Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 498: Không Ổn




Chương 495: Không ổn

#Edit: DVLA

Thấy Lạc Thần đều đứng vững được như vậy, Sư Thanh Y tự nhiên là thuận theo ý nàng, thu tay lại, nhẹ nhàng nói: “Được, vậy ngươi tự đi.”

Bất quá trong lòng Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nữ nhân lòng dạ thâm sâu này lúc bình thường đều không biết xấu hổ, nàng quả thực tự than thở bản thân không sánh bằng. Nhưng một khi Lạc Thần rơi vào tình huống giống như trước mắt, da mặt lại rất mỏng, mọi cử động đều hết sức câu nệ, bên ngoài lại vẫn giữ lấy phần băng tuyết kiêu ngạo kia của nàng.

Lạc Thần từ ven đá mạch tinh đứng lên, thân thể hơi có chút lảo đảo, Sư Thanh Y ở một bên nhìn, sợ bước chân nàng không vững, muốn đi đỡ, Lạc Thần lại nghiêng mặt qua, sâu kín liếc nhìn nàng.

Sư Thanh Y vội vàng nâng hai tay lên, nói: “Ta không đỡ, ngươi đi chậm một chút.”

Lạc Thần sắc mặt băng bó, lưng kéo đến thẳng tắp, sải bước tiến về chỗ tối lờ mờ trước mặt.

Sư Thanh Y mở ra một khe nhỏ của chiếc túi chứa dạ minh châu, dùng ánh sáng yếu ớt kia chiếu lên đường đi, theo sát tại bên cạnh Lạc Thần, mọi thời khắc đều chú ý bước tiến của nàng, một khi phát giác nàng có bất kỳ không ổn nào, cũng có thể kịp thời đỡ lấy nàng ấy.

Cuối cùng Lạc Thần đi đến bên cạnh một khối đá mạch tinh ngồi xuống, nói: “Ngươi đi thông báo với Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên đi, ta ở nơi này nghỉ ngơi một lát.”

Nói đến đây, nàng lại nhìn một chút túi nhỏ chứa dạ minh châu trong tay Sư Thanh Y, nói: “…… Nhớ rời xa ta một chút, lại lấy ra.”

Sư Thanh Y cười nói: “Yên tâm, cam đoan sẽ đi rất xa, không cho các nàng nhìn thấy bộ dáng này của ngươi.”

Lạc Thần lặng yên dò xét nàng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn chằm chằm, càng cười đến xinh đẹp.

Nhưng mà, vui đùa thì vui đùa, hiện tại nàng cần phải cẩn thận cân nhắc, nói: “Ta cũng không thể rời ngươi quá xa, ngươi tạm thời không muốn bị người nhìn thấy, tất nhiên cũng không muốn triệt để mở ra dạ minh châu, một mình ngươi ngồi ở nơi này, ta sẽ lo lắng. Ta ở chỗ bọt khí cùng các nàng hội hợp, chỗ đó có thể nhìn thấy thân ảnh của ngươi, ngươi thấy được không?”

“Được.” Lạc Thần hiểu rõ lo lắng của nàng, gật đầu đáp ứng.

“Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta trở về.” Sư Thanh Y nói: “Miệng túi dạ minh châu ít nhất cũng phải mở ra một chút, nếu không cách quá xa, ta sẽ nhìn không thấy ngươi.”

“Ừ.” Lạc Thần lấy túi ra, nghe theo lời nàng.

Sư Thanh Y rời khỏi chỗ đá mạch tinh Lạc Thần đang ngồi, hướng về phía bọt khí đi đến. Đi được nửa đường, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lạc Thần đã xoay người qua chỗ khác đưa lưng về phía nàng, áo lông cáo bạch sắc khoác trêи người, bóng lưng có chút cô tịch.

Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên mỗi người cầm lấy một viên dạ minh châu, vẫn còn đang len lỏi qua những góc đá mạch tinh ngang dọc ở gần đó.

