Chương 502: Tâm thứ
*Thứ: đâm, bị đâm
#DVLA
Triệu Giác bề bộn cung kính khom người, nói: “Là thần hạ đần độn. Chỉ biết xuất khẩu của ảo trận biến ảo ngàn vạn, xuất khẩu sau khi dùng qua sẽ lập tức biến mất, không biết rằng nhập khẩu lại cũng như thế. Lần này hỏi thăm vấn đề ngu xuẩn như vậy, mong rằng Điện hạ thứ tội.”
Sư Thanh Y vẫn mỉm cười như cũ, thoạt nhìn nửa điểm cũng không để ý, nói: “Chuyện không đáng ngại. Các tộc nhân phần lớn đều chỉ biết tình hình xuất khẩu, không biết nhập khẩu, dù sao cũng chưa bao giờ đi ra ngoài nhìn qua. Ngươi cũng giống như bọn họ, vẫn một mực ở trong Hoàng Đô, không biết được sự tình của nhập khẩu cũng là chuyện vô cùng bình thường, làm sao có thể khiêm tốn nhận bản thân đần độn, ngươi không cần để ý.”
Thần sắc Triệu Giác lúc này mới chậm rãi trì hoãn.
Ở Hoàng Đô, nếu có tộc nhân lựa chọn đi ra ngoài, nhìn trộm một chút thế giới bên ngoài, đây tuyệt đối là một đại sự, bởi vì chuyện này thật sự quá ít gặp.
Nó cũng không phải là bí mật lặng yên tiến hành, ngược lại được công khai để cho toàn tộc đều biết, cũng không phải tùy tiện liền có thể đi ra ngoài, nhất định phải tuân thủ một quá trình thập phần nghiêm khắc.
Thậm chí còn sẽ tiến hành ghi chép vào sổ sách đối với người đi ra ngoài.
Người này là thần quan của mạch nào, có bao nhiêu cánh, xin ý chỉ của Ti Hàm vào lúc nào, mà sau khi Ti Hàm phê chuẩn xong, trận lệnh xuất khẩu được cấp là trong bao lâu, người này sẽ đi ra ngoài vào thời gian nào, đều được ghi chép lại hết sức tỉ mỉ.
Nhưng lại sẽ ở rất nhiều chỗ náo nhiệt dán bố cáo, nói cho toàn thể tộc nhân biết có ai sẽ đi ra Hoàng Đô. Bởi vì tính đặc thù của tộc nhân Hoàng Đô, thời điểm đi ra ngoài, có thể sẽ gặp được rất nhiều người hoặc sự tình bất ngờ, vạn nhất vô ý tiết lộ cơ mật, sẽ liên lụy tới an nguy Hoàng Đô. Đương nhiên nếu muốn toàn tộc sống yên ổn không nghĩ đến ngày gặp gian nguy thì phải sớm làm đề phòng.
Nếu đã qua một thời gian dài, phát hiện có ai trong số đó chưa trở về, điều đó có nghĩa là đã có chuyện xảy ra, toàn bộ tộc nhân phải toàn diện nâng lên cảnh giác. Thần quan bên trêи còn có thể tiến hành xâm nhập điều tra đối với gia tộc chưa có người trở về, dùng điều này để suy đoán một ít dấu vết xót lại.
Nhưng chỉ cần mỗi một lần có người muốn ra ngoài, tộc nhân bọn họ đều là cảm kϊƈɦ.
Tộc nhân Hoàng Đô phần lớn cũng không biết ngoại giới có bộ dáng gì, tự nhiên tránh không được hiếu kỳ, vì vậy nếu như thấy được có người muốn ra ngoài, sẽ có một ít tộc nhân theo tới xuất khẩu để xem. Mà Vương tộc đối với chuyện này cũng không có hạn chế gì, ai nguyện ý đến gần xuất khẩu ảo trận xem náo nhiệt, đều có thể đi.
