Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 423: Thật lòng






Loại sự tình này vô cùng hiếm thấy, Sư Thanh Y tranh thủ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vành tai phiếm hồng của Lạc Thần. Lạc Thần dĩ nhiên biết được, hai tay vốn đang ôm chặt eo Sư Thanh Y, không dấu vết mà rụt một tay về, bất động thanh sắc đem tóc dài buông xuống che phủ vành tai, sau đó một lần nữa vòng tay ôm người trong lòng.

"Chị vì sao muốn che lại vành tai?" Sư Thanh Y nén cười, biết còn cố hỏi: "Chẳng lẽ nơi đó rất lạnh sao?"

Lạc Thần liếc nàng một cái, cũng không đáp lời nào.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy nàng lúc này thật sự rất ngoan, nàng càng tỏ ra buồn bực không nói lời nào, càng có một loại đáng yêu khó diễn tả được. Trong lòng nhịn không được muốn trêu nàng: "Em thật không hiểu, vừa rồi em thấy vành tai chị đỏ hồng, hẳn là bị nóng đi, lại như thế nào sẽ lạnh?"

Nàng làm mặt tỉnh nói: "Chẳng lẽ vừa rồi em nhìn nhầm? Xem ra em phải cẩn thận kiểm tra lại." Nói xong liền vươn tay đến, muốn vén lên mấy sợi tóc bên tai Lạc Thần.

Lạc Thần nói: "… Hồ nháo."

Sư Thanh Y cũng không phải thật sự muốn vén tóc Lạc Thần lên, chỉ là muốn trêu đùa nàng, xem phản ứng của nàng. Nghe nàng nói như vậy, tay lập tức thu hồi, ánh mắt cong cong mà nhìn nàng, trong đáy mắt đều là ý cười.

Lạc Thần lúc này mới nheo mắt nhìn qua: "Bất quá chị có thể dung túng cho em tiếp tục hồ nháo như vậy."

Sư Thanh Y hơi ngẩn ra, hiểu được trong lời nói của nàng tràn ngập cưng chiều.

"Thế nhưng em phải đền bù lại mới công bằng." Lạc Thần nói tiếp.

Sư Thanh Y: "…"

"Mỗi lần em hồ nháo, đều phải đền bù." Lạc Thần vẻ mặt đứng đắn: "Mới vừa rồi em đã hồ nháo một lần."

Sư Thanh Y vội la lên: "Chị nhất định là phải tính toán rõ ràng với em như vậy sao?"

"Em không phải thường xuyên nói chị lòng dạ hẹp hòi sao?" Lạc Thần liếc nàng một cái: "Không đếm rõ ràng chút, làm sao có thể chứng minh rằng em nói có lý?"

Sư Thanh Y bị nàng làm cho nghẹn lời, lí nhí nói: "…Vậy chị muốn em đền bù thế nào?"

"Đến thời điểm thích hợp, tự em sẽ hiểu thôi." Lạc Thần nói: "Tạm thời cho em thiếu. Chị sẽ giúp em nhớ kỹ, ghim lại."

Sư Thanh Y đại khái có thể đoán được Lạc Thần muốn nàng đền bù thế nào, vành tai theo suy nghĩ bay xa của nàng không khỏi nóng bỏng lên, hồng nhuận một mảnh.

Lạc Thần đánh giá nàng: "Em cũng muốn che lại vành tai sao?"

"Chị…vành tai chị cũng hồng, hơn nữa so với em rõ ràng nhiều." Sư Thanh Y mạnh miệng nói: "Chị đây là năm mươi bước cười một trăm bước?"

Lạc Thần vừa định mở miệng nói gì, lại bị Sư Thanh Y chặn đứng: "Em biết chị muốn nói cái gì."

"Vậy em nói thử xem?"

Trong mắt Sư Thanh Y nổi lên vài phần tinh nghịch: "Chị vừa rồi muốn nói, chị không nhìn thấy vành tai chính mình, lại như thế nào sẽ biết vành tai của chị và em, ai sẽ hồng hơn?"