Hiện giờ, phía dưới Triệu mạch đều chìm trong bóng tối, các nàng cũng không thể cao giọng la lên, để tránh kinh động đến vài loại đồ vật đang ngủ đông, chỉ có thể im ắng như vậy mà tìm.

Trạc Xuyên vẫn một mực tìm không thấy tung tích hai người bọn họ, càng nghĩ càng hối hận, thấp giọng nói: “Ngư, ta thật sự không nên……”

“Không nên cái gì?” Ngư Thiển hỏi.

“Ta không nên ở trong bọt khí trì hoãn thời gian, đáng lẽ nên sớm đi ra …… tìm các nàng.” Trạc Xuyên nghiêm mặt, một bên vừa đi về phía trước, một bên lo lắng cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Trong lòng nàng đã áy náy lại càng thêm sốt ruột, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không biết hiệu dụng của bọt khí, vạn nhất hai người ở trong bọt khí quá lâu, khó kìm lòng nổi, lại không chuẩn bị bất kỳ vật che chắn nào, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lúc trước nghe Ngư Thiển nói ra bí mật của bọt khí này, nàng cũng đã rất lo lắng, chờ thân thể nàng ở bên trong bọt khí tự nghiệm một hồi, nếm trải được sự lợi hại của bọt khí kia, lo lắng lập tức tăng cao vô số lần.

“A Xuyên, ngươi chớ tự trách.”  Ngư Thiển biết rõ A Xuyên nhà nàng là một người tốt bụng lại thành thật, gặp được loại tình huống này, tất nhiên sẽ đem trách nhiệm gánh trêи người chính mình, nàng an ủi: “Là ta chưa từng cân nhắc thỏa đáng. Ta bị bọt khí ảnh hưởng nhẹ hơn một chút, vốn dĩ có thể đem ngươi kịp thời đưa ra ngoài, nhưng ta nhìn thấy bộ dáng kia của ngươi, ta thật sự nhịn không được.”

Trạc Xuyên chỉ cảm thấy da mặt đều như bị phỏng, vội vàng nắm chặt nàng, nói nhỏ: “Hiện nay không phải đang ở bên trong bọt khí, ngươi chớ… chớ nói ra.”

Ngư Thiển gật đầu, cười nói: “Được, ta không nói.”

Nhưng đời này nàng nhất định phải một mực mà nhớ kỹ đoạn thời gian ở trong bọt khí vừa rồi, đều không nỡ quên đi.

Đây là lần đầu tiên nàng cùng A Xuyên dừng lại ở bên trong bọt khí.

Trước kia nàng cân nhắc đến thân thể A Xuyên là phàm nhân, chỉ sợ chịu không nổi hiểu quả thúc tình của bọt khí, cũng liền chưa từng đem bọt khí kia lấy ra cho A Xuyên dùng thử.

Hôm nay ngẫu nhiên dùng thử, ước nguyện ban đầu của nàng cũng chỉ là muốn cùng A Xuyên nói một ít lời riêng tư, không nghĩ tới cuối cùng lại có kinh hỉ như vậy.

Lúc ở bên trong bọt khí, A Xuyên dựa sát vào rồi hôn lên nàng, bộ dáng động lòng người, ở trước mặt nàng chủ động cởi bỏ y phục, còn đỏ mặt nói với nàng những lời lớn mật trắng trợn mà bình thường khó có thể nghe thấy…, tất cả bộ dáng mê người của A Xuyên, đều ở dưới ảnh hưởng của bọt khí triển lộ ra hết thảy với nàng mà không hề giữ lại.

Có nhiều lần, Ngư Thiển một bên nhẹ vỗ về thân thể Trạc Xuyên, một bên lại cho rằng mình đang nằm mơ.

Trong tiềm thức, nàng cảm giác chính mình thật sự đã quá lâu không cùng A Xuyên thân mật, thường nói cá nước thân mật, nếu như cá đã ra khỏi nước, nơi đó nào còn có cái gì hoan ái tồn tại. Nhưng A Xuyên rõ ràng không rời đi nàng, các nàng vẫn mỗi ngày đều gặp nhau như cũ, cũng có lúc hoan hảo, nhưng nàng không biết mình tại sao phải có loại ảo giác cổ quái này.