Người vây xem nhiều, bọn hắn tận mắt nhìn thấy ảo trận biến hóa, cũng chứng kiến sau khi người kia rời đi xuất khẩu lập tức biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa, lâu ngày truyền miệng, các tộc nhân cũng biết chỗ huyền diệu của xuất khẩu kia. Tuy rằng tộc nhân đến xem rất nhiều, thế nhưng ảo trận thiên biến vạn hóa, xuất khẩu cũng không ở một vị trí cố định, sẽ có một ít tộc nhân lo lắng sau khi rời khỏi đây, chính mình không thể trở về, ý niệm muốn đi ra ngoài ngược lại bị cách trở.
Mà số người ra ngoài thực tế rất ít, sau khi trở về cũng chỉ có người nhà cùng hảo hữu biết rõ cụ thể tình huống lúc ở bên ngoài của bọn hắn, người khác cũng không tùy tiện quấy rầy muốn hỏi, cho nên nhận thức của tộc nhân đối với xuất khẩu muốn hơn xa nhiều so với nhập khẩu.
Đại khái là nhắc tới nhập khẩu, Triệu Giác nhớ tới chuyện cũ, lại có chút cảm khái nói: “Triệu mạch trước đây chưa bao giờ có người rời đi Hoàng Đô, bất quá thần quan mạch khác ngược lại là có một ít. Lúc ta còn niên thiếu, từng thấy ở trêи bố cáo có Đình Hữu Hối đại nhân của Đình mạch chuẩn bị ly khai Hoàng Đô, ta liền cùng a Nghiễn đi theo đến xuất khẩu để xem, đó là lần đầu tiên trong đời ta cùng a Nghiễn chứng kiến được uy lực ảo trận của Hoàng Đô, quả thật là tráng cảnh suốt đời không quên.”
“Đình Hữu Hối lần đó đi ra ngoài, ta ngược lại là nhớ rõ, sau khi hắn rời khỏi đây còn đi tìm ta, ở Mặc Nghiễn Trai của chúng ta cọ ăn cọ uống không nói, còn lừa mất vài bình rượu mới ủ của chúng ta.” Sư Thanh Y nói xong, nhìn Lạc Thần ở bên cạnh, cười rộ lên.
Lạc Thần nghe nàng nói đến chuyện cũ, mặt mày cũng nhu hòa đi.
Trêи mặt Triệu Giác tràn đầy vẻ khâm phục, nói: “Có thể lớn mật lừa mất rượu của Điện hạ, ở trong Hoàng Đô cũng không có được mấy người. Đình đại nhân luôn tiêu sái tự tại như vậy.”
“Ngươi cũng học hắn nhiều một chút, chớ luôn cẩn thận nghiêm túc như vậy.” Sư Thanh Y nhìn hắn, loại ý vị thâm trường như lúc trước tản đi, trong mắt hơi có vài phần thở dài, nói: “Triệu tông xưa nay luôn đối với ngươi vô cùng nghiêm khắc, luôn ép đặt cho ngươi lễ giáo khác những tôn ti kia, khiến ngươi động một chút là lại ‘thứ tội, không dám, muôn lần chết không chối từ’.”
Triệu Giác vội nói: “Thần hạ không dám.”
“Ngươi xem, ngươi lại nói nữa.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ lắc đầu, tuổi của nàng so với huynh đệ Triệu gia lớn hơn rất nhiều, hiếm khi được nghe đến chuyện vụn vắt trước kia của hai huynh đệ, còn nói: “Ta cũng không từng nghĩ tới, ngươi cùng đệ đệ của ngươi lại đi tới xuất khẩu nhìn Đình Hữu Hối ra ngoài.”
Triệu Giác nói: “Đình đại nhân chính là mỹ nam tử nổi danh của Hoàng Đô, càng không nghĩ tới hắn lựa chọn ra ngoài, tự nhiên là không ít người đi theo nhìn hắn. Đình đại nhân mặc dù cùng ta và phụ thân đều là sáu cánh, nhưng sáu cánh của hắn từng được thần tức của Thiên Hoàng Tuyên Cổ tẩm bổ, hắn là thần quan trong tộc khó có được cơ hội như vậy, khi đó hắn ở xuất khẩu ảo trận triển lộ ra sáu cánh quang vũ, màu sắc lưu quang, cùng chúng ta hoàn toàn bất đồng, a Nghiễn đều xem đến ngây người.”