Lạc Thần gật đầu.

"Em biết ngay mà, nhưng em có thể chứng minh." Nàng rời khỏi vòng tay Lạc Thần, đứng dậy đi lấy về một cái gương.

Lạc Thần vừa thấy động tác của nàng, dĩ nhiên biết nàng muốn làm gì, vội đứng lên muốn trốn đi. Sư Thanh Y nhanh như chớp ôm lấy bờ vai nàng, không cho nàng động, đồng thời tay kia vươn đến, vén lên mấy sợi tóc bên tai nàng, đem gương cho nàng xem: "Chính chị xem đi."

Lạc Thần nhìn đi nơi khác.

Sư Thanh Y nghẹn cười: "Chị phải xem đi chứ, sau đó tự mình so sánh!"

"Chị không xem." Lạc Thần rầu rĩ nói.

Sư Thanh Y quơ quơ gương: "Giống như trở nên càng đỏ."

Lạc Thần duỗi tay gỡ xuống gương từ trong tay nàng: "Hồ nháo, đã hai lần."

Sư Thanh Y: "…"

Đem gương đặt lại chỗ cũ, hai người đi xuống lầu ăn cơm. Trêи bàn đã bày lên không ít đồ ăn, chỉ là người quá nhiều, Thiên Thiên làm đồ ăn còn chưa đủ, hai người đi vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị.

Sư Thanh Y đứng ở cửa phòng bếp quay đầu nhìn Nhất Thủy, cậu nhóc đã thay đổi quần áo khác, chỉ là mới đến, cậu nhóc hiện cả người không được tự nhiên, ngồi co ro trong góc, Sư Thanh Y liền gọi một tiếng: "Nhất Thủy."

Nhất Thủy đang ngây ngốc ở kia, sợ tới mức thiếu chút nữa rơi xuống ghế, cho rằng nàng có chuyện quan trọng cần nói, lập tức căng thẳng: "Chuyện…chuyện gì?"

Sư Thanh Y khẽ cười: "Nhóc thích ăn món gì?"

Nhất Thủy ngẩn người, lúc sau báo tên món ăn, Sư Thanh Y gật đầu đi vào phòng bếp.

Một đoạn thời gian qua đi, cơm trưa chuẩn bị thỏa đáng, mọi người lần lượt ngồi xuống, Nhất Thủy đứng ở kia không dám động, Trường Sinh đưa đến một cái ghế dựa cho Nhất Thủy, khách khí nói: "Ngồi xuống đi."

Nhất Thủy ngồi xuống, nhìn thoáng qua một bàn đầy thức ăn, dĩ nhiên có món ăn cậu nhóc ưa thích, cậu nhóc không ngờ Sư Thanh Y thật sự chuẩn bị cho mình, còn đặt ở trước mặt mình, không khỏi lại phát ngốc thêm một lúc.

"Nhóc như thế nào không ăn?" Trường Sinh cười hỏi cậu nhóc.

Nhất Thủy gian nan nói: "…Ăn, ăn."

Cậu nhóc gắp một ngụm nếm nếm, nghĩ thầm này cũng ăn quá ngon, lúc đầu còn câu nệ ăn chầm chậm, lúc sau đều ăn cả một ngụm to.

Trong lúc gắp thức ăn, Trường Sinh nhìn Sư Thanh Y, lo lắng nói: "A Cẩn, môi em làm sao bị thương? Còn có một dấu răng kìa."

Sư Thanh Y: "…"

Cả bàn vốn đang tập trung ăn cơm, đột nhiên nghe Trường Sinh nói như vậy, ánh mắt nhất thời đều dồn vào Sư Thanh Y.

"Phải không?" Sư Thanh Y có chút xấu hổ, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Ở chỗ nào, em cũng không biết."

Trường Sinh lại không trả lời, mà là hướng ánh mắt về phía Lạc Thần.