Cũng chính bởi vì như vậy, vừa rồi lúc nàng ôm A Xuyên, lại có một loại cảm giác giật mình như nắng hạn gặp mưa rào, chỉ hận không thể lấy tất cả những gì mình có, đi yêu thương nàng ấy.

Trạc Xuyên lo lắng Ngư Thiển có khi sẽ đối với những chuyện này không giữ miệng, lại vội vàng dặn dò: “Ngư, đợi đến lát nữa nếu như nhìn thấy các nàng, chuyện vừa rồi của chúng ta ở trong bọt khí, ngươi cũng…… chớ nói ra.”

“Yên tâm đi.” Ngư Thiển dựa gần nàng, ôm lấy cánh tay nàng, hai mắt trong suốt, nói: “Chuyện khác có lẽ đôi lúc ta phân không rõ ràng, nhưng chuyện ta và ngươi đã làm ở bên trong bọt khí, tất nhiên là thuộc phạm trù riêng tư. Ngươi không cho ta ở bên ngoài nói lời riêng tư, ta liền không nói.”

Trạc Xuyên có chút ngại ngùng cười cười, lại thở phào một hơi.

Hai người rời đi một hồi, Ngư Thiển nói: “Ta cảm giác được thứ lân của ta đang ở gần đây, hẳn là sẽ tìm được các nàng.”

Trạc Xuyên nóng vội mà ngước mắt nhìn quanh, rốt cục nhìn thấy một thân ảnh đứng ở bên cạnh một khối đá mạch tinh lớn, thân hình người nọ hết sức thon nhỏ cao gầy, cầm trong tay một viên dạ minh châu, đang lúc ẩn lúc hiện, ra hiệu với các nàng.

“Là Sư Sư.” Trạc Xuyên nhận ra thân ảnh kia, vội vàng cùng Ngư Thiển bước nhanh đi đến.

Ba người ở bên cạnh đá mạch tinh tụ hợp, Sư Thanh Y nói: “Ta thấy thứ lân của Ngư Thiển sáng, nghĩ rằng các ngươi đang tìm, liền ở chỗ này chờ các ngươi tới đây.”

Bọt khí cùng ngoại giới ngăn cách, nàng ở bên trong bọt khí không có bất kỳ băn khoăn gì, cũng liền không cần che lấp, lúc cùng Lạc Thần nói chuyện, đều là dùng từ ngữ hiện đại như thói quen.

Sau khi rời khỏi bọt khí, phía dưới Triệu Mạch đã có “Con mắt”, lại có “Lỗ tai”, nàng lại tạm thời không thể để cho Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên biết rõ chân tướng tàn khốc rằng các nàng chẳng qua là đang ở trong mộng tràng, lúc nói chuyện với nhau, lại trở về dùng đến giọng cổ như trước.

Hơn nữa tìm từ chuyển đổi giữa hai loại thập phần thuận buồm xuôi gió, sắc mặt càng nhìn không ra nửa điểm khác thường.

Sự giảo hoạt cùng tự nhiên của nàng, luôn ngụy trang cho nàng đến không có khe hở.

Chỉ cần nàng muốn lừa gạt, hầu như không ai có thể thoát khỏi.

Đương nhiên, ngoại trừ kẻ tổ tông lừa gạt kia.

Ánh mắt Ngư Thiển ở mọi nơi dò xét, không nhìn thấy thân ảnh Lạc Thần, hỏi Sư Thanh Y: “Lạc Thần ở nơi nào? Tại sao không thấy nàng.”

Sư Thanh Y đưa tay chỉ về vị trí của Lạc Thần, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên men theo hướng nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy Lạc Thần đưa lưng về phía các nàng, đang ngồi ở phía sau một khối đá mạch tinh lớn, ánh sáng của dạ minh châu bên người thập phần yếu ớt, hiển nhiên là được bỏ trong túi che chắn.