Ở xuất khẩu ảo trận có một điều kiện cơ bản nhất, chính là nhất định phải ở bên trong ảo trận giương mở quang cánh, tộc nhân Thần Hoàng ở thời khắc triển lộ quang cánh, chính là lúc có năng lực mạnh nhất, mới có thể được thông qua.
Điều này rất rõ ràng, chỉ có tộc nhân Hoàng Đô có được quang dực mới có thể xuất nhập ảo trận, nếu có ngoại nhân cần tiến vào Hoàng Đô, nhất định phải có một tộc nhân Hoàng Đô ở bên cạnh đồng hành, mà tộc nhân kia cũng phải ở trong trận giương cánh.
Quy củ này từ xưa đã có, mức độ bảo vệ của Hoàng Đô rất lớn, ở lại Hoàng Đô vĩnh viễn là lựa chọn an toàn nhất của tộc nhân. Vương tộc kỳ thật cũng có hành cung ở bên ngoài Hoàng Đô, mức độ an toàn của hành cung sẽ không cao được như Hoàng Đô, cho nên Vương tộc trước khi đến hành cung, mọi hành tung đều cực kỳ che giấu, trừ phi có người để lộ bí mật, nếu không sẽ không có ai biết hành cung của bọn họ ở chỗ nào.
Sư Thanh Y cổ vũ Triệu Giác nói: “Đình Hữu Hối chính là mạch chủ Đình mạch, vì Đình mạch mà trả giá quá nhiều tâm huyết. Chỉ cần các ngươi lập nhiều công lao một chút, cô cô cũng sẽ khen thưởng cơ hội như vậy.”
“Ta hiểu Đình đại nhân xứng đáng được vinh quang như vậy.” Triệu Giác nhắc đến Triệu Nghiễn, vừa cười lại nói: “Lúc ấy A Nghiễn nhìn thấy, rất hâm mộ, đã hâm mộ Đình đại nhân sáu cánh, lại hâm mộ Đình đại nhân có thể tự do ra ngoài. Khi đó hắn nói với ta, đợi hắn trưởng thành, cũng muốn đi bên ngoài nhìn thử. Hắn đã có tâm nguyện này, ta tự nhiên là toàn lực ủng hộ hắn, nếu như có thể thực hiện tâm nguyện của hắn, vậy thì tốt rồi.”
Sư Thanh Y nhìn hắn, ánh mắt trở nên phức tạp một chút.
Triệu Giác cúi thấp đầu, nói: “Chỉ tiếc phụ thân không đồng ý. Hắn nói ở lại Hoàng Đô mới là an phận thủ thường nhất, phụ thân cảm thấy những tộc nhân ra ngoài, đều là những kẻ nghịch phản.”
Sư Thanh Y cười cười: “Ta quanh năm đều ở bên ngoài, Triệu Tông cũng cho rằng ta là kẻ nghịch phản sao?”
Triệu Giác kinh hãi kêu lên, lại quỳ xuống: “Điện hạ, phụ thân tuyệt đối không có ý này!”
Sư Thanh Y vươn tay nâng hắn một chút, nói: “Ngươi… cái người này, tại sao không chịu được lời nói đùa đây.”
Thái dương Triệu Giác đều đã toát ra một chút mồ hôi, thành khẩn nói: “Quyết định ở bên ngoài của Điện hạ, phụ thân luôn ủng hộ. Hắn nói Điện hạ thông minh tuệ mẫn, đủ để ứng phó những biến hóa kỳ lạ của bên ngoài, vả lại Điện hạ quen thuộc bên ngoài, càng có thể suy nghĩ thêm biện pháp bảo hộ Hoàng Đô hơn nữa. Phụ thân không ủng hộ những…kẻ ra bên ngoài kia, là bởi vì hắn cảm thấy những người kia không có bản lãnh ứng đối. Vốn dĩ ta cũng không mong muốn đi ra ngoài, phụ thân cho rằng dùng năng lực của a Nghiễn, càng không có cách nào ở bên ngoài xoay sở, lúc này mới mệnh lệnh cấm thúc, để cho a Nghiễn bỏ đi ý niệm như vậy trong đầu.”
Sư Thanh Y nói: “Triệu Nghiễn đã có ý đó, ngươi có thể để hắn đi tìm cô cô xin chỉ thị ra ngoài, cứ nói là ta đáp ứng, Triệu Tông sẽ không lại ngăn trở.”