Theo ánh mắt của Trường Sinh, toàn bộ người trong bàn cũng nhìn về phía Lạc Thần.

Sư Thanh Y: "…"

Trong lòng nàng gấp đến hỏng rồi, Trường Sinh dĩ nhiên hiểu sự tình giữa hai nàng, hiện tại môi nàng bị thương, Trường Sinh khẳng định sẽ nghĩ có liên quan đến Lạc Thần. Mà Trường Sinh nói chuyện luôn thẳng thắn, có gì nói đó, hoàn toàn không biết cái gì là che giấu, nên việc nhìn sang Lạc Thần, chỉ đơn giản là hành động theo bản năng mà thôi, chính nàng cũng không biết sẽ gây cho Sư Thanh Y lúng túng đến thế nào.

Lúc này Trường Sinh mới phát hiện toàn bàn đang nhìn theo ánh mắt của nàng, nhất thời cũng bối rối: 'Các người chớ có nhìn loạn, tôi không phải chỉ A Lạc làm."

Sư Thanh Y: "…"

Nàng chỉ hận không thể chui vào lòng đất để trốn.

Lạc Thần cúi đầu, yên lặng nhìn chén, nhưng nàng cũng không ăn, cả người ngồi yên bất động.

Vũ Lâm Hanh ở trêи ghế cười đến ngã trước ngã sau, đều mau chụp cái bàn: "Trường sinh, chúng ta thật sự không có loạn xem, cô không cần giúp đỡ giải thích."

Sư Thanh Y ra vẻ trấn định, tê một tiếng: "Vừa rồi còn không cảm thấy, hiện tại có điểm đau, đều do tôi ăn đến quá gấp, cắn phải môi."

Thiên Thiên nâng má cười: "Nếu là trong lúc ăn cơm cắn phải, hẳn là sẽ lập tức đổ máu đi, kỳ quái, này không phát hiện đâu."

Sư Thanh Y đoan chính đáp: "…Có thể là bị tôi ăn vào luôn rồi."

Nói xong vùi đầu ăn cơm, không bao giờ lên tiếng nữa.

Thật vất vả chịu đựng cho đến khi ăn xong bữa trưa, rửa xong chén bát, Nhất Thủy lại đi đến phòng bếp tìm Sư Thanh Y cùng Lạc Thần: "Các chị có thể gặp em một chút không, em có lời muốn nói."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lau khô tay, cùng Nhất Thủy đi đến một góc yên tĩnh.

"Nhóc muốn nói cái gì?" Sư Thanh Y hỏi.

Nhất Thủy nhìn hai người một hồi lâu, đột nhiên cong lưng, hướng các nàng thành tâm cúi đầu: "Em…thật xin lỗi."

Sư Thanh Y ôn nhu cười, khoác tay ra hiệu Nhất Thủy không cần làm thế.

Nhất Thủy nói: "Từ lúc ở trong giếng thoát ra, em…em liền nghĩ kỹ, đều do em tin lời nói dối của họ Lâm kia, hiểu lầm các chị là người xấu. Tuy rằng em cũng không hiểu rõ về các chị, nhưng sự tình nhà em gặp phải, em hiện tại biết không phải do các chị làm, là em quá hồ đồ, hy vọng các chị có thể nhận lời xin lỗi của em."

"Như vậy là có thể kết luận chúng tôi không phải người xấu sao? Mọi việc đều phải cẩn thận." Sư Thanh Y nói: "Nhóc đã quên nhóc vẫn đang bị chúng tôi bắt cóc?"

Nhất Thủy lấy hết can đảm: "Nếu các chị bắt cóc em, hẳn là sẽ không cần đi nấu cơm cho em ăn? Lại cố tình làm món mà con tin thích."

"Nấu cơm chỉ là chuyện tôi yêu thích mà thôi." Sư Thanh Y khí định thần nhàn: "Nhóc xem người ta vẫn thường uy cho vịt ăn no, béo tròn rồi sẽ đem đi làm vịt nướng?"