“Vì sao nàng lại ngồi một mình ở chỗ kia?” Ngư Thiển khó hiểu hỏi.

Sư Thanh Y thuận miệng tìm cái cớ: “Nàng ở đó nghỉ ngơi.”

“Vì sao lại ở đó nghỉ ngơi? Có gì đặc biệt sao?”

Ánh mắt Sư Thanh Y vô tội, nói: “Khối rêu mạch tinh kia đặc biệt mềm mại, ở đó nghỉ ngơi sẽ thoải mái một chút. Nàng để cho ta ở chỗ này chờ các ngươi, rất nhanh sẽ tới đây.”

Thừa dịp trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Trạc Xuyên thoáng nhìn, thấy được bọt khí ở bên cạnh.

Nhìn lên thấy bên trêи bọt khí kia đang đắp đầy rêu mạch tinh, sắc mặt Trạc Xuyên lập tức thay đổi, cẩn thận hỏi Sư Thanh Y: “Sư Sư, các ngươi tại sao lại đem rêu mạch tinh này che ở bên trêи bọt khí?”

Kỳ thật nàng đương nhiên biết rõ nguyên nhân dùng rêu mạch tinh che lên, rêu mạch tinh dày nặng, lại là nghiêm chỉnh từng mảnh lớn, là thứ duy nhất ở dưới Triệu Mạch này có thể tìm tới để làm vật che chắn.

Cũng bởi vì nàng biết rõ, lúc nhìn thấy mới có thể giật mình, cuống quít hỏi Sư Thanh Y để xác nhận.

Dù sao nàng cùng Ngư Thiển cũng dùng tới rêu mạch tinh.

Vốn dĩ Ngư Thiển hoàn toàn chỉ là muốn cùng nàng nói vài lời riêng tư, hai người đặt bọt khí ở ngay tại chỗ lúc trước mấy người các nàng nói chuyện với nhau, thậm chí xa xa còn có thể trông thấy những… thần quan đang nghỉ ngơi kia.

Nhưng nói chuyện trong chốc lát, Trạc Xuyên bắt đầu có chút toàn thân khô nóng, bọt khí cũng càng làm cho nàng cảm thấy không chịu nổi, Ngư Thiển đã nhận ra nàng không được tự nhiên, liền mang theo nàng thay đổi một nơi yên tĩnh người bên ngoài không nhìn tới được.

Sau khi thay đổi địa phương, Trạc Xuyên đã có chút khống chế không nổi, đáy mắt ẩm ướt mà năn nỉ Ngư Thiển đem bọt khí che lấp đi,  Ngư Thiển nhìn khắp bốn phía, liền cắt một khối rêu mạch tinh đem bọt khí kia che từ trêи xuống dưới, che đến cực kỳ chặt chẽ.

Cái này vừa che, lập tức làm giảm đi cảm giác không được tự nhiên của Trạc Xuyên. Thời gian dần trôi qua, hai người tiếp tục dây dưa, y phục của Trạc Xuyên đều cởi gần hết, bị khí tức bên trong bọt khí cuốn lấy thiếu chút nữa liền mất lý trí, hơn nữa nàng lại hôn thôi tình lân của Ngư Thiển, hiệu quả càng gấp bội, cơ hồ là mang theo tiếng khóc nức nở cầu Ngư Thiển muốn nàng.

Chờ ngón tay Ngư Thiển sờ đến bên eo nàng, muốn tiếp tục đi xuống, Trạc Xuyên sợ run cả người, lại trì hoãn được một chút lý trí, khóe mắt rưng rưng nói không thể, bọt khí này lợi hại như vậy, nàng phải đi nhắc nhở Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.

Nàng làm người chính trực, sẽ cho rằng nếu như không đi nhắc nhở mà gây thành đại họa thuộc về sai lầm của mình, nhưng nàng lại bị bọt khí giam cầm, lý trí đều muốn đi ra ngoài, thân thể lại ham muốn đến căn bản ra không được, loại cảm giác xấu hổ tiến thoái lưỡng nan này, hầu như muốn đem nàng bao phủ.

Nếu như không phải cuối cùng Ngư Thiển thấy nàng thật sự khó chịu, đem quần áo mặc vào cho nàng rồi mang đi ra, chỉ sợ Trạc Xuyên cũng bị bọt khí này giày vò đến chết đi sống lại.

Sư Thanh Y nghe Trạc Xuyên hỏi như vậy, trong lòng hồi tưởng lại đủ loại tình cảnh lúc trước cùng Lạc Thần ở trong bọt khí, cổ nàng cũng muốn nóng lên, trêи mặt lại không thay đổi thanh sắc nói: “Nơi này bất tiện nói, ba người chúng ta vào trong bọt khí lại nói.”

Trạc Xuyên lập tức sợ hãi: “Không…… Không thể lại đi vào.”

Sư Thanh Y thấy thần sắc kia của nàng, đoán chừng nàng cũng bị bọt khí giày vò đến quá sức, lại cảm thấy rất có vài phần đồng bệnh tương liên cùng nàng, ngoài miệng nói: “Tiến vào bọt khí rồi nói, sẽ không sao.”

Nàng biết rõ Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên sẽ đến đây, vốn dĩ có thời gian đem rêu mạch tinh kia kéo xuống, nhưng nàng cố ý lưu lại, cũng là bởi vì nàng cần một nơi mà ngoại giới không thể nhìn trộm hay nghe trộm được, để có thể cùng Ngư Thiển và Trạc Xuyên trao đổi vài lời trọng yếu. Lúc trước mấy người các nàng rất khó tiến hành an toàn câu thông, có nhiều suy nghĩ cũng rất khó khăn để truyền đạt, bây giờ là cơ hội tốt nhất để thương lượng.

Tuy rằng bọt khí có tai hại, nhưng trước mắt ngoại trừ bọt khí, cũng không có lựa chọn thứ hai.

Trạc Xuyên tỉnh táo lại, phát giác ra Sư Thanh Y một mực cường điệu muốn vào bọt khí, rồi lại không trực tiếp giải thích, cũng đoán được Sư Thanh Y muốn cùng các nàng nói vài lời không thuận tiện nói ở bên ngoài, liền uyển chuyển hỏi một câu: “Sư Sư, muốn nói lâu không?”

Sư Thanh Y nghẹn cười, trêи mặt lại giả bộ đối với hết thảy cũng không biết gì: “Chỉ có mấy câu mà thôi, rất nhanh liền đi ra.”

Trạc Xuyên lúc này mới yên tâm nói: “Nếu chỉ một lát, tất nhiên là có thể.”

“Chẳng lẽ sau khi tiến vào bọt khí sẽ xảy ra chuyện gì mà phải chú ý thời hạn sao?” Sư Thanh Y cố ý hỏi.

Lúc này đến phiên Trạc Xuyên co quắp nói: “Tiến vào bọt khí trước đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ngư Thiển thấy Sư Thanh Y thần sắc như thường, tựa hồ cũng không có cảm nhận được bọt khí khác thường, nói: “Sư Sư, lúc trước các ngươi ở bên trong bọt khí nói lời riêng tư, chỉ nói một lát liền đi ra sao?”

“Lời riêng tư? Chúng ta chưa từng nói lời riêng tư gì cả.” Sư Thanh Y mặt không đổi sắc: “Chỉ là cùng Lạc Thần thương lượng một chút chuyện quan trọng hơn, thương lượng xong, liền đi ra. Có gì không ổn sao?”

Trạc Xuyên nghe xong, tự trách trong lòng cuối cùng được đánh tan không ít, còn tốt không tạo ra ảnh hưởng khủng khϊế͙p͙ gì, nói: “Không có gì….. không ổn.”