“Đa tạ Điện hạ.” Triệu Giác cảm kϊƈɦ không thôi.
Sư Thanh Y vừa đi vừa nói chuyện, toàn bộ hành trình Lạc Thần đều đi theo bên cạnh nàng, nghe nàng cùng Triệu Giác trò chuyện. Lạc Thần ở trước mặt người ngoài luôn luôn không có lời gì để nói, hiện tại cũng là không nói một lời, thập phần yên tĩnh.
Dừng một chút, Triệu Giác lại hỏi: “Điện hạ, Hoàng Đô còn có loại xuất khẩu nào không theo ảo trận biến hóa, thủy chung vẫn luôn cố định, sẽ không biến mất sao?”
Thần sắc Sư Thanh Y giống như có nghiền ngẫm mà dò xét hắn: “Nếu xuất khẩu cố định, có ra tất có vào, xuất khẩu sẽ không biến mất, chẳng phải là đồng nghĩa với việc sẽ không biến mất nhập khẩu?”
Triệu Giác bị nàng hỏi thế này, có chút nghẹn lời.
Sư Thanh Y nói: “Quan tâm nhâp khẩu như vậy, xem ra ngươi rất quan tâm đệ đệ của ngươi, sợ nếu như hắn sau khi rời khỏi đây, không biết đường để trở về.”
Triệu Giác thấp giọng nói: “Thần hạ lịch duyệt nông cạn, chủ yếu vẫn là muốn học nhiều một ít. Hiện nay ảo trận đều do Điện hạ cùng Lạc đại nhân bài bố, vậy ảo trận của các vị lão tổ tông, cũng như thế sao?”
“Từ rất lâu trước kia, ảo trận mà các lão tổ tông thiết lập ở Hoàng Đô chính là như vậy, xuất khẩu nhập khẩu đều không cố định, tùy thời biến hóa, ta cùng Lạc Thần chỉ là đứng trêи cơ sở tiền nhân đã đặt ra.” Sư Thanh Y liếc về phía Triệu Giác nói: “Thế giới bên ngoài tuy đẹp, nhưng lại hỗn loạn phức tạp, nếu như tộc nhân ra ngoài, vô ý tiết lộ, hoặc là ở bên ngoài quá lâu, nhân tâm biến đổi, cùng người bên ngoài cấu kết, muốn quay về Hoàng Đô quấy phá, Hoàng Đô chẳng phải là gặp nguy rồi?”
“Điện hạ nói rất đúng.” Triệu Giác nói: “Ti Hàm đại nhân đối với việc tộc nhân ra ngoài hết sức cẩn thận, lập rất nhiều quy củ, cũng là vì suy nghĩ đến an nguy của Hoàng Đô. Năm đó Tĩnh Viêm đại nhân cùng Chiết Chi đại nhân mất mạng dưới tay kẻ xấu, lúc trước Bệ hạ càng bởi vì kẻ xấu ngoại tộc thừa dịp hắn ở bên trong hành cung thấy Vương Hậu mất đi, suy sụp hết sức, từ trong bóng tối ra tay, qua đời ngay ở lúc đó. Ti Hàm đại nhân trong lòng bi thống, đối với ngoại giới căm ghét không thôi, nhiều năm trước kia vẫn nghiêm cấm tộc nhân ra ngoài. Từ lúc Điện hạ trở về, Ti Hàm đại nhân nhìn đã vui vẻ không ít, từ trong bóng ma trước kia đi ra, những năm này mới nới lỏng lệnh cho phép ra ngoài.”
Lạc Thần vốn dĩ nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, thần sắc vẫn luôn trầm tĩnh.
Lúc này nghe được hai chữ Bệ hạ, bước chân nàng bỗng dưng có chút lảo đảo, hai tay tựa hồ như có chút bất an mà nắm nắm, mi mắt rũ xuống, nhưng không lên tiếng.
Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần khác thường, nhíu mày nhìn vào Triệu Giác quát: “Im ngay!”