Nhất Thủy lập tức lùi về sau một bước.

Sư Thanh Y cười nói: "Được rồi, chỉ là nói đùa. Nhóc sẽ không bị làm thành vịt nướng, đừng sợ."

Nhất Thủy lại tiến lên trước một bước: "…Vậy khi nào em có thể rời đi?"

Sắc mặt Sư Thanh Y trở nên nghiêm nghị, suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Nhóc đang bị người theo dõi, ở lại trong thôn sẽ không an toàn, nói không chừng họ Lâm sẽ còn trở về tìm nhóc, tốt nhất nên rời đi xa, nhóc ở địa phương khác có người thân bạn bè gì hay không?"

Nhất Thủy ủ rũ đáp: "…Không có."

Cậu nhóc là hậu nhân duy nhất còn sống sót của Hạ Trầm, trong lòng Sư Thanh Y nghĩ đến liền nặng trĩu. Hạ gia đời đời vì bảo hộ bí mật kia , đã phải trả giá rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy thổn thức.

Sư Thanh Y nói: "Nhóc muốn đến sống ở thành thị không? Chỉ là tạm thời dọn đi, chờ thời gian sau yên ổn, hoặc là muốn thăm mộ ông nội, nhóc liền có thể trở về, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Nhất Thủy gật gật đầu.

Sư Thanh Y quay đầu lại, chỉ chỉ vào Vũ Lâm Hanh đang ngồi trong phòng khách, nói: "Nhóc thấy chị gái kia không? Cô ấy là bạn tốt của chúng tôi, quan hệ rộng lớn, mỗi địa phương đều có người quen của cô ấy. Nhóc chọn một tỉnh thành muốn đi, tôi sẽ gửi gắm cho cô ấy, đến lúc đó cô ấy sẽ gọi điện cho người lại đây đưa nhóc đi, giúp nhóc làm thủ tục chuyển trường và các thứ linh tinh, nhóc sẽ được sắp xếp chu toàn. Họ Lâm kia muốn tìm, cũng tìm không thấy nhóc."

Nhất Thủy vừa mừng vừa sợ: "Thật sự có thể chứ?"

"Đương nhiên."

Sư Thanh Y nói xong, trong lòng thoáng cân nhắc vài chuyện.

Tuy rằng Nhất Thủy sẽ rất nhanh được an bài thỏa đáng, nhưng cái tráp kia là vật do tổ tiên Nhất Thủy để lại, nếu cậu nhóc rời đi, tất nhiên sẽ mang cái tráp theo. Do sự tình nghiêm trọng, nàng cần thiết biết được bên trong tráp rốt cuộc là vật gì. Nếu để Nhất Thủy mở ra, cậu nhóc khẳng định sẽ không dám, từ sâu trong nhận thức của cậu nhóc, chỉ có vị Nữ Thần mà Hạ Trầm tổ tiên di ngôn lại, mới có tư cách mở ra. Nhưng sự tình về Nữ Thần, Sư Thanh Y cũng không có cách cùng Nhất Thủy giải thích quá nhiều.

Hiện tại cách duy nhất có thể làm, chính là nhân lúc cậu nhóc không chú ý, trộm đem cái tráp kia mở ra. Cụ thể như thế nào hành sự, nàng còn phải cẩn thận suy xét.

Lạc Thần đối Nhất Thủy nói: "Việc an bài cho nhóc rời đi, nhanh nhất cũng là buổi chiều ngày mai mới xong được, để an toàn, tối nay nhóc cứ ở lại chỗ chúng tôi nghỉ ngơi, ngày mai lại tính tiếp."

Sư Thanh Y lập tức hiểu rõ ý tứ của Lạc Thần, nàng đây là tranh thủ thời gian, nếu muốn mở tráp kia ra, thời cơ thích hợp nhất chỉ có thể là khuya hôm nay.

Nhất Thủy nói: "Em xin phép đêm nay ở lại, làm phiền các chị."

