xôi.

Rõ ràng hiện tại Sư Thanh Y có thể trông thấy nàng ấy, lại sợ nàng ấy thật sự sẽ không trở về.

Bất an ở trong đáy lòng Sư Thanh Y mọc rễ nảy mầm, ngắn ngủn một cái chớp mắt liền mọc ra cành lá tươi tốt.

Một lát sau, Lạc Thần mở ra bước chân, bắt đầu đi đi lại lại…

Nếu như nói ở thời điểm các nàng vừa nghe được tiếng chuông kia, còn có một loại không xác định rõ, còn ở đây kiểm tra một chút, ở đó nhìn xem một hồi. Hiện tại, bộ dáng đi lại của Lạc Thần phảng phất như đã có một cái mục đích rõ ràng.

Bộ pháp Lạc Thần nhẹ nhàng, hầu như không phát ra một tiếng vang, bàn chân nàng nhẹ lướt đi, giống như đang nhàn nhã dạo chơi.

Nhưng Sư Thanh Y nhìn thân ảnh của nàng, đáy lòng lại nhảy ra một cái ý tưởng cực kỳ quỷ dị.

Nàng cảm thấy, loại đi lại này của Lạc Thần mang đến cho nàng một loại cảm giác càng giống như đang lạnh lùng đi săn.

Mà con mồi, đã chạy trời không khỏi nắng.

Vốn nàng còn tưởng rằng Lạc Thần để cho tất cả mọi người thu hồi dạ minh châu, là vì ẩn tàng thân hình, lại để cho kẻ bố mộng khó có thể trông thấy hành tung của nàng ấy. Hiện tại Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy mục đích mà Lạc Thần để cho bốn phía lâm vào một mảnh đen kịt, chỉ là vì làm cho nàng thấy không rõ hình dạng của nàng ấy.

Lạc Thần đi một hồi, liền ngừng lại.

Sau đó nàng vẫn yên tĩnh mà đứng ở nơi đó, bất động, giống như đợi cái gì.