Triệu Giác tựa hồ cũng không ý thức được chính mình đã nói sai ở đâu, trêи mặt lộ ra thần sắc không biết giải quyết thế nào, nhưng trông thấy Sư Thanh Y vốn dĩ trước đây vẫn luôn ôn hòa lại đột nhiên tức giận, bảo hắn im ngay, hắn lập tức lo sợ không yên, quỳ xuống nói: “Vừa rồi thần….. thần hạ thế nhưng là lỡ lời, Điện hạ thứ tội.”
Lúc trước Sư Thanh Y vì bảo hộ Lạc Thần, đối với Lạc Thần làm một việc, nàng ở trước mặt tộc nhân biên tạo một lý do thoái thác nhìn qua thập phần hợp lý.
Bí mật kia bị giữ kín nhiều năm, ngoại trừ Ti Hàm, Trường Sinh cùng Mười Bốn, không có bất kỳ một tộc nhân biết rõ chân tướng chuyện này.
Sư Thanh Y vội vàng quay đầu nhìn về phía Lạc Thần, sắc mặt Lạc Thần đã bình tĩnh lại, nhưng cũng không nhìn nàng.
“…… Ngươi đứng lên đi.” Trong lòng Sư Thanh Y hốt hoảng, đối với Triệu Giác nói.
Triệu Giác nơm nớp lo sợ mà đứng dậy.
Sắc mặt của hắn cũng có chút cổ quái, đã bởi vì bị Sư Thanh Y trách cứ mà cảm thấy hoảng sợ, nhưng càng nhiều hơn là một loại thần thái hốt hoảng, cúi đầu nói: “Thần hạ đã nhiều lần lỡ lời, cũng không tự biết, mời Điện hạ trách phạt.”
Sư Thanh Y cũng nghiêng đầu qua, ngữ khí nhu hòa xuống, nhìn hắn nói: “…… Không sao. Dọc theo con đường này nhìn qua cũng không có cái gì, có lẽ những vật lúc trước không có theo tới, ngươi trở về trước đi, ta cùng Lạc Thần có mấy lời muốn nói, rất nhanh liền quay về.”
“Vâng, Điện hạ.” Triệu Giác nói.
Nói xong, quay người rời đi.
Sau gáy Triệu Giác đều là mồ hôi lạnh, vừa đi vừa lặng lẽ từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn nuốt vào.
Sư Thanh Y ở phía sau nhìn thấy, gọi lại hắn: “Triệu Giác.”
Triệu Giác cuống quít đem bình nhỏ nhét trở về trong ngực, khom người đáp: “Điện hạ…… Còn có gì phân phó.”
“Ngươi bị bệnh sao?” Sư Thanh Y hỏi hắn: “Vì sao phải mang theo dược hoàn của Triệu mạch.”
“Thần hạ….. Thần hạ…..” Thần sắc Triệu Giác tràn đầy túng quẫn, càng là hổ thẹn.
“Ngươi bẩm báo rõ ràng.”
Triệu Giác nói: “…… Thần hạ là bởi vì cảm giác thân thể hôm nay không khỏe, sau buổi cơm tối từng đi dược phường, lại để cho lão dược sư lấy chút dược hoàn. Chỉ là bởi vì muốn hạ mạch, thần hạ không dám đem việc này báo cho Điện hạ, vừa rồi đầu thần hạ hơi choáng, chỉ đành phải nuốt một viên.”
“Là dược hoàn gì?” Sư Thanh Y nói.
“Là…… Ngưng thần dược.” Lúc này Triệu Giác cũng không trốn tránh, khuôn mặt chân thành nói: “Hôm nay thần hạ thường xuyên cảm giác tinh thần tan rã, khó có thể tập trung tinh lực, còn có chút sự tình dễ dàng quên.”
Sư Thanh Y trầm mặc một lát, nói: “Tốt, ngươi quay về đi.”
“Vâng.”
Triệu Giác đi xa, Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt, rơi xuống trêи người Lạc Thần.
Lạc Thần cúi đầu đứng ở đấy, đưa lưng về phía nàng, bóng lưng lộ ra một mảnh tịch liêu.
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình, bên môi một lần nữa nổi lên mỉm cười, đi đến trước mặt Lạc Thần, ôn nhu nói: “Cúi đầu làm cái gì, trêи mặt đất có cái gì đáng xem sao?”
Lạc Thần vẫn nắm chặt tay của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Sư Thanh Y liếc về phía tay của nàng tựa hồ có chút hơi run, liền vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay ấy, hai mắt dịu dàng mà nhìn nàng.
Nàng cũng không hề nói gì về chuyện đã phát sinh vừa rồi, nàng biết rõ nếu như nói ra, dù chỉ là một chút nhỏ cũng sẽ chạm đến chuyện thương tâm của Lạc Thần. Ở loại thời điểm này, nàng chỉ muốn làm bạn bên cạnh nàng ấy, làm cho nàng ấy biết rõ, nàng ở ngay tại bên cạnh nàng ấy, khiến cho nàng ấy không cần luôn đeo gánh nặng như vậy trêи lưng.
Bởi vì Lạc Thần vẫn một mực cúi đầu, Sư Thanh Y vì để có thể nhìn thấy mặt Lạc Thần, còn đặc biệt nghiêng eo, đem thân thể hạ thấp một chút.
Ánh mắt Lạc Thần né tránh nàng.
Sắc mặt Sư Thanh Y hơi có chút ảm đạm.
Tuổi tác đều đã đi qua rất nhiều năm như vậy, nhưng chỉ có một câu nói như đâm vào lòng này, Lạc Thần vẫn thủy chung vô pháp đem nó lấy ra.
Lạc Thần luôn không cách nào làm tiêu tan nó.
Sư Thanh Y minh bạch, lấy tính tình Lạc Thần như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành gông xiềng cả đời của nàng. Dù cho năm đó Lạc Thần là bị người bức bách, cũng không cảm kϊƈɦ, nhưng Lạc Thần chỉ luôn tự nhận lấy kết quả, cũng không chịu cởi ra nút thắt cho mình, đối với loại cảm giác chìm đắm trong tội lỗi này, trong lòng Lạc Thần vĩnh viễn đều không thể chính thức thoát khỏi.
“Đến.” Sư Thanh Y hướng về phía Lạc Thần duỗi ra hai tay.
“…… Làm cái gì.” Ánh mắt Lạc Thần khẽ đảo qua, thoáng nhìn, thấp giọng nói.
“Tất nhiên là muốn ôm ngươi một phát.” Tay Sư Thanh Y vẫn nâng như cũ.
“Vì sao đột nhiên lại muốn như thế?”
“Vương Hậu của ta, ta muốn ôm liền ôm.” Sư Thanh Y mỉm cười dán sát vào.
“…… Chúng ta đã nói trước, không cho phép gọi ta như vậy.” sắc mặt Lạc Thần ngưng trọng.
Sư Thanh Y giảo hoạt mà nháy mắt: “Lúc trước ngươi vi phạm ước định, cũng gọi ta một lần, ta chỉ đòi lại từ ngươi mà thôi, cái này cũng không quá đáng đi?”
Nói xong, vươn tay tới ôm lấy nàng.
Lạc Thần cho rằng Sư Thanh Y chỉ đứng đấy ôm nàng một chút, ai biết hai tay Sư Thanh Y ôm lấy thân thể của nàng, vậy mà đem cả người nàng đều bế lên. Hai chân Lạc Thần đều cách mặt đất, lập tức có chút không vững, chỉ đành phải ôm lấy cổ Sư Thanh Y.
Nàng rất ít khi bị Sư Thanh Y ôm qua như vậy, có chút không quen, càng nhiều hơn là cảm thấy mất mặt, lúc cúi đầu sợi tóc rũ xuống, che một chút làn da tuyết trắng bên sườn mặt nàng, nói: “Thả ta xuống, còn ra thể thống gì.”
Hai mắt Sư Thanh Y thanh tịnh, nhìn nàng: “Ngươi không vui ta đối với ngươi như vậy sao?”
“Thanh Y, ngươi…. không cần an ủi ta như thế.” Lạc Thần đương nhiên biết rõ Sư Thanh Y vì cái gì đột nhiên ôm nàng, nhẹ lẩm bẩm.
“Ai nói là an ủi?” Sư Thanh Y đem nàng ôm vững vàng, vẫn còn tại chỗ xoay một vòng, nói: “Ta chỉ là muốn ôm ngươi, chỉ đơn giản như vậy, ngươi chớ suy nghĩ nhiều.”