Sư Thanh Y cười nói: "Nhóc không hướng chúng tôi tức giận lung tung là được rồi, như lúc này có phải rất lễ phép không."

Nhất Thủy đỏ mặt: "Ngày mai em liền đi rồi, cũng không biết khi nào còn có thể gặp lại hai chị, em có chút lễ vật muốn tặng xem như kỷ niệm. Em cái khác sẽ không có, nhưng trước em có làm một ít mô hình thủ công, em xin tặng lại hai chị, mong hai chị đừng chê cười."

"Giống như những đồ vật có cánh vàng kia sao?" Sư Thanh Y nói: "Nhóc vẫn còn?"

Nhất Thủy nói: "Những vật đó em chỉ làm một ít, cũng không còn."

"Nhóc vì sao làm những vật đó? Còn cẩn thận đánh số?"

"Chị không cảm thấy những đôi cánh rất đẹp sao, giống như là cảnh tượng thần tiên." Nhất Thủy nói về những đôi cánh, trêи mặt liền sáng bừng: "Tổ tiên của em đều là thợ chế tác có trình độ cao, có người là bậc thầy về cơ quan, có người chuyên về phong thủy, điêu khắc, thợ mộc….cho nên để lại rất nhiều họa đồ lưu truyền trong dòng họ. Ông nội em trước từng cho em xem một số sách cổ, bên trong có rất nhiều phác thảo đồ án, trong đó có một quyển chuyên về điêu khắc, bên trong có đồ án vẽ hai cánh, ba cánh, bốn cánh, còn có sáu cánh, em cảm thấy thật xinh đẹp, tràn ngập cảm hứng nghệ thuật, liền muốn chế tác thử xem sao. Còn việc đánh số là thói quen của em thôi, làm xong một mô hình, em đều sẽ đánh số, lúc ấy em làm tổng cộng bảy cái, liền theo đó mà đánh số thứ tự vào."

Sư Thanh Y nghe qua lời cậu nhóc, liên hệ đến quyển sổ của Hạ Trầm, càng hiểu được rõ ràng. Năm xưa Hạ Trầm đem những gì chứng kiến được toàn bộ vẽ lại, những sơ đồ này được hắn kẹp vào quyển sổ, mang theo vào quan tài. Quyển sổ là nguyên vẹn, Hạ Trầm cũng từng đáp ứng Hạ gia chủ sẽ không tiết lộ ra, theo tính cách của hắn, không thể nào để những bức phác họa kia lưu truyền ra ngoài. Chỉ có thể giải thích là, sau khi Hạ Trầm trốn thoát đem gia đình đến đây ẩn dật, trong những năm cuối đời, hắn hồi tưởng lại mộng cảnh năm đó, liền một lần nữa vẽ lại trêи giấy. Khi đó trong người hắn mang trọng bệnh, tinh thần khả năng không được minh mẫn, yêu cầu người nhà lưu giữ lại. Người nhà theo ý nguyện của hắn, đem những bức sơ đồ này cùng toàn bộ những bản thiết kế cơ quan cất giữ kĩ, lưu truyền đời đời cho hậu nhân, cho nên mới có thể đến tay Nhất Thủy.

Dòng thời gian dài lâu đã bị chìm khuất trong lịch sử, tình huống năm đó rốt cuộc như thế nào, không ai có thể biết, rất nhiều thứ chỉ có thể dựa vào suy đoán, mới có khả năng chạm đến chân tướng được che giấu trong tầng tầng bụi phủ kia.

Nhất Thủy nói: "Hai chị rất thích những đôi cánh đó đúng không? Vậy em làm thêm một ít tặng cho hai chị?"

"Tôi nghĩ tới một lễ vật, nhóc có thể đưa sao?" Sư Thanh Y hỏi.

"Chỉ cần trong khả năng của em, chị thích đồ vật gì?"

"Nhóc đáp ứng tôi, về sau vĩnh viễn đừng chế tác mấy đôi cánh đó, cũng không được đề cập với bất kỳ ai về nó, vì chuyện này sẽ mang nguy hiểm đến cho nhóc."

Nhất Thủy trịnh trọng gật đầu: "Cho dù chị không nói, em cũng sẽ làm như vậy. Trước khi ông nội của em chết, những người đó liên tục hỏi về những đôi cánh kia, tuy rằng em không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng em cũng hiểu được, càng giữ kín càng an toàn. Về sau đó vĩnh viễn là bí mật của em, em xin thề trước tổ tiên, vĩnh viễn cất nó vào trong bụng. Em là người Hạ gia, nhất định tuân thủ lời hứa."

"Vậy tôi liền nhận lễ vật này." Sư Thanh Y mỉm cười: "Cảm ơn nhóc, vất vả rồi."

"Em…em còn có một thỉnh cầu nho nhỏ." Nhất Thủy ngẩng đầu nhìn hai nàng.

"Nhóc cứ nói."

Nhất Thủy nói: "Chị…chị có thể đừng khinh thường Nữ Thần được không?"

"Tôi không có." Sư Thanh Y vô tội đáp.

"Chị từng nói Nữ Thần thiết kế cơ quan quá đơn giản, sau đó chị lập tức có thể mở ra." Nhất Thủy hiện tại mọi thứ đều vừa lòng, chỉ có điểm này cậu nhóc quyết không nhân nhượng: "Em cảm giác chị có chút khinh thường Nữ Thần. Chị không thể như vậy, nếu chị như vậy, em và chị đạo bất đồng khó lòng hợp tác, nhưng chị lại cứu mạng của em, em thật rất khó xử."

Sư Thanh Y phụt một tiếng cười rộ lên: "Được, tôi cam đoan với nhóc, tôi tuyệt không khinh thường."

"Vậy chị cũng đảm bảo nha?" Nhất Thủy nhìn về phía Lạc Thần nãy giờ vẫn trầm mặc ở bên: "Chị cũng không thể khinh thường."

"Tôi như thế nào khinh thường?" Lạc Thần liếc nhìn Sư Thanh Y, nói: "Tôi đối với vị Nữ Thần kia, rất có hứng thú."

Sư Thanh Y: "…"

Đôi mắt Nhất Thủy lập tức phát sáng: "Thật vậy sao? Chẳng lẽ chị cũng rất thích Nữ Thần? Chị có phải nghe em kể những truyền thuyết kia, liền cảm thấy Nữ Thần vô cùng lợi hại, trở thành fan của Nữ Thần!"

Lạc Thần nói: "Phải, thật là thích."

Nhất Thủy cực kỳ hưng phấn, tấm tắc khen nàng: "Chị quả thật tinh mắt!"

Sư Thanh Y: "…"

Nhất Thủy lại thở dài: "Chỉ tiếc là, tổ tiên lưu truyền lại rất nhiều bản vẽ, nhưng không có bất luận bức họa nào về Nữ Thần, nếu có tranh vẽ, được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của Nữ Thần thì tốt rồi."

Lạc Thần gật đầu: "Ân, tôi tin rằng, Nữ Thần phi thường xinh đẹp."

Nhất Thủy quả thực giống gặp tri kỷ: "Em cũng nghĩ vậy, ông nội em nói, Nữ thần đẹp như tiên tử, nàng lớn lên vô cùng diễm lệ."

Sư Thanh Y quay mặt đi nơi khác: "…"

Nhất Thủy cảm thấy mỹ mãn, quay đầu lại nhảy nhót đi tìm Vũ Lâm Hanh hỗ trợ.

Lạc Thần nén cười nhìn Sư Thanh Y hồi lâu, mới nói: "Nhóc đó khen chị thật tinh mắt, chị cảm thấy sự thật chính là như vậy, em thấy thế nào?"

Ánh mắt Sư Thanh Y loạn chuyển: "Chị đừng hỏi em, em…em không